Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 79


9 tháng

trướctiếp

Hắn dừng tay, Tống Thanh Hàn không lên tiếng nữa.

Sở Minh cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó.

Hắn hai bước thành một đi đến bên giường, giơ tay kéo cuộn chăn tròn tròn vào lòng, giọng mềm mại: "Làm sao thế em?"

Tống Thanh Hàn vốn đang khó chịu nghe thấy giọng hắn, mím môi, thò đầu ra khỏi chăn, giơ tay siết cà vạt của hắn: "Anh..."

Sở Minh theo lực của cậu cúi người xuống, vỗ vỗ đầu cậu: "Ừ, anh đây."

Tống Thanh Hàn bất ngờ cắn một cái lên môi hắn, sau đó lại nghĩ đến ngày mai hắn còn phải đi làm, thế là cắn nhẹ đi, kèm theo một chút khó chịu, cắn xong lại lùi về sau.

Sở Minh thình lình bị cắn một cái, hít một hơi nhưng không né tránh, ngược lại khi Tống Thanh Hàn muốn lui về, nhanh tay dùng tay đỡ gáy cậu, day cắn môi cậu một lần mới cười liếm môi, mùi máu tươi tràn ra đầu lưỡi: "Làm sao, hôm nay giận dỗi thế?"

Tống Thanh Hàn bị hắn hôn đến độ thở hổn hển, tay siết cà vạt của hắn không có một chút thả lỏng nào, nhưng giọng bất giác mềm đi: "Weyi..."

Sở Minh nhíu mày, đặt tay lên gáy Tống Thanh Hàn dỗ dành vuốt ve tóc cậu: "Nói đến cậu ta làm gì?"

Tống Thanh Hàn: "..."

Sở Minh nghĩ đến hôm nay Tống Thanh Hàn đi tham gia show của Ozeth, vắt óc nghĩ: "Có phải George lại nói gì với em không?"

Sở Minh quả thực bị George chọc tức cười, hắn ôm Tống Thanh Hàn tận tình khuyên bảo: "Anh thật sự không liên quan gì đến cậu ta, mấy câu George nói kia em coi như cậu ta đang đánh rắm đi."

Nhìn xem ép Sở đại cẩu đến nước này kìa, ngay cả từ "đánh rắm" này cũng thốt ra được.

Tống Thanh Hàn bật cười, lại véo ngực Sở Minh: "Thế anh ta nói anh yêu em say đắm cũng thế hả...?"

Sở Minh: "..."

Bạn trai không diễn theo kịch bản làm sao đây!

"Hàn Hàn..." Hắn bất đắc dĩ gọi, trong giọng lại đầy dịu dàng và cưng chiều.

Tống Thanh Hàn không đùa hắn nữa, vỗ vỗ tay hắn, giọng mang ý cười: "Nhanh đi tắm đi."

Sở Minh thở phào, hôn đỉnh đầu cậu: "Thế... Bật đèn được chưa?"

Tống Thanh Hàn dừng một chút, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừm."

Sở Minh giơ tay mở đèn, ánh đèn vàng ấm áp phút chốc xua tan đi bóng tối trong phòng ngủ, chiếu lên gương mặt trắng nõn có mấy phần hiền hòa của Tống Thanh Hàn.

Sở Minh đảo mắt qua bờ môi ướt át, khuôn mặt ửng đỏ của cậu, sau đó liếc xuống dưới.

Hắn nuốt nước bọt: "... Hàn Hàn?"

Tống Thanh Hàn cong một chân ngồi trên giường, chăn thùng thình chỉ lộ ra bên bả vai và một bên chân, một cái áo sơmi trắng rộng, hai ba cúc áo dưới cổ mở ra, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở đại cẩu chưa bao giờ thấy cảnh này! Hắn dính mắt vào dưới áo Tống Thanh Hàn, giọng khàn khàn: "... Đây là niềm vui bất ngờ à?"

"Vâng." Tống Thanh Hàn thoải mái thừa nhận, kéo cà vạt Sở Minh, đẩy hắn đi, "Nhanh đi tắm đi."

Sở Minh đứng lên, hôn môi cậu, hầu kết trượt lên trượt xuống, giọng càng trầm thấp khàn khàn, kèm theo cảm xúc bí ẩn mãnh liệt: "Ừ."

