Ngày Sở Minh lên máy bay, Tống Thanh Hàn vẫn ngâm mình trong phim trường quay phim, hoàn toàn không biết gì về chuyện Sở đại cẩu sắp đến.
"Đạo diễn, bên ngoài có người tìm anh!"
"Ai?"
"Cái xe kia mấy nghìn USD nhỉ?"
Tống Thanh Hàn vừa quay xong một đoạn nhảy xuống sông, người vẫn ướt sũng nước. Cậu bưng bát canh nóng uống mấy hớp, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Statham đang xem máy giám sát nhướng mày.
Bình thường nếu có người đến phim trường tìm hắn, các nhân viên an ninh sẽ ôn tồn ngăn người lại hoặc khuyên rời đi, rất ít khi huyên náo như thế này.
Chưa đợi hắn nghĩ nhiều, chuông điện thoại riêng đã vang lên.
Statham ngạc nhiên, lấy điện thoại ra nghe: "Hello?"
"Xin hỏi là ngài Statham phải không?" thái độ người đầu dây bên kia rất lễ phép, nói tiếng Anh lưu loát, giọng không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Tôi là Ngụy Khiêm của tập đoàn Sở thị..."
Statham khẽ biến sắc, sau đó nhỏ giọng trả lời: "Là tôi, Statham. Xin hỏi trợ lý Ngụy tìm tôi có việc gì không?"
Không biết người bên kia nói gì, cuối cùng Statham tắt máy, lại gọi một cuộc khác.
Một lúc sau, cửa phim trường lại xôn xao, bảo vệ phim trường dẫn mấy người vào.
Tống Thanh Hàn quấn chăn, tò mò ngẩng đầu nhìn.
Đoàn người đi sau bảo vệ đều là người phương Đông, người đàn ông đi đầu cao lớn, diện mạo tuấn mỹ, chín chắn lạnh lùng, nhìn là biết một người không dễ chọc.
Cảm giác tồn tại của hắn quá mạnh, rõ ràng cạnh hắn có một đám người, nhưng khi mọi người nhìn qua luôn để ý đến khí thế trên người hắn trước, tiếp theo là dung mạo của hắn.
Statham nắm tay, để bên môi ho khẽ một tiếng, sau đó nghênh đón: "Đã lâu không gặp, Sở."
Sở Minh vươn tay bắt tay hắn: "Đã lâu không gặp."
Statham thấy hắn liếc mắt ra sau mình, thức thời lấy cớ: "Sở lần này đến là muốn ôn lại tình bạn cùng lớp à?"
Hắn đùa: "Cậu không phải người giàu tình cảm thế."
Sở Minh không quan tâm hắn: "Chỉ tiện đường đến đây thăm bạn."
Statham: "..."
Cậu tiện đường cái con khỉ ấy.
"Cậu nói Hàn hả?" Statham liếc nhìn Tống Thanh Hàn, "Tôi đây sẽ không quấy đôi bạn thân hai cậu ôn chuyện nữa."
Hắn phất tay, sau đó nghĩ đến mấy ngày nay Tống Thanh Hàn cắm cọc trong phim trường, thế là cho cậu nghỉ ngày hôm nay.
Tống Thanh Hàn đã chú ý đến Sở Minh khi hắn vào, nhưng bởi vì hắn cứ nói chuyện với Statham nên cậu không đến, ai ngờ bỗng dưng được nghỉ nửa ngày.
Sở Minh đi đến sờ mái tóc ướt sũng của cậu, nhíu mày: "Sao người em ướt thế?"
"Khụ..." Tống Thanh Hàn ho khan một tiếng, sau đó giơ tay kéo tay áo Sở Minh, ngón tay lành lạnh chạm lên mu bàn tay ấm áp của hắn, cảm nhận được một tia nóng rực.
Nhưng mà Sở Minh chỉ cảm thấy lạnh.
Hắn theo phản xạ nắm tay Tống Thanh Hàn, sau đó lại nghĩ ở đây vẫn là phim trường, muốn buông ra, nhưng lại bị cậu siết tay kéo lại.
