"Catherine, ngươi nhìn người đàn ông phía trước kìa." Một cô gái mặc váy cung đình cổ điển chỉ vào một cậu thanh niên, tò mò nói, "Cậu ta trông có vẻ không có dị năng gì, nguy hiểm quá."
Người được nàng gọi là Catherine mũi cao, đôi mắt xanh thẳm như biển rộng, trông thâm thúy quả thực như muốn hút cả linh hồn người.
Cô gái nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng một lát, hoảng hốt.
Catherine mở to mắt nhìn, cô gái kia như thể bỗng hoàn hồn, cuống quít tránh né ánh mắt của nàng: "Catherine..."
Động tĩnh khiến cho người trẻ tuổi đằng trước chú ý, chàng dừng bước, xoay người lại. Hai người Catherine mới phát hiện hình như chàng là người phương Đông, ôm một đứa bé có vẻ mới sinh không lâu trong ngực.
Mặt thanh niên phương Đông này không có một tia cảm xúc nào, đáy mắt chứa một tia đề phòng và cảnh giác. Có thể thấy chàng rất bồn chồn, cả người đang căng lên, cơ thể gầy yếu như là một thanh kiếm sắc, chỉ thiếu chút nữa là tự cứa mình. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Vị lữ khách phương Đông này." Catherine mở miệng nói, dùng đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào mắt cậu, "Chỗ này vừa mới bị dị nhân tập kích, ngươi một mình ôm một đứa nhỏ ở trong này rất nguy hiểm."
Thanh niên phương Đông kia im lặng không đáp, ôm chặt đứa nhỏ.
Trong mắt Catherine hiện lên một tia kinh ngạc, nàng đi lên trước vài bước, có vẻ là muốn kéo gần khoảng cách với chàng: "Ta nói thật, người phương Đông, chỗ này bất cứ lúc nào cũng có người lạ. Chắc ngươi cũng biết máu thịt trẻ con mới sinh đối với chúng nó là thức ăn ngon nhất."
Thanh niên kia thoáng hoảng hốt, bờ môi của chàng run rẩy một chút: "Các ngươi là ai?"
Tiếng Anh cực kỳ lưu loát, giọng cũng khàn khàn.
Có lẽ chàng đã trải qua rất nhiều chuyện, người có vẻ tang thương mỏi mệt không hợp với vẻ ngoài.
Chẳng qua ánh mắt chàng vẫn sáng, như là một ngọn đèn dầu chưa từng tắt, sáng ngời đến mức chói lóa.
Lần đầu đôi mắt nhiếp hồn của Catherine muốn tránh né ánh mắt của một người.
Nhưng nàng là trưởng nữ của gia tộc Zetha, đôi mắt nhiếp hồn truyền thừa gần ngàn năm nay, là dị năng giả mà đế quốc coi trọng nhất, sao có thể sợ người phương Đông?
Nàng cười đến là xinh đẹp, lễ phép nói: "Ngươi đừng sợ ta, ta là hậu duệ gia tộc Zetha, ngươi đến từ đâu? Đám dị năng thứ hai sắp đến rồi, ngươi đi mau đi."
Thanh niên suy ngẫm xem liệu lời của nàng có phải thật hay không, vẫn cứ cau mày, cảnh giác nhìn nàng, chỉ phun ra một câu: "... Cảm ơn."
Catherine nhíu mày: "Ngươi không biết đi đâu à?"
Thanh niên im lặng không nói, tư thái phòng bị lại thăng cấp lần nữa.
Trước giờ Catherine chưa từng gặp đàn ông nào khó chơi như vậy, nàng tò mò cẩn thận đi mấy bước đến gần thanh niên kia: "Gia tộc Zetha chúng ta ở đây có năng lực tự bảo vệ mình, nếu ngươi không biết đi đâu, hay là theo ta đi."
Cô gái đi cạnh Catherine biến sắc, muốn mở miệng ngăn cản lời đùa giỡn của nàng.
"Okay!" giọng Statham vang lên, Christina điều chỉnh biểu cảm trên mặt, nở nụ cười: "Diễn khá lắm, Hàn."
Thanh niên vừa nãy vẫn đề phòng giờ phút này lại trở nên ôn hòa cẩn trọng, cậu cúi đầu, cười ngượng ngùng: "Lời này của chị Christina có thể làm tôi giảm thọ đấy."