Tống Thanh Hàn thưởng cho hắn một nụ hôn: "Mau đi đi."

Sở Minh cẩn thận cầm quần áo vào phòng tắm, Tống Thanh Hàn chống tay nhìn hắn. Ánh đèn vàng làm nửa mặt cậu chìm trong bóng tối, có vẻ vừa lạnh lùng vừa đẹp đẽ. Nhưng sự lạnh lùng đó lại chậm rãi hòa tan dưới ánh mắt dịu dàng của cậu, như là hồ nước trong veo, bầu trời đầy sao.

Không biết sao Sở Minh thấy lòng mềm mại, quay đầu cười với cậu, mở cửa phòng tắm đi vào.

Tống Thanh Hàn chậm rãi thu tay, tựa vào đầu giường, lòng bàn tay chảy mồ hôi.

Đời trước cộng một đời này cậu sống hơn năm mươi năm, trừ chuyện xu hướng tính dục ra chưa từng làm chuyện táo bạo như hôm nay.

Chẳng qua cậu đã ở chung nhà với Sở Minh. Lúc trước vẫn là Sở Minh theo đuổi cậu, ngẫu nhiên hắn lộ ra dục vọng độc chiếm cậu vẫn biết.

Có đôi khi cậu nghĩ, có phải là cậu vẫn chưa cho hắn đủ cảm giác an toàn, cho nên hắn luôn sợ mình đối xử không tốt với cậu sau đó cậu đột nhiên bỏ đi không?

Cậu sẽ giận dữ chuyện Lí Nặc và Weyi thích hắn, vậy chẳng lẽ Sở Minh không quan tâm đến quan hệ của cậu và Diệp Dịch lúc trước sao?

Giữa người yêu với nhau, nếu muốn đi lâu dài thì không thể chỉ trông vào một người cho đi. Sở Minh kiên định nắm tay cậu đi, cậu không chỉ đặt tay lên tay hắn mà còn phải thêm kiên định, nắm lại tay hắn nữa.

Bất tri bất giác, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Sở Minh lau tóc đi ra ngoài, áo tắm thắt lộn xộn tôn lên dáng người rất đẹp, còn hiện ra mấy phần phong lưu tiêu sái.

Nhưng vẻ mặt của hắn thì không hề phong lưu tiêu sái chút nào. Gương mặt đẹp trai căng thẳng, lạnh lùng đến mức có thể dọa trẻ con khóc.

Hắn bước nhanh đến chỗ Tống Thanh Hàn, giọt nước trên tóc chảy xuống làn da, biến mất trong áo tắm đậm màu.

"Anh lau khô tóc đi." Cậu nhướng mày, đứng dậy đè bờ vai của hắn lại, sau đó cầm cái khăn hơi ướt tựa vào lưng Sở Minh chậm rãi lau tóc cho hắn.

Tống Thanh Hàn đứng lên, cho dù cách hai tầng quần áo hơi mỏng, Sở Minh vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên người cậu.

Cậu lau rất cẩn thận, Sở Minh co ngón tay, chậm rãi nhắm mắt lại để cậu cẩn thận lau tóc cho mình.

Lau đến khi tóc Sở Minh đã gần khô, Tống Thanh Hàn mới ném khăn sang một bên, tựa vào lưng hắn, cúi người hôn tai hắn.

Cảm giác đôi môi mềm mại trên tai quá rõ ràng. Cơ bắp cả người Sở Minh căng lên, nhưng bởi vì lực tay Tống Thanh Hàn đặt trên vai hắn nặng nên hắn lại chậm rãi thả lỏng.

"Hàn Hàn..." Sở Minh nâng tay sờ mặt Tống Thanh Hàn, cậu theo động tác của hắn cúi đầu, cọ lòng bàn tay hắn, giọng nói mát lạnh như suối, "Vâng?"

Sở Minh không biết đây rốt cuộc là niềm vui bất ngờ, hay là Tống Thanh Hàn đang trừng phạt hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, hôn môi Tống Thanh Hàn, sau đó ngậm môi cậu.

Tống Thanh Hàn đáp lại hắn.