"?" Hắn nghi hoặc nhìn Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn nắm thật chặt tay hắn, nhéo nhéo tay Sở Minh: "Chờ em thay quần áo."
"Ừ." Sở Minh nắm lại, vẫn bình tĩnh gật đầu, "Đi đi."
Động tác của họ không tính là bí mật, ít nhất trong mắt Weyi và Christina đang đi đến không coi là bí mật.
Chẳng qua trong giới này, Christina đã hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cái gì không thể nói.
Người đàn ông có quan hệ thân mật với Tống Thanh Hàn này, nếu cô không nhận nhầm, hẳn là gia chủ của gia tộc Sở, Sở Minh?
Cô liếc mắt nhìn Weyi cách đó không xa.
Chỗ Weyi đứng so với cô càng dễ thấy rõ ràng động tác của Hàn và Sở tiên sinh này hơn, không biết anh ta đang nghĩ gì?
Không hiểu sao Christina thấy buồn cười, thu hết biểu cảm trên mặt Weyi vào đáy mắt.
Biểu cảm của Weyi rất bình tĩnh, thậm chí anh ta còn dừng bước chân lại. Thấy Christina đảo mắt qua, anh ta thay đổi biểu cảm, sau đó mới nâng chân đi đến chỗ Sở Minh.
"Đã lâu không gặp... Sở." Weyi nhẹ nhàng mở miệng nói, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt, "Không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở đây."
Sở Minh: "..."
Bây giờ Sở Minh nhìn thấy Weyi là nghĩ đến lần trước Tống Thanh Hàn tùy hứng với mình. Tuy hai lần đó sau khi cậu náo loạn hắn đã thu hoạch được không ít phúc lợi, nhưng nếu thật sự phải lấy sự không vui của cậu để đổi phúc lợi gì đó, hắn không muốn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Ừ." Hắn lãnh đạm lên tiếng, chỉ chạm bàn tay vào tay Weyi rồi thu về ngay.
Quả thực người tản ra bốn từ miễn chạm vào hàng!
Weyi phức tạp nhìn hắn. Nếu hỏi mấy năm nay ở trong giới giải trí anh ta học nhiều nhất là cái gì, vậy có lẽ là nhìn người.
Trong giới này, hai người xung khắc như nước với lửa có thể bởi vì một cảnh, một tin trên trang nhất, một tin hot mà tỏ vẻ thân mật với đối phương, nói là bạn tốt; vợ chồng tình nhân đã mỗi người đi một ngả cũng sẽ bởi vì ánh mắt của đại chúng mà lựa chọn diễn cảnh thân mật trước truyền thông -- không ai biết tin tức xuất hiện trước mặt công chúng đến tột cùng là thật hay giả, trong giới này lúc nào cũng phải đeo mặt nạ để bước đi.
Gia thế của anh ta làm cho anh ta có thể duy trì sự kiêu ngạo trong giới giải trí, nhưng anh ta vẫn phải học quy tắc trong giới này. Nói cười mà còn bất mãn với nhau, huống chi hiện tại thái độ của Sở Minh có thể nói là hoàn toàn lãnh đạm từ chối ấy chứ?
Năm đó Weyi bước vào giới giải trí là bởi vì Sở Minh. Anh ta vẫn không hiểu vì sao Sở Minh từ chối anh. Khi nghe nói Sở Minh về nước bỗng thay đổi công ty, còn tự tay nâng đỡ diễn viên tép riu kia, phản ứng đầu tiên của anh ta là -- Sở Minh điên rồi à?!
Sự thật chứng minh, Sở Minh không điên. Diễn viên tép riu kia phát triển càng ngày càng tốt, tin tức về Sở Minh và cậu ta cũng càng ngày càng nhiều. Tuy bên Trung Quốc ai cũng tán thưởng họ hữu nghị, nhưng Weyi là ai? Anh ta vốn thích đàn ông, mà người đàn ông kia tính tình thế nào, không nói hiểu hết, nhưng anh ta cũng biết đại khái. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đó là một người đàn ông lạnh lùng. Nhưng khi hắn đối đãi với người kia lại dịu dàng và bao dung.