Tiếng Anh của cậu rất tốt, tiếng Trung vốn khó nghe qua giọng cậu nghe vào cực kỳ dễ hiểu. Không phải Christina chưa từng hợp tác với người Trung, nhưng người có thể nói tiếng Anh lưu loát như cậu thì không nhiều lắm. Cô hài lòng nhìn cậu, nụ cười trên môi càng xinh đẹp động lòng người: "Không, Hàn, chị nói toàn lời thật." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cô hất mái tóc vàng xõa tung, nhận khăn trợ lý đưa cho lau mặt, đảo mắt nhìn Weyi cách đó không xa.
Một ngày đủ cho cô hiểu được tin tức về cậu chàng người Trung này. Diễn viên đang hot của Trung Quốc, trong tay cũng có mấy bộ phim ăn khách, được diễn "Chiếc nhẫn quyền lực", chắc là sau này đi con đường quốc tế.
Nói thật, người Anh ai có một chút kỳ thị chủng tộc. Không phải các cô quá thích người da vàng, nhưng chỉ có chút thôi, còn đối thủ một mất một còn của cô làm ra sắc mặt căm hận thì cô rất vui lòng.
Nếu Weyi dám ngồi lên đầu cô, tuy rằng cô ngại gia tộc không thể làm gì, nhưng ngáng chân chút vẫn được.
Weyi rất ghét diễn viên người Trung này.
Nhưng cô rất thích.
Christina cong khóe môi, giọng điệu khi nói chuyện với Tống Thanh Hàn lại thân thiết mấy phần.
"Hàn, cậu lại đây!" Tống Thanh Hàn và Christina chưa nói được bao lâu, Statham đã lên tiếng gọi cậu.
Tống Thanh Hàn áy náy nhìn Christina, sau đó chạy nhanh đến chỗ Statham.
"Chỗ này." biểu cảm của Statham rất nghiêm túc, "Tôi cảm thấy tứ chi của cậu vẫn hơi cứng ngắc, cậu có thể đến gần Catherine hơn chút, sau đó tay ôm vương tử điện hạ phải chặt hơn nữa..."
Tống Thanh Hàn lẳng lặng nghe, khi Statham nói xong, cậu mới chậm rãi mở miệng nói: "Tôi hiểu."
"Nhưng tôi cảm thấy Arthur không nhất thiết phải đến gần Catherine." Tống Thanh Hàn cau mày, ánh mắt hơi trầm tư, giống như là đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, "Cậu ta là một kỵ sĩ, tuy rằng cậu ta nguyện trung thành với quốc gia và quốc vương đã không còn tồn tại nữa, nhưng trong ngực cậu ta vẫn còn chủ nhân mới, một vương tử điện hạ vừa mới ra đời chưa được bao lâu. Catherine chỉ là người xa lạ cậu ta ngẫu nhiên gặp, cậu ta không dám đến gần người dị năng trong lời cô."
"Mặc dù vì vương tử điện hạ trong ngực, cậu ta cũng sẽ không lựa chọn đến gần Catherine, rất nguy hiểm."
Tống Thanh Hàn nói phân tích của mình ra, Statham không thấy bất mãn vì cậu phản biện, ngược lại còn nghĩ theo suy nghĩ của cậu: "Arthur đầu tiên là một kỵ sĩ..."
Cho nên mặc dù cậu ta còn trẻ lại dễ xúc động, nhưng liên quan đến an toàn của vương tử điện hạ, cậu ta sẽ trở nên cẩn thận mà bảo thủ.
Một lát sau, Statham hài lòng cười: "Cậu nói đúng."
"Nhưng." Vẻ mặt của hắn thay đổi, "Nên nhắc vẫn phải nhắc."
"Tứ chi không được cứng đờ, nhớ đấy, cậu không chỉ diễn bằng mặt."
"Cậu là Arthur."
"Đi đi." Statham hất cằm, "Quay lại."
Catherine nghe thấy lời Statham nói, buông khăn mặt xuống, cũng đi theo về phim trường.
"Catherine..."