Áo sơ mi trắng rộng thùng thình dường như cũng nhiễm màu vàng dưới ánh đèn, Sở Minh liếc mắt một cái là nhận ra đây là áo sơmi lúc trước mình mặc. Chẳng qua hiện tại cái áo sơ mi phổ thông này ở trên người Tống Thanh Hàn bỗng có vẻ rộng, tay áo hơi rộng được cậu xắn lên, phô bày đường cong cánh tay duyên dáng.

Sở Minh không kiềm chế được thò tay vào trong áo sơ mi, lại chạm vào da thịt mềm mại.

Hàn Hàn cậu... Không mặc...

Sở Minh khiếp sợ, Tống Thanh Hàn hơi lui về sau, mặt hơi đỏ, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ, giọng điệu lại thản nhiên: "Anh làm sao thế?"

Sở Minh kìm khóe miệng đang nhếch lên, sợ Tống Thanh Hàn thẹn quá hóa giận, vội vàng lắc đầu, cười nói: "Không sao."

Tống Thanh Hàn biết hắn đang sợ gì. Chẳng qua ngay cả áo sơmi của hắn cậu cũng mặc rồi, không thể cứ bỏ dở niềm vui bất ngờ nửa chừng như vậy. Cậu đâm lao phải theo lao, chống tay, cúi người xuống, lại hùng hổ cắn cổ Sở Minh một cái. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lần này không nhẹ nhàng giống như cắn môi vừa rồi, Sở Minh bị cậu cắn đến cương cả người, hai tay trượt vào vạt áo sơ mi của cậu, miệng vẫn cười nói: "Em đang đánh dấu đấy à?"

Tống Thanh Hàn khẽ liếm dấu răng, đôi mắt trắng đen rõ ràng ngậm cười: "Không được hả?"

Sở Minh ôm thắt lưng cậu, liếm môi: "Được chứ."

Hắn giơ tay muốn cởi cúc áo của Tống Thanh Hàn, lại bị cậu ngăn cản.

"?" đến lúc này rồi mà Sở đại cẩu vẫn nghe lời dừng tay.

"Hôm nay em ở trên." Tống Thanh Hàn đẩy hắn ra, Sở Minh im lặng một lát, căng thẳng nằm xuống giường, trông mong nhìn cậu.

Tống Thanh Hàn ngồi trên bụng hắn, nhìn hắn từ trên cao.

Theo góc nhìn của Sở Minh, hắn có thể thấy hết từng cử chỉ của Tống Thanh Hàn.

Mái tóc hơi ướt, hai má đỏ ửng, vành tai mềm mại, sống mũi cao thẳng, đôi môi khi hôn mềm mại và cần cổ thon dài, hầu kết gợi cảm, đường cong như ẩn như hiện.

Hắn dán mắt lên người Tống Thanh Hàn, tay chân lại quy củ không dám động đậy dù chỉ là một chút.

Tống Thanh Hàn thấy hắn như gặp đại địch, buồn cười cong khóe môi, sau đó cúi người xuống hôn mi tâm hắn như chuồn chuồn lướt nước đến hầu kết.

Tống Thanh Hàn khẽ cắn cắn hầu kết của hắn, sau đó nửa thích nửa ghét dời xuống.

Dây lưng áo tắm của Sở Minh đã tuột ra do động tác vừa nãy, da thịt màu mật ong lõa lồ.

Tống Thanh Hàn híp mắt, nhìn tám múi cơ bụng chỉnh tề của Sở Minh, nhéo nhéo.

Tuy cậu vẫn tập thể hình, nhưng bởi vì nguyên nhân công việc nên mục đích cậu tập thể hình thiên về duy trì dáng người, mà muốn luyện ra được cơ thể hài hòa như Sở Minh, không thể không có thời gian tập cố định.

Cậu không nhéo mạnh, nhưng Sở Minh lại hít một hơi, bất đắc dĩ gọi: "Hàn Hàn..."

Tống Thanh Hàn không để ý đến hắn.

Gân xanh trên tay Sở Minh nổi lên, hắn lại vẫn kiềm chế để cho Tống Thanh Hàn tuần tra lãnh địa, chậm rãi dọc theo thân thể hắn.