Hữu nghị và tình yêu khác nhau. Nhất là tình yêu của hai người đàn ông - khi đó Weyi đã biết Sở Minh thích diễn viên kia.
Vì sao? Vì sao?
Anh ta không phục, sao anh ta không so được với diễn viên kia? Cho dù là bằng cấp hay là dung mạo, thậm chí là gia thế, sao anh ta không so được với người tên Tống Thanh Hàn kia?
Anh ta phải đánh bại người Trung Quốc tên Tống Thanh Hàn này.
Thế là trong giới giải trí của nước Anh có thêm một diễn viên tên là Weyi Conming.
Khởi đầu của anh ta rất cao, các đạo diễn hợp tác với anh ta lúc nào cũng khẳng định diễn xuất của anh ta.
Anh ta nhận được kịch bản "Chiếc nhẫn quyền lực", sau đó diễn viên người Trung kia cũng nhận được kịch bản.
Cứ thế chuyện tiếp theo... anh ta bị Tống Thanh Hàn vả mặt.
Chân chính mặt đối mặt đứng chung một chỗ với diễn viên Trung Quốc kia, anh ta mới biết được cái đẹp phương Đông trong lời người khác là như thế nào.
Sở Minh cũng là người phương Đông, nhưng ngũ quan hắn sâu sắc mà lại lạnh lùng, hoàn toàn không làm cho người ta liên tưởng đến mấy từ người đẹp phương Đông.
Mà Tống Thanh Hàn thì khác, khí chất cậu trong trẻo, gương mặt cũng là kiểu thanh tú, từ tóc màu đen mềm mại đến mũi thẳng, rồi đến đôi môi bình thường hay mỉm cười cùng với mỹ cảm phục cổ tang thương khi im lặng đều mang sắc thái phương Đông thần bí mà lại hấp dẫn.
Weyi ngây người nghĩ, hình ảnh Tống Thanh Hàn trong đầu càng rõ nét.
"Hai người..." Weyi bỗng không nói nên lời, "Là người yêu à?"
Sở Minh liếc nhìn ánh mắt liếc ngang liếc dọc và mấy cái tai dựng lên xung quanh, lắc đầu: "Không phải."
Ánh mắt Weyi sáng ngời, sau đó anh ta thấy chiếc nhẫn đơn giản mà lại đẹp đẽ trên tay hắn.
Chiếc nhẫn này anh ta từng thấy. Không lâu trước đó, chiếc nhẫn đồng dạng được xuyên vào vòng cổ trên cổ Tống Thanh Hàn.
"... Hóa ra là thế." Weyi mỉm cười, lần đầu tiên không còn cảm giác kiêu căng nữa.
Người bên cạnh bởi vì mấy bảo vệ cạnh Sở Minh nên không dám đến quá gần, mà giọng họ nói chuyện không quá lớn, chỉ có thể mơ hồ nhìn khẩu hình.
Nhưng đối với người ở đây đã coi như một câu chuyện drama!
Ai chẳng biết Weyi vẫn thích Sở Minh, bây giờ hai nhân vật chính ở đây, nhìn biểu tình cũng có thể não bổ ra một hồi em yêu anh anh không thương em!
"Tôi vẫn muốn hỏi một câu." Weyi vẫn không cam tâm, "Trước kia cậu đã nói mình không thích đàn ông còn gì? Vì sao..."
Vì sao lại hẹn hò với Tống Thanh Hàn?
Sở Minh nhíu mày.
Weyi kiên định nhìn hắn, như thể hắn không trả lời thì anh vĩnh viễn sẽ không cam tâm.
"Bởi vì tôi yêu em ấy." Sở Minh nhỏ giọng nói.
Đơn giản cậu là cậu mà thôi.
Weyi ngẩn người, như là tỉnh ngộ: "Vậy à."
"Ừ." Sở Minh trả lời anh.
"Hai người đang nói gì thế?" Tống Thanh Hàn thay quần áo đi ra đã thấy Sở Minh và Weyi "vui vẻ trò chuyện", hơi nhíu mày, mỉm cười hỏi.