Cảnh quay tiếp có thể nói là nước chảy thành sông, hơn nữa thành quả còn hơn đoạn vừa rồi, trôi chảy và tự nhiên hơn nhiều. Nhất là động tác của Arthur, khi Catherine nhìn chàng, phản ứng đầu tiên của chàng là ôm đứa bé sơ sinh vào trong ngực, chân dài thẳng tắp, như thể chỉ cần Catherine có hành động gì thiếu suy nghĩ, chàng sẽ xoay người rời đi luôn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tôn nghiêm của kỵ sĩ là chết trận, nhưng vì quốc vương mà chàng trung thành nhất, chàng sẽ chôn vùi sĩ khí vào lòng.
Diễn xuất của phương Tây giống mà lại không giống phương Đông.
Phương Đông có khuynh hướng hàm súc, coi trọng biểu cảm. Mà phương Tây thì có khuynh hướng biểu đạt ngôn ngữ tứ chi hơn.
Đây cũng là nguyên nhân Statham có thể liếc mắt một cái là nhìn được chỗ thiếu hụt của Tống Thanh Hàn.
Diễn xuất mà hắn hay tiếp xúc đều là thiên hướng về biểu đạt ngôn ngữ tứ chi, vậy khi hắn nhìn Tống Thanh Hàn diễn, đương nhiên cũng chú ý điều này.
Chú ý đến, đương nhiên sẽ phát hiện vấn đề.
Tống Thanh Hàn cũng hiểu được chỗ thiếu hụt của mình, khi quay tiếp, cậu càng thêm chú ý đến ngôn ngữ tứ chi của Christina – khi các cô diễn cảm xúc rất dư thừa, dường như ngay cả sợi tóc cũng mang theo ma lực biểu diễn, mỗi một cử chỉ cho dù không có một câu thoại vẫn có thể khắc họa nhuần nhuyễn tính cách vai diễn.
Dù xem phim kinh điển nhiều vẫn không bằng loại trải nghiệm chân thực này.
Ban đầu diễn xuất của Tống Thanh Hàn chỉ vào hạng trung bình khá, sự tiến bộ của cậu được tôi luyện ngay trong quá trình diễn.
Cho dù là "Người thứ bảy" ban đầu, hay là "Tranh minh", hoặc là "Trấn sơn hà", lại đến "Nhân sinh như diễn", trạng thái của cậu luôn thay hóa. Sự tiến bộ này rất nhanh, là năng lực tiến bộ trong quá trình rèn luyện.
Statham hài lòng phát hiện, sau lóng ngóng và cứng nhắc ban đầu, diễn xuất của Tống Thanh Hàn Hành có thể nói là càng tự nhiên hơn.
Biểu cảm gương mặt của phương Đông và biểu đạt ngôn ngữ tứ chi của phương Tây được cậu dung hợp cùng nhau mới mẻ mà hoàn mĩ, kết quả làm người ta phải tán dương.
Diễn xuất của cậu có thể kém hơn Christina, nhưng so với Weyi... cậu đã hoàn toàn đuổi kịp và vượt qua.
Cho dù lúc trước Statham rất tán thưởng Weyi nhưng phải thừa nhận rằng diễn xuất của Weyi càng ngày càng không đạt tiêu chuẩn.
Cảm giác linh hoạt và đầy sức sống khi anh mới debut đã hoàn toàn biến thất.
Nhưng diễn xuất của Tống Thanh Hàn lại có sự linh hoạt làm kẻ khác run rẩy.
Statham thất vọng lắc đầu, giơ tay bảo Weyi dừng lại, sau đó gọi anh vào nói một hồi.
Weyi không nói một lời, sắc mặt thâm trầm.
Đây là lần NG thứ mười của anh ta. Mà so ra, cảnh vừa rồi Tống Thanh Hàn chỉ một lần là qua.
Sự tán thưởng trong ánh mắt khi Statham nhìn Tống Thanh Hàn càng ngày càng nhiều, mà đối với mình lại giống như dần thất vọng.
Weyi không thích cảm giác này.
Christina ngồi đọc kịch bản, thấy mặt anh ta trầm xuống, cười càng tươi, vui vẻ diễn tập với Tống Thanh Hàn.
Tóc đỏ cũng chen vào xem.
Chỉ mới vài ngày, Tống Thanh Hàn đã dần dần hòa hợp với người đoàn phim, trừ Weyi.