Trạng thái của Tống Thanh Hàn hiện tại dường như giống đào binh bị bắt lên tiền tuyến, tuy rằng đã muốn lùi bước, nhưng dưới ánh mắt sáng quắc của Sở Minh, cậu vẫn mặt lạnh như tiền, làm những động tác lúc trước Sở Minh làm trả cho hắn.

Sở Minh hít một hơi thật sâu, thả lỏng cơ thể, khi chỗ kín bị cậu nắm lấy, hắn mới thở gấp.

Tống Thanh Hàn vụng về xoa nắn, hàng mày xinh đẹp nhíu chặt, tựa hồ đang bối rối gì đó.

Sở Minh nâng nửa người lên, giơ tay sờ mặt cậu.

Tống Thanh Hàn: "..."

Môi dưới Sở Minh còn nguyên dấu vết đỏ nhạt mà Tống Thanh Hàn cắn.

Tống Thanh Hàn vuốt chỗ đó, sau đó lại giơ tay lên tủ đầu giường không biết tìm cái gì.

"Nhắm mắt." cậu cau mày, hơi vênh mặt hất hàm sai khiến.

Nhưng hiện tại cậu mặc một cái áo sơmi rộng thùng thình, hai đôi chân thon dài mở ra, trông không hề có chút uy hiếp nào.

Ấy vậy mà Sở Minh vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Mất đi ánh sáng, giác quan khác trở nên mẫn cảm hơn. Tiếng quần áo ma xát từ tai chảy vào não, dường như Sở Minh có thể nhìn thấy Tống Thanh Hàn nhướng mày lên, cặp mắt trong trẻo cùng với đôi môi mím chặt.

Hôm nay Tống Thanh Hàn cho hắn quá nhiều niềm vui bất ngờ.

Nhiều đến mức... Sở Minh không dám nhìn, thậm chí cảm thấy hư ảo.

"Sở Minh, em yêu anh." Sở Minh đang thất thần, Tống Thanh Hàn cúi người bên tai hắn nói từng chữ. Mà theo giọng cậu, nhóc Sở Minh nhanh chóng đi vào một nơi ấm áp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Ưm..." Tống Thanh Hàn thở hổn hển.

Sở Minh mở to mắt.

Hôm sau khi Tống Thanh Hàn tỉnh lại, ánh sáng bên ngoài đã chiếu lên trần nhà. Cậu nâng tay lên che mắt, cánh tay đầy dấu vết hôm qua Sở Minh làm ra.

Nhưng Sở Minh vẫn còn lý trí, không để lại dấu vết trên cổ hay chỗ gì dễ lộ trên người Tống Thanh Hàn. Cậu nâng tay xoa thái dương, liếc mắt một cái là thấy Sở Minh đi ra khỏi phòng tắm.

"Chào buổi sáng, Hàn Hàn." Sở Minh hôn môi cậu, người sảng khoái hăng hái.

Tống Thanh Hàn lạnh lùng vô tình nhìn hắn.

Sở Minh chột dạ dời mắt.

Hắn hôm qua... Khụ, quả thật là hơi quá đáng.

"Em muốn ăn cơm." Tống Thanh Hàn mặc kệ hắn, mở miệng nói mà giọng hơi khàn.

"Được được được." Sở đại cẩu hèn mọn.

Tống Thanh Hàn lại nằm trên giường một lát, mà thật ra không có ý kiến quá lớn với tối hôm qua.

Cậu chờ Sở Minh đi xuống tầng, dậy cầm một bộ quần áo vào phòng tắm, tắm xong đi ra, hắn đã ngồi đợi như cô vợ nhỏ, trông mong nhìn cậu.

"Hàn Hàn... ăn cháo." hiện tại Sở đại tổng tài đã rèn luyện đến độ có thể làm ra đồ ăn gia đình bình thường, đương nhiên hắn cũng biết kỹ năng tầm thường như nấu cháo này.

Tống Thanh Hàn nhận bát cháo trong tay hắn, ăn mấy thìa.

Sở đại cẩu ngồi cạnh nhìn cậu như chó trông xương.

Khi Tống Thanh Hàn ăn cháo xong hắn mới thu dọn bát, nghiêm túc hỏi: "Hàn Hàn, em nói cho anh biết hôm qua có phải George nói gì với em không?"