Lưng Sở đại cẩu chợt lạnh ngắt, hắn xoay người sờ mái tóc vẫn hơi ướt của Tống Thanh Hàn theo thói quen, đáy mắt toát ra tình ý dịu dàng chính hắn cũng không biết: "Không có gì đâu."
Tống Thanh Hàn để cho hắn vuốt, như thể không nhận thấy ánh mắt hiếu kỳ của những người khác.
Hành động của họ rất tự nhiên, bất giác tự tạo nên một thế giới riêng. Weyi đứng cạnh nhìn một lát, sau đó quay đi lúc họ không chú ý.
Tống Thanh Hàn liếc nhìn.
Cái đuôi to của Sở đại cẩu nháy mắt dựng thẳng lên, cảnh giác dời lực chú ý của Tống Thanh Hàn: "Statham nói cho em nghỉ một ngày, em muốn đi đâu không?"
Hắn đi ra ngoài phim trường, Tống Thanh Hàn cũng theo sát: "Ừm... Chưa nghĩ ra."
"Vậy từ từ nghĩ."
Khi bóng dáng hai người họ biến mất, phim trường mới vang lên tiếng nói chuyện, đa số đều đoán quan hệ của Tống Thanh Hàn và Sở Minh rốt cuộc là thế nào.
Bạn bè? Người yêu? Hay là... gì khác?
Đề cập chuyện nhà giàu luôn bí ẩn mà kích thích, dù Sở Minh là người Hoa, nhưng tập đoàn Sở thị trong tay hắn không chỉ là tập đoàn bình thường.
Tài phú của tập đoàn này đến tột cùng có bao nhiêu họ không thể biết hết, nhưng có thể khẳng định là người đàn ông liên tục lọt top người giàu nhất theo bảng xếp hạng của Forbes có đủ sức hấp dẫn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Người giàu thường thường đi cùng với quyền phát ngôn. Dù tất cả mọi người nhìn ra cử chỉ của hai người họ ái muội, nhưng chuyện này sẽ không để người ngoài phim trường biết.
Chẳng qua có thể nhìn thấy Weyi Conming lúc nào cũng mắt cao hơn đầu mất mặt, họ cũng không tính là lỗ.
Nụ cười trên môi Christina đủ để làm chói mắt tất cả người ở đây, ngay cả khi Statham kêu cô quay lại đoạn vừa nãy, nụ cười trên môi cô cũng không bởi vậy mà phai.
Weyi không rảnh quan tâm đến sắc mặt của người khác, anh ta cô đơn ngồi trên ghế. Trợ lý thấy anh ta như vậy, vội vàng rót cốc nước: "Weyi... uống đi."
"Ừ." Weyi thấp giọng trả lời, nhận cốc nước chậm rãi uống.
Khi Tống Thanh Hàn gặp Sở rất vui vẻ.
Ánh mắt như thể phát sáng này, trừ lúc diễn anh cũng chưa từng thấy trong mắt cậu.
Nhất định cậu cũng rất yêu Sở.
Hiện tại Weyi cũng không rõ rốt cuộc mình nghĩ gì.
"Chúng ta đến nhà thờ Venus được không?" lên xe, Sở Minh nghĩ đến ảnh chụp lúc trước Tống Thanh Hàn gửi cho hắn, quay đầu hỏi.
"Vâng." Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nghĩ, gật đầu, cười nói, "Đạo diễn Statham quay gấp quá, em cũng chưa có thời gian ngắm cảnh xung quanh lần nào."
"Vậy hôm nay anh đi với em."
Sở Minh tự lái xe, Ngụy Khiêm thì ngồi cùng xe với bảo vệ, thở phào.
Không cần nhìn ông chủ và người yêu ông chủ nhà mình show ân ái thật tốt.
Nhìn thêm nữa, sợ là hắn cũng muốn tìm bạn trai đấy!
Hắn là trai thẳng sắt đá mà.
Nhà thờ Venus cách chỗ Tống Thanh Hàn diễn không xa, đi qua mấy đường quốc lộ, một mảnh thảm cỏ xanh mướt hiện lên trước mặt cậu.
Sa mộc cao lớn chỉnh tề ở hai bên đường, một nhà thờ lớn trắng như vỏ sò sừng sững đứng trên thảm cỏ xanh mướt, đỉnh chóp nhọn, cái chuông thật lớn, không vội không chậm đong đưa.
Nhân viên nhà thờ thấy có khách đến, vội vàng buông cây kéo trong tay, làm dấu chữ thập với họ: "Quý khách phương Đông tôn kính, trong ngoài bình an."
Tống Thanh Hàn và Sở Minh cũng làm dấu thập theo.
"Không biết hai vị đến đây muốn nghe giảng đạo, hay là muốn cầu nguyện Chúa Trời?" Nhân viên nhà thờ lễ phép hỏi, sau đó chỉ vào nhà thờ lớn Venus đằng sau, "Nếu muốn cầu nguyện Chúa Trời, hai vị có thể đi vào trong, cha xứ Mason đang ở trong." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhân viên nhà thờ kia cười từ ái: "Sẽ chúc phúc hai anh."
Tống Thanh Hàn ngẩn ra, sau đó cầm tay Sở Minh nói: "Cảm ơn."
"Đi đi." Nhân viên nhà thờ cười tủm tỉm nói.
Tống Thanh Hàn và Sở Minh cảm ơn, sau đó đi vào trong nhà thờ.
Từ xa thì thấy nhà thờ Venus trang trọng khí thế, nhìn gần mới phát hiện kết cấu và thiết kế rất tinh xảo hài hòa.
Tường trắng, thủy tinh trong suốt, có thể thấy được tượng thiên sứ và hoa cỏ thanh lịch – trầm lặng, trang nghiêm, thuần khiết, chân thành.
Hôm nay không phải ngày lễ, trong nhà thờ không có ai. Một người đàn ông mặc áo choàng phương Tây thấy họ đi vào, trên mặt không có một tia kinh ngạc, ông chỉ mỉm cười nói: "Chào mừng hai con đã đến."
"Hai con đến cầu nguyện à?" ông vươn tay, có vẻ muốn bắt tay với họ.
Tống Thanh Hàn và Sở Minh bắt tay ông, sau đó Tống Thanh Hàn trả lời: "Không phải, chúng con chỉ muốn đến thăm. Nếu quấy rầy đến cha, chúng con rất xin lỗi."
"Không, không sao." Cha xứ Mason lắc đầu, ôn hòa nói, "Nhà thờ Venus rất đẹp, đúng không?"
"Cho nên hai con thích nó." Giọng điệu của ông rất bình thản, "Đây là bình thường, cha hiểu, hơn nữa còn ủng hộ."
"Tựa như Đức cha thấu hiểu và chúc phúc cho các con." thái độ của cha xứ Mason hiền lành, ông cười ôn hòa, "Nhà thờ Venus còn có rất nhiều nơi xinh đẹp, hy vọng các con chơi vui vẻ."
Dứt lời, ông làm lễ cầu nguyện cho hai người, lui ra ngoài.
Giữa nhà thờ là một bức tượng Jesus, bên cạnh là một bức tượng Thánh mẫu và thiên sứ, yên lặng mà trang nghiêm.
Trong nhà thờ chỉ có hai người họ, bầu không khí trang nghiêm mà tĩnh lặng bao phủ nơi này.
Sở Minh cầm tay Tống Thanh Hàn, sau đó buồn cười nói: "Hàn Hàn, em xem, chúng ta có giống đang kết hôn không?"
"Không giống." Tống Thanh Hàn lắc đầu, mỉm cười: "Không có mục sư, cũng không có người nhà của anh."
Cậu ngẩng đầu hôn môi Sở Minh: "Sau này chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ được không?"
"Ừ." Sở Minh nhẹ nhàng hôn đáp trả, sau đó cầm ngón tay cậu nói, "Chờ khi nào em không bận rộn nữa, chúng ta phải thuê hòn đảo nhỏ, sau đó mời mục sư và người nhà để làm hôn lễ chính thức."
"Vâng." Tống Thanh Hàn siết chặt tay hắn, lòng mềm nhũn.
"Trước đó chúng ta chuẩn bị bài một lần đi." Sở Minh chợt nảy ra ý nghĩ.
"... Vâng."
"Anh Tống Thanh Hàn," Sở Minh phỏng theo lời mục sư, "Cho dù bần cùng, bệnh tật, khó khăn, đau khổ, giàu có, khỏe mạnh, hạnh phúc, con có nguyện ý không rời không bỏ anh Sở Minh, bảo vệ cả đời không?"
Rõ ràng chỉ là lời Sở Minh đang hỏi thôi, Tống Thanh Hàn lại giống như thật sự nghe thấy cha xứ đang nói bên tai mình. Cậu hoảng hồn, sau đó mỉm cười, kiên định đáp: "Con đồng ý."
"Anh Sở Minh, cho dù bần cùng bệnh tật, khó khăn, đau khổ, giàu có, khỏe mạnh, hạnh phúc, con có nguyện ý không rời không bỏ anh Tống Thanh Hàn, bảo vệ cả đời không?"
Sở Minh tự đáp: "Con đồng ý."
Hắn cúi đầu ngậm lấy môi Tống Thanh Hàn hôn, sau đó nhíu mày, xấu hổ: "Ngốc thật đấy."
"Không sao." Tống Thanh Hàn cười, nhỏ giọng nói, "Ở đây trừ chúng ta, không ai biết."
Sở Minh thở phào.
Họ cầm tay nhau ở đây một lát, mãi cho đến khi trời chiều buông xuống mới lái xe đi.
"Lần này anh đến đây thì công ty làm thế nào?" quay lại khách sạn, Tống Thanh Hàn bỗng nhớ đến vấn đề này.
"Lần này tập đoàn và công ty bên này hợp tác nên anh đến đây đàm phán." khóe miệng Sở Minh hơi cong lên, "Cho nên anh phải ở lại đây khoảng ba ngày."
"Ba ngày á?" Tống Thanh Hàn nói theo lời hắn một lần, sau đó cũng cười theo, đáy mắt sáng lên.
"Ừ, ba ngày." Sở Minh giơ tay xoa tóc cậu, ánh mắt mềm mại.
Tuy rằng một người phải làm việc, một người phải quay phim, nhưng trong ba ngày này vẫn có thời gian được gặp mặt.
Lúc chia ly, người nhớ nhung đâu chỉ là Sở Minh. Tống Thanh Hàn trước kia cũng không biết mình sẽ nhớ nhung một người đến vậy.
Dù là đời trước hay là đời này trước khi gặp được Sở Minh, cậu đều sống một mình, làm sao ngờ được sẽ có một người như Sở Minh tồn tại.
Kể ra thì, dù là Tống Thanh Hàn hay là Sở Minh, họ đều là một biến số trong đời nhau.
Đời trước nếu không có Sở Minh nhập vào Đại Minh, Tống Thanh Hàn đã điên rồi. Đời này nếu Tống Thanh Hàn không có Sở Minh đã có một nửa xác suất sẽ đi lên con đường đời trước, nhưng có thể quá trình và kết cục sẽ tốt hơn một chút. Dù sao đã là người đã chết một lần, nên cẩn thận vẫn sẽ cẩn thận.
Mà nếu Sở Minh không gặp được Tống Thanh Hàn, hắn có thể vẫn an ổn sống sót. Nhưng chỉ là có thể. Ý thức hắn nhập vào Đại Minh, nếu không gặp được Tống Thanh Hàn thì có lẽ vẫn bởi vì vết thương tai nạn kia không được trị liệu sau đó chết đi. Đến lúc đó ý thức của hắn có thể thuận lợi quay lại thân thể hắn hay không hay là trôi đi đâu, căn bản không thể nói rõ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Vận mệnh của họ đã quấn riết lấy nhau, đời trước hay là đời này cũng vậy, ai cũng ảnh hưởng đến đối phương. Cũng bởi vì sự dây dưa này nên đời này họ mới đến với nhau.
Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của mình và Sở Minh, sau đó nắm chặt hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở · bỗng ngây thơ · chó to xác: Tui mãnh liệt yêu cầu kết hôn!
Hàn Hàn: Đồng ý.