Cậu đẹp, lại là kiểu đẹp phương Đông mà phương Tây tò mò. Hơn nữa bình thường tính tình cậu cũng tốt, đối nhân xử thế rất thoải mái. Vài ngày qua, đừng nói Christina ban đầu đã có chút thiện cảm với cậu, ngay cả tóc đỏ lúc trước không thích cậu cũng kề vai sát cánh xưng anh gọi em.
Trong giới này, người có thể đi lên cao phải có được tình cảm nhất định, cho dù nghệ sĩ không ý thức được, nhưng ekip sau lưng họ cũng sẽ có ý thức quản thúc hành vi của nghệ sĩ. Nếu gia tộc của Weyi và gia tộc Christina không có hiềm khích, mà sau khi Weyi vào giới lại kéo Christina làm đá kê chân cho mình, Christina đã không tỏ thái độ không tốt. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trung Quốc có câu cách ngôn còn gì, gọi là gì mà "Dĩ hòa vi quý".
Tống Thanh Hàn và Christina và tóc đỏ diễn thử một lần, cầm bút viết thêm mấy chữ vào kịch bản.
Va chạm luôn đem đến ý tưởng mới.
Cậu hiểu được nhân vật Arthur, viết suy nghĩ của mình vào kịch bản, nhưng chưa thể gọi là xong.
Hình tượng trên giấy chỉ là nhân vật chết, diễn viên cần chủ động tìm kiếm linh hồn thực dưới con chữ.
Tống Thanh Hàn thấy Weyi đi đến trước mặt mình, cười lễ phép: "Ngài Condarl."
So với xưng hô Christina, có vẻ lạnh lùng xa cách hơn nhiều.
"Tôi không thích cậu." Weyi thô lỗ nói.
Tống Thanh Hàn nhướng mày, im lặng nhìn anh ta.
"Cậu không tò mò vì sao à?" Weyi thấy Tống Thanh Hàn bình tĩnh như vậy, khẽ nhíu mày, đi mấy bước về trước.
Tống Thanh Hàn vẫn cười lễ phép: "Không, ngài Condarl, anh biết không, Trung Quốc chúng tôi có một câu nói, là 'Hòa hợp mà không đồng nhất'(*). Thích hay không thích là vấn đề cảm xúc cá nhân của anh, liên quan gì đến tôi?"
(Trích Luận ngữ của Khổng Tử)
Hiếm khi Tống Thanh Hàn nói chuyện sắc bén như vậy.
Weyi kiêu căng cười: "Xem ra cậu cũng không thích tôi."
Tống Thanh Hàn không nói gì, nhưng vẻ mặt của cậu lại giống như xác minh lời đoán của Weyi.
Weyi nhìn quanh bốn phía, chỉ góc phim trường: "Chúng ta đến đó nói chuyện."
Tống Thanh Hàn vẫn không nhúc nhích, chỉ mỉm cười nhìn anh ta.
Weyi nhíu mày.
Mặc dù biết Sở Minh không thích Weyi này, nhưng lời của George thì Tống Thanh Hàn vẫn ghim trong lòng. Cậu không nghi ngờ tình yêu của hắn với mình, cũng biết người đàn ông xuất sắc như hắn được phụ nữ và đàn ông ước ao là chuyện bình thường.
Nhưng thế không có nghĩa là cậu gặp người nhóm ngó bạn trai của mình mà còn bình tĩnh cười được.
Nhất là khi cậu biết người đàn ông này theo đuổi người yêu mình lại to gan không biết giới hạn – cậu không khoan hồng độ lượng như mình nghĩ.
Cậu là quỷ keo kiệt ích kỉ.
Tống Thanh Hàn dời tầm mắt đi, lấy kịch bản che mặt mình, sau đó cười nói: "Không biết ngài Condarl có chuyện gì muốn nói với tôi không?"
Vẻ mặt của cậu lễ phép mà lại xa cách, không đề cập đến việc ra chỗ khác nói chuyện.
Weyi cau mày, hạ giọng: "... Tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu."
Thế hỏi đi.
Biểu cảm của Tống Thanh Hàn không có thay đổi gì, nhưng Weyi đọc được câu này trong mắt cậu.
Weyi: "..."
Anh ta cắn răng, nhỏ giọng hỏi: "Đạo diễn Statham vẫn nói ánh mắt của tôi không tốt."