Tuy rằng Tống Thanh Hàn chủ động rất... rất làm cho người ta khó kìm chế được, nhưng Sở Minh vẫn lo George nói gì với cậu mới làm cho cậu bất thường như vậy.

Hắn phải hỏi cho rõ ràng.

"Nếu em không nói cho anh, anh sẽ phái mấy người đến trông chừng em à?" Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn hắn một lát, chợt hỏi.

Sở Minh ngẩn ra.

"Hàn Hàn, sao em bỗng nhiên..." sao bỗng nhiên nói như vậy?

Chẳng lẽ George nói gì đó thật?

Tống Thanh Hàn thấy vẻ mặt của hắn mà bật cười, sau đó hôn môi hắn: "Bởi vì em cũng muốn trông chừng anh mỗi giây mỗi phút."

Trông chừng anh không cho anh phun hormone lung tung, đem đến nhiều tình địch như thế.

Nghiêm khắc nói tiếp, dục vọng chiếm hữu của Tống Thanh Hàn cũng chẳng kém hơn Sở Minh là bao, không thì đời trước cậu thấy Diệp Dịch lên giường với Liễu Phỉ đã không trở mặt luôn như thế.

Khi đó cậu và Diệp Dịch mới chỉ giới hạn ở quan hệ nắm tay thôi, cậu đã coi Diệp Dịch là vật tư hữu của mình. Hiện tại Sở Minh đã là của cậu, nếu hắn làm ra chuyện gì có lỗi với cậu...

Tống Thanh Hàn khẽ cười.

Cậu không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Sở Minh thấy cảm xúc mà mình rất quen thuộc từ đáy mắt Tống Thanh Hàn, hắn hôn mắt cậu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Hắn từng muốn xếp mấy người cạnh cậu thật, mặc kệ là bảo vệ cậu cũng được, hoặc là chăm sóc cậu cũng chẳng sao, hắn hy vọng cậu có thể hoạt động trong thế giới hắn biết.

"Anh sợ em để ý..." Sở Minh không muốn làm cho Tống Thanh Hàn cảm thấy mình đang giam cầm cậu.

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Chỉ cần người anh phái đến không can thiệp vào chuyện của em là được."

Sở Minh gật đầu: "Đó là đương nhiên."

"Việc này nói xong rồi." Tống Thanh Hàn chớp mắt, "Chúng ta nói chuyện lúc anh đi học đại học có người đẹp nhớ thương, sao nào?"

Sở Minh: "..."

Hắn biết ngay không thể để cho Tống Thanh Hàn gặp George mà!

"Em nghe nói người đẹp kia không chỉ mua bữa sáng cho Sở tiên sinh nhà chúng ta, còn buộc mình thành quà tặng cho Sở tiên sinh vào hôm sinh nhật?" giọng điệu của Tống Thanh Hàn rất bình thản, nụ cười cũng nhạt, Sở Minh lại cảm thấy đau cả đầu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cục cưng Hàn Hàn nhà mình thì không thể trách. Chủ tịch Sở lòng dạ hẹp hòi ghim George, sau đó châm chước mở miệng: "Khi đó anh thấy cậu ta trên giường là đi ngay, thật sự không làm gì cả."

Tống Thanh Hàn nhướng mày, từ chối cho ý kiến.

Sở đại tiên sinh cuống đến độ xoắn cả đuôi!

Ý cười trong mắt Tống Thanh Hàn càng ngày càng sâu, ban đầu Sở Minh vẫn không phát hiện, khi khóe miệng Tống Thanh Hàn cong lên hắn mới thở phào, đi qua nhẹ nhàng búng trán cậu.

"Đúng thật là..." Sở Minh cũng phải bật cười.

"Mấy ngày nữa em phải đi casting." Tống Thanh Hàn bỗng nói.

"Hả?" Sở Minh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn cậu.

"Chiếc nhẫn quyền lực." Tống Thanh Hàn nói.

Đời trước Sở Minh nhập vào người Đại Minh, Tống Thanh Hàn thường xuyên ôm nó nói chuyện bên ngoài. "Chiếc nhẫn quyền lực" hot lên, đương nhiên cậu nhắc đến.