Tống Thanh Hàn: "..."
? ? ?
"Rồi sao?" cậu hỏi dò.
Weyi đâm lao phải theo lao: "Tôi thấy cậu diễn, ánh mắt rất... khá được, tôi muốn hỏi xem cậu làm thế nào."
Tống Thanh Hàn: "..."
Kịch bản này hình như có chỗ nào đó sai sai.
Cậu dở khóc dở cười nghĩ, chẳng trách lúc trước Weyi yêu cầu đi chỗ khác nói chuyện, té ra là không muốn mất mặt à?
Sao cảm thấy hơi... vi diệu sao sao.
Cậu khẽ thở dài một hơi, thấy Statham liếc mắt nhìn, cười cười, sau đó lại chuyển hướng sang Weyi: "Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn..."
"Suy nghĩ trong lòng anh sẽ thể hiện qua ánh mắt."
"Nếu anh coi mình hòa vào nhân vật, nội tâm của anh là "anh ta", ánh mắt của anh cũng là mắt của "anh ta"."
Weyi nghe Tống Thanh Hàn nói, đăm chiêu.
"... Cảm ơn." Anh ta cố nói một câu cảm ơn, sau đó vội rời đi, bóng lưng trông hơi chật vật.
Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, nằm xuống ghế.
"Chiếc nhẫn quyền lực" chậm rãi đi vào quỹ đạo. Không biết có phải bởi vì Tống Thanh Hàn tốt tính nói mấy câu hay không, quá trình quay tiếp Weyi luôn bất ngờ chạy đến, hoặc là diễn tập với cậu, hoặc là nói một vài chuyện quan trọng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nếu Tống Thanh Hàn không biết anh ta vẫn thích Sở Minh, ngay cả hậu tố tên mình cũng phải dùng tên Sở Minh, cậu đã phải hoài nghi Weyi nhìn trúng cậu.
"Diễn viên Trung Quốc."
Lại đến nữa.
Tống Thanh Hàn cau mày, làm bộ không nghe thấy đi đến chỗ Christina.
Weyi thấy bóng dáng Christina, ngừng chân lại.
"Làm sao?" Christina vui sướng khi người gặp họa, cười, "Dạo này cậu lại chọc cậu ta hả?"
Tống Thanh Hàn lắc đầu, tỏ vẻ mình bất đắc dĩ: "Trên thực tế tôi không biết đã xảy ra chuyện gì."
"Có lẽ là cậu quá xuất sắc, cậu ta mê muội cậu cũng không chừng." Nói xong câu đó, Christina cũng bật cười.
Cơ hồ cả Hollywood biết Weyi Conming là gay. Từ lúc đầu anh ta đã không che giấu xu hướng tính dục, nghe nói khi học đại học anh ta còn từng điên cuồng theo đuổi một du học sinh Trung Quốc.
Hơn nữa, tên sau nghệ danh Weyi được ghép từ gia tộc Condarl và tên người đó còn gì.
Thân phận của du học sinh đó không tầm thường.
Christina vuốt vuốt môi, ngón tay trắng nõn làm sắc đỏ chót càng thêm diễm lệ.
Tống Thanh Hàn ở đoàn phim "Chiếc nhẫn quyền lực" lâu như vậy rồi, chuyện nên biết cũng đã biết gần hết.
Hóa ra có nhiều người biết chuyện Weyi thích Sở Minh.
Tống Thanh Hàn ngẩn người, sau đó bị giọng Christina kéo về thực tại: "Ê, Hàn."
"Hả?" Tống Thanh Hàn trả lời theo bản năng.
"Chị nghe nói cậu là bạn của ngài Sở hả?" Christina nhỏ giọng hỏi.
"Vâng." Cậu không phủ nhận.
"Ồ..." Christina nhìn cậu, "Vậy chị biết sao Weyi vẫn quấn quít lấy cậu rồi."
Cô cười tủm tỉm chắp tay ra sau lưng, tán thưởng: "Tuy rằng chị không thích cậu ta, nhưng không thể không nói, cậu ta rất kiên trì với tình yêu đấy."
Tống Thanh Hàn mỉm cười: "Tình yêu là chuyện của hai người."
Christina ngẩn người, sau đó gật đầu: "Lần đầu tiên chị phát hiện hóa ra cậu cũng sắc bén như vậy đấy, Hàn."
Tống Thanh Hàn: "..."
"Nhưng cậu nói đúng." Christina vuốt tóc, không quan tâm lắm, "Tình yêu là chuyện của hai người, dây dưa quá nhiều ngược lại sẽ làm mất thể diện."
"Cảm ơn cậu." Cô bỗng nói.
Tống Thanh Hàn: "... Hả?"
Christina thấy Tống Thanh Hàn ngẩn ra thì cười cười, không nói đến đề tài này nữa: "Ngày mai là chủ nhật, người phương Đông các cậu không tổ chức lễ thờ Phượng(*) đúng không?"
(Ngày lễ trong đạo khi chúa Jesus phục sinh)
"Vâng," Tống Thanh Hàn tiếp lời cô, "Ở Trung Quốc hay tổ chức ngày lễ truyền thống."
Christina hiểu rõ gật đầu: "Đúng vậy, chị nhớ ra rồi. Người Trung ăn Tết rất náo nhiệt... giống như lễ Giáng Sinh."
Nói đến mới nhớ, bây giờ cũng sắp đến Tết rồi nhỉ?
Tống Thanh Hàn suy tư một lát, Christina đã chuyển đề tài từ ngày lễ náo nhiệt sang chuyện khác.
Thời gian trôi qua từng ngày. "Chiếc nhẫn quyền lực" càng ngày càng gấp rút, đến hậu kỳ, ngay cả người không quá nhiều phần diễn như Tống Thanh Hàn cũng phải ngâm mình ở phim trường cả ngày lẫn đêm, để lỡ đâu Statham hứng lên muốn quay lại không thấy người.
Kịch bản của Tống Thanh Hàn đã hoàn toàn khác kịch bản cũ.
Bá tước khát máu phương Đông đổi thành kỵ sĩ, sau đó kỵ sĩ này có một thời thơ ấu bi thảm, mãi mới tốt nghiệp học viện, lúc sắp bước vào con đường thênh thang thì nước mất, Quốc vương mà chàng trung thành cũng bị giết cùng quốc gia, chàng chỉ có thể đưa theo huyết mạch của quốc vương chạy trốn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cả vai diễn tràn ngập chữ bi.
Nhưng trên thực tế, tính cách của vai Arthur này không hề bi thảm.
Trộn lẫn hai yếu tố chẳng có điểm chung nào vào một chỗ để đắp nặn ra một nhân vậy như Arthur cũng là vấn đề mà Tống Thanh Hàn gặp phải.
"Stop!" Statham nóng nảy bảo ngừng quay, "Không đúng! Cảm xúc không đúng!"
"Arthur... cảm xúc của Arthur không đúng." Statham cào tóc, "Hàn, cậu nghĩ kĩ đi, Arthur trong tình huống này rốt cuộc có cảm xúc gì."
Tống Thanh Hàn cau mày gật đầu, mở kịch bản trầm tư.
"Cả cô nữa, Christina... cảm xúc Catherine cũng không đúng."
"Weyi cũng vậy."
Đến đoạn sau, yêu cầu của Statham lại càng hà khắc, có đôi khi hắn xem lại cảnh trước, thấy không hài lòng lại bảo đám người Tống Thanh Hàn quay lại.
Nhưng kiểu hà khắc lại có được kết quả bất ngờ.
Nếu thành quả đầu tiên chỉ có thể xem như đạt tiêu chuẩn, vậy thì kết quả sau đã được cho là tinh phẩm.
Cảnh diễn của Tống Thanh Hàn nhiều lên dưới sự cố ý vô tình của Statham.
Mà tăng cảnh diễn cũng có nghĩa là thời gian vốn gấp gáp của Tống Thanh Hàn sẽ càng gấp rút hơn.
Đã mấy ngày liền cậu không có thời gian gọi điện cho Sở Minh.
Sở đại tiên sinh đầu kia đã ngồi không yên.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở · phi tử lãnh cung · Minh: Hàn Hàn sắp không liên lạc với tui tám mươi mốt giờ không phút bốn mươi sáu giây rùi, muốn khóc QAQ
Tống Thanh Hàn:... Rõ ràng có nhắn tin mà.