Chẳng qua hình như đời trước "Chiếc nhẫn quyền lực" không dùng người Trung nào mà?

Tống Thanh Hàn khẳng định suy đoán của hắn: "George giới thiệu."

"Đạo diễn Statham."

"Weyi cũng có một vai."

Sở Minh: "..."

"Anh có biết nghệ danh của anh ta là gì không?"

Sở Minh: "?"

"Weyi Conming."

Sở Minh đờ mặt ra.

"... Tên cậu ta không phải Weyi Condarl à?" Sở Minh chần chừ nói.

Tống Thanh Hàn mỉm cười.

"..." Hay rồi, hắn không nên lỡ miệng.

Sở Minh biết Tống Thanh Hàn đã quyết tâm đi casting. Người yêu hắn bình thường trông thì lạnh lùng thản nhiên, dường như không quá ham thích chuyện gì, nhưng hắn biết không phải cái gì cậu cũng không để ý, mà là mấy thứ đó vẫn không đạt đến mức làm cho cậu phải suy nghĩ.

Hắn quá may mắn, có thể chiếm chỗ trong tim cậu.

"Anh tin em." Sở Minh nghiêm túc nói.

Statham đã gửi kịch bản cho Trần An. Tuy rằng lúc trước anh cũng biết tin này qua lời Tống Thanh Hàn, nhưng khi anh chân chính cầm kịch bản trong tay vẫn cảm thấy không chân thật.

Địa vị trong giới giải trí của Statham ở Hollywood không khác gì so với Hàn Nghị ở nước Trung. Nhưng nếu nói thật, người trước có vị thế cao hơn người sau rất nhiều.

Dù sao Hollywood cũng là trung tâm giải trí của toàn thế giới mà.

Nghệ sĩ nhà mình bỗng nhận được lời mời của đạo diễn lớn như thế, tuy rằng chỉ là casting, nhưng chung quy vẫn có cơ hội, không phải sao?

Trần An gọi Tống Thanh Hàn đến, giao lời mời và kịch bản tận tay cậu, sau đó tiếc nuối nói: "Thật ra lúc trước anh nhận cho cậu một kịch bản cũng ổn, chẳng qua nếu cậu thông qua casting của đạo diễn Statham thì vòng qua vòng lại gấp lắm."

Rất có thể cậu vừa mới quay xong "Chiếc nhẫn quyền lực" đã phải bôn ba đến đoàn phim mới.

"Kịch bản gì ạ?" Tống Thanh Hàn thấy hứng thú.

Trần An do dự một chút, mở ngăn kéo, lấy một quyển kịch bản có vẻ hơi mỏng như "Chiếc nhẫn quyền lực".

"Bóng sói cô độc".

Nghe tên hơi tục.

Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, mở ra đọc.

Đây là một câu chuyện nặng nề, châm chọc, lại chân thật.

Vai chính là một tài xế taxi trung thực, ngày ngày đón khách trên đường hoặc hiu quạnh hoặc đông đúc, trầm mặc ít lời, rành đường, không thu phí thêm...

Chỉ là một tài xế taxi, bình thường đến nỗi khi đi trên đường cũng không ai có thể nhớ kĩ.

Sau đó có một ngày, anh ta dính vào vụ án giết người nên bị cảnh sát theo dõi.

Anh ta từng lái xe đưa nạn nhân về nhà, hơn nữa trước khi xảy ra án mạng, camera cũng quay được cảnh anh ta lái xe ở quanh đó. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhưng mà cảnh sát hỏi mấy người xung quanh, có cả nhân chứng, nhưng không có một ai nói anh ta là hung thủ.

Mỗi người đều nói chắc nịch là chưa từng thấy anh ta xuất hiện tại hiện trường.

Cảnh sát chỉ đành thả anh ta về.

Sau đó vụ án giết người thứ hai lại xuất hiện.

Dường như tài xế taxi này lại quanh quẩn ở hiện trường án mạng trước hôm xảy ra vụ án.

Nhưng vẫn không có ai chỉ ra được hung thủ.

Vu án khó bề giải quyết.


Tác giả có lời muốn nói:

Sở · vừa mừng vừa lo · Minh: (●●)

Tống · người ghen nhỏ nhen · Thanh Hàn: Ha ha


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp