Thoạt nhìn có vẻ giống "Người thứ bảy", lại là một kịch bản trinh thám điển hình. Nhưng đọc đến cuối cùng, sự nặng nề bị lột trần trong quá trình phá án và bắt giam, quan trọng nhất là hướng về nhân tính và thiện ác, đó mới là thứ khiến người ta tỉnh ngộ.

Một tài xế taxi, một con quỷ sát nhân giết mười mấy người, tội ác của gã được một đám nhân chứng che giấu không hề có một lỗ hổng. Nếu lần ra tay cuối cùng gã không sơ sẩy thì cảnh sát đã không có chứng cứ, cũng không có lý do để bắt gã.

Đa số nhân chứng là thiếu niên nhi đồng từ năm sáu tuổi đến hơn mười tuổi, có cả sinh viên, công nhân nhà máy, tiểu thư nhà giàu. Người bất đồng tuổi, bất đồng giai cấp, bất đồng giới tính lại như thể có cùng mục tiêu, cùng tin tưởng, bảo vệ gã.

Mùi tanh tưởi dưới góc màn tăm tối bị vạch lên một góc. Dù chỉ lộ ra một góc như vậy, thậm chí còn chưa nhìn thấy toàn cảnh dưới bóng tối nhưng cảm giác làm kẻ khác tim đập nhanh, chán ghét, sợ hãi tột cùng đã khiến cho người xem không khỏi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nổi da gà, kinh hãi không thôi.

Nhưng mà Tống Thanh Hàn cẩn thận suy nghĩ, không tìm được ký ức về phim này.

Chẳng lẽ đời trước phim này mới được quay hoặc là quay xong nhưng không được chiếu?

Không có so sánh với đời trước, cậu có thể cảm nhận trực quan rằng kịch bản này chạm thẳng vào lòng người, tiếng lên án bén nhọn mà lại hữu lực, kèm theo đó là sự chờ mong.

Trần An cứ thế nhìn Tống Thanh Hàn lật từng tờ kịch bản một. Đứng trên lập trường của mình, anh rất hy vọng cậu nhận kịch bản này. Cho dù lấy thân phận một người đại diện hy vọng cậu cố gắng bước lên trên nữa, hay là lấy sự chờ mong của riêng anh với Tống Thanh Hàn, anh đều hy vọng cậu có thể đi vững bước, con đường phía trước càng thêm thênh thang. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lúc trước mấy vai cậu nhận cũng ổn, mấy phim đó hoặc nhiều hoặc ít đã thu về danh tiếng cho cậu. Nhưng Trần An cũng biết mục tiêu của cậu.

Nói công bằng thì mấy vai diễn này không hề lặp lại, thậm chí là mỗi vai mỗi vẻ. Nhưng quan trọng hơn, mấy vai diễn này hoặc nhiều hoặc ít đặt trọng điểm ở "mặt" cậu. Cho dù là Tề Thiên trong "Tranh minh" ban đầu lên phim với thân phận desginer lôi thôi nhưng người ta vẫn cảm thấy đây là một anh chàng đẹp trai. Đến cuối cùng sự nghiệp thành công thì cậu càng thêm đầy sức sống, đẹp trai hơn người.

Vai đẹp trai không có gì không tốt, nhưng Tống Thanh Hàn còn trẻ, cậu vẫn phải thử thách bản thân nhiều. Nếu anh muốn biến cậu trở thành cây rụng tiền của mình, vậy anh có thể thây kệ cậu nhận phim gì, chỉ cần có tiền là đủ rồi. Nhưng anh không chỉ muốn có tiền mà anh muốn push cậu thành một siêu sao quốc tế.

Tống Thanh Hàn không nên bị giới hạn trong mấy vai diễn trùng lặp.

Mỗi phương diện của "Bóng sói cô độc" có thể nói là một điều gì đó quá độ, cũng có thể nói là đánh vỡ định vị về Tống Thanh Hàn trong lòng các đạo diễn.

Tống Thanh Hàn rất đẹp. Chuyện này đối với một nghệ sĩ bình thường thì có lẽ được xem như một điều kiện cực kỳ có lợi. Nhưng đối với một nghệ sĩ muốn thành diễn viên lại quá khó xử. Bởi vì quá đẹp nên nếu không có diễn xuất sẽ rất dễ khiến cho người xem và fan thấy không nhập vai, đây không phải chuyện gì tốt.

Khi gửi kịch bản, đạo diễn hoặc nhiều hoặc ít đều muốn mọi người dồn sự chú ý vào gương mặt cậu. Tuy rằng cũng có người lo đến diễn xuất, nhưng nhiều khi định vị của cậu vẫn có chút kỳ quái, hoặc là vi diệu.

Chẳng qua Trần An cũng không bỏ "Chiếc nhẫn quyền lực" được. Dù sao đây là cơ hội nhanh và hữu hiệu nhất để quyết định Tống Thanh Hàn có thể tiến vào thị trường quốc tế hay không.

Nhưng mà "Chiếc nhẫn quyền lực" cần thêm một bước casting.

Nếu có thể, Trần An nghiêng về lựa chọn cho Tống Thanh Hàn nhận đóng "Bóng sói cô độc" trước.

Nhưng anh vẫn đặt quyền lựa chọn vào tay cậu.

Tống Thanh Hàn xem hết kịch bản, sau đó thở dài một hơi: "Anh Trần, đây là kịch bản của đạo diễn nào thế?"

Trần An giật mình hoàn hồn: "Của đạo diễn Khương Lăng."

"Đạo diễn Khương Lăng?" Tống Thanh Hàn ngẩn người.

Nếu nói Hàn Nghị được xem như đạo diễn có tiếng trong giới giải trí, vậy Trương Thắng và Hướng Duy là đạo diễn lớn. Khương Lăng vừa không thuộc loại đạo diễn có tiếng, cũng không thể đơn thuần quy ông vào nhóm đạo diễn lớn. Ông giống một người mà cả giới giải trí phải kính nể. Mười năm không có phim mới, ra tay cái là sấm rền gió cuốn.

Đa số phim điện ảnh của ông thuộc đề tài phản ánh xã hội, nên ông chọn diễn viên rất kĩ lưỡng. Mấy năm trước ông quay một bộ phim phản ánh tầng lớp bần cùng làm cu li để kiếm sống, ai cũng đi xem, thậm chí phim chiếu xong, chính phủ cũng coi trọng vấn đề dân sinh này hơn nhiều. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn biết gần hết tên của đạo diễn trong giới, nhưng cậu không thể ngờ người gửi kịch bản cho mình lại là Khương Lăng.

"Sao đạo diễn Khương Lăng lại..."

Sao lại nghĩ đến việc gửi kịch bản cho cậu? Tuy rằng lúc trước Khương Lăng không thiên vị bất kì diễn viên nào, nhưng cậu cũng là người từng xem phim của ông mấy lần, đương nhiên cậu phát hiện ra Khương Lăng hơi thiên về sử dụng diễn viên không mấy tiếng tăm.

Mà hiện tại Tống Thanh Hàn vừa có đại sứ thương hiệu nhãn hàng cao cấp, lại quay mấy phim có doanh thu phòng vé, rating show và phim truyền hình cũng tăng không ít. Nói thẳng ra, có thể cậu chưa so được với những người tai to mặt lớn trong giới, nhưng so với nghệ sĩ bình thường, lý lịch của cậu lại rất huy hoàng, cũng đang rất nổi tiếng.

Nhìn thế nào cậu cũng không phù hợp với yêu cầu của Khương Lăng mà?

Trần An lắc đầu: "Cậu cũng biết trước giờ đạo diễn Khương Lăng làm việc luôn từ tâm. Người ông ấy chọn vốn dĩ không phải cậu."

Anh tạm dừng một lát, có vẻ đang sắp xếp ngôn từ.

"Sau đó không biết tại sao diễn viên đó từ chối lời mời của đạo diễn Khương Lăng, sau đó..." Trần An nhún vai, "Sau đó kịch bản được chuyển đến tay anh."

Anh nói đến là thoải mái, nhưng cả giới có bao nhiêu diễn viên như vậy, dù trừ đi hơn nửa người không có hứng với kịch bản hoặc, sức cạnh tranh vẫn có thể nói là lớn kinh người. Kịch bản này có thể chuyển đến tay cậu, không biết Trần An đã tốn bao nhiêu sức.

Hơn nữa chỉ vẻn vẹn chuyển đến tay cậu thôi.

"Cảm ơn anh, anh Trần." Tống Thanh Hàn sờ gáy kịch bản, nghĩ, "Nếu qua vòng casting "Chiếc nhẫn quyền lực", đại khái chỉ cần quay bốn tháng. Mà "Bóng sói cô độc" là sáu tháng sau..."

Trần An giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Hàn.

"Anh Trần, anh nhận cho em đi." Tống Thanh Hàn mỉm cười, vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ.

Trần An im lặng một lát, sau đó gật đầu: "Ừ."

"Thế "Chiếc nhẫn quyền lực"..." anh nhíu mày.

Nếu nhận "Bóng sói cô độc", một khi Tống Thanh Hàn qua vòng casting "Chiếc nhẫn quyền lực", lịch trình sẽ bị thay đổi theo.

"Chiếc nhẫn quyền lực..." Tống Thanh Hàn mím môi, "Em vẫn muốn thử một lần."

Trần An hiểu rõ: "Ừ, để anh trả lời đạo diễn Khương Lăng."

"Vâng."

Quyết định nhận kịch bản, Trần An lại nhớ đến lời mời casting "Chiếc nhẫn quyền lực", vỗ vỗ bả vai Tống Thanh Hàn vô cùng hào khí: "Tiểu Hàn này, anh dẫn dắt nhiều nghệ sĩ lắm rồi, chỉ có cậu là làm anh bớt lo nhất. Kỳ vọng của anh với cậu không dừng ở giới này, cậu có đủ thực lực, "Chiếc nhẫn quyền lực" là bước đầu tiên cậu tiếp xúc với thị trường thế giới... cố lên." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn khẽ cười, ánh mắt trong veo mà kiên định: "Vâng."

Chẳng hiểu sao Trần An thở phào.

Có lẽ bởi vì ánh mắt của Tống Thanh Hàn quá kiên định và nghiêm túc nên anh tin tưởng cậu.

Nơi casting của Statham không phải chỗ nào khác, là phòng làm việc của George.

Tống Thanh Hàn nhìn chữ viết hoa uốn lượn kia, đi vào.

Không bất ngờ chút nào, trong phòng làm việc cũng có mấy nam diễn viên. Họ thấy Tống Thanh Hàn bước vào, đầu tiên là sắc mặt trầm xuống, sau đó lại mỉm cười không chút kẽ hở.

"Thầy Tô, thầy Bạch, thầy Quách." Tống Thanh Hàn đi vào, thấy mấy nam diễn viên ngồi đó, mỉm cười, gật đầu, chào hỏi một lượt.

"Tiểu Hàn à." Người đàn ông được Tống Thanh Hàn gọi là thầy Tô trông khoảng hơn ba mươi tuổi, diện mạo hơi nữ tính, nụ cười cực kỳ đẹp.

Nhưng mà đừng trông anh ta như vậy, diễn xuất tuyệt đối không tính là kém, trong giới cũng được mọi người gọi một tiếng thầy. Gần đây anh ta có ít phim, nhưng bộ nào cũng xuất sắc, xem như kình địch lần casting này của Tống Thanh Hàn.

Mà mấy người khác cũng rất có địa vị trong giới, lúc này họ thản nhiên cười với Tống Thanh Hàn, an vị ở một bên không nói lời nào.

Dù sao chẳng ai muốn thấy một người trẻ hơn mình mà thành tựu đã gần bằng mình, càng đừng nói đến việc diễn viên này còn phải cạnh tranh một vai diễn với mình.

Nghĩ đến Tống Thanh Hàn ký hợp đồng với Tinh Hải luôn gặp may, trong lòng mọi người mặc dù chua loét, nhưng họ không thể không thừa nhận quả thật cậu có thể trở thành đối thủ của họ.

May mắn trong giới chỉ có một Tống Thanh Hàn, nếu nhiều thêm mấy người thì không biết thành thế nào.

"Hàn!" không biết George chạy ra từ đâu, bổ nhào vào lưng Tống Thanh Hàn, oán giận nói, "Tên Statham này nói không muốn tiêu nhiều tiền, thế là cướp phòng làm việc của tôi làm nơi cho anh ta casting!"

Bởi vì tiếng Trung không quá lưu loát nên George cố ý chuyển thành tiếng Anh để lảm nhảm với Tống Thanh Hàn.

Thái độ của họ thân mật như thế, mấy diễn viên đến casting đều nhìn thấy, ngay cả Tô Hòa Ninh cũng biến sắc.

Tống Thanh Hàn thở dài, nhưng không nói nhiều, chỉ nói với George: "Đạo diễn Statham rất ỷ lại anh."

George nghe vậy thì hừ một tiếng, trượt xuống khỏi lưng Tống Thanh Hàn, mất tự nhiên nói: "Anh ta chỉ muốn chiếm lời mà thôi!"

Không biết anh lại nghĩ đến gì, mặt đột nhiên đỏ hồng. Thấy mấy người Tô Hòa Ninh vểnh tai lên, anh bĩu môi: "Cậu phải cố lên đấy, Statham này siêu biến thái, cậu không được bị anh ta dọa."

Nói xấu Statham xong, George bị nhân viên lễ phép kéo ra khỏi nơi này.

Tống Thanh Hàn nhìn anh đi, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.

"Tiểu Hàn quen biết ngài George à?" người lên tiếng không phải Tô Hòa Ninh mà là Bạch Khâu Văn.

Tống Thanh Hàn khẽ cười, ngại ngùng nói: "Ngài George là nhà thiết kế chính của Ozeth."

Bấy giờ mọi người mới nhớ ra Tống Thanh Hàn có hợp đồng với Ozeth.

Trong livestream hôm đó cũng nói Tống Thanh Hàn là chàng thơ linh cảm của nhà thiết kế kia, không thân được sao?!

Theo tình huống này, nhà thiết kế George này cũng là người quen với đạo diễn Statham, thế họ đến làm gì? Làm nền cho Tống Thanh Hàn chắc?

Nghĩ đến đây, đám người Tô Hòa Ninh không tài nào bình tĩnh nổi.

"Ồ... ra là thế." Bạch Khâu Văn cười cười, "Vậy tiểu Hàn cũng quen biết đạo diễn Statham sao?"

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Đạo diễn Statham luôn ở nước ngoài, tuy rằng tôi rất ngưỡng mộ tài hoa của anh ấy, nhưng vẫn chưa từng có tiếp xúc."

Đám người Tô Hòa Ninh yên tâm hơn chút.

Xem Statham như vậy, chắc cũng không phải kiểu đã chọn sẵn người mà lại ngụy trang casting.

Họ đang nói, cánh cửa nhỏ trong phòng được mở ra, một người đầu to tóc mì tôm ló đầu vào.

Đúng là tóc mì tôm, từ đầu đến cằm là một bộ tóc xù, liếc mắt một cái mà thiếu chút nữa không phân biệt được đâu với đâu.

"Ai là Tô Hòa Ninh? Đến lượt anh." Người tóc mì tôm kia nói một câu tiếng Trung không quá lưu loát, Tô Hòa Ninh vội đứng lên.

Một người đi ra, người này coi như là người quen của Tống Thanh Hàn.

"Anh Tiêu." Tống Thanh Hàn khẽ cười, chào một tiếng.

Tiêu Khanh Bản giật mình, gật đầu chào hỏi đám người Bạch Khâu Văn, bước đến vỗ bả vai cậu: "Cậu cũng đến đây à?"

Tống Thanh Hàn gật đầu, cười nói: "Tôi chỉ đến xem chút."

Ở chốn này, ai không muốn chừa đường sống cho mình chứ? Tiêu Khanh Bản cũng thế, không để ý đến câu trả lời qua loa của Tống Thanh Hàn mà chỉ ôn hòa nói: "Tôi cũng đến học hỏi, tương lai sớm hay muộn cũng là của người trẻ tuổi các cậu." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Khi hắn nói những lời này giọng điệu rất bình thản, sau khi thấy ánh mắt của những người khác, hắn vội vàng che giấu cảm xúc, không nói thêm gì với Tống Thanh Hàn nữa, chỉ nắm chặt bờ vai của cậu, khẽ cười một tiếng: "Cố lên."

Nói xong câu đó, hắn nhanh chóng đi cùng trợ lý.

Ánh mắt đám người Bạch Khâu Văn nhìn Tống Thanh Hàn không ai giống ai.

Tống Thanh Hàn làm bộ không hiểu ánh mắt của họ, ngồi chơi điện thoại.

Tô Hòa Ninh vào trong khoảng mười phút, người tóc mì tôm kia lại gọi người tiếp theo đi vào.

Tô Hòa Ninh đi ra, mặt bình tĩnh không nhìn ra một chút cảm xúc nào.

Hắn gật đầu chào đám người Tống Thanh Hàn, đeo khẩu trang lên xe, mau chóng rời đi.

Một đám người đi vào, lại một đám người im lặng đi ra.

Đại khái qua bốn mươi phút, cửa nhỏ lại mở ra, đầu mì tôm lại dùng tiếng Trung gọi: "Tiếp theo, Tống Thanh Hàn."

Tống Thanh Hàn đứng lên, đưa điện thoại cho Lâm Thiện, đi thẳng vào.

Đúng lúc Bạch Khâu Văn đi ra, khi hắn lướt qua cậu, vốn đang tươi cười mặt lại hơi trầm xuống.

Tống Thanh Hàn lễ phép gật đầu với hắn.

Bạch Khâu Văn làm như không phát hiện, rời đi.

"Đến phiên cậu." Statham lúc làm việc có cảm giác lạnh lùng đặc biệt, tuy nể mặt George, khi đối mặt với Tống Thanh Hàn thái độ tốt hơn đôi phần, nhưng cũng chẳng là bao.

Tống Thanh Hàn gật đầu.

Nhân viên cầm hộp nhỏ đến, Statham hất cằm: "Chọn một cái."

Tống Thanh Hàn thò tay chọn một cái, trên quả bóng bàn màu cam có một số Ả Rập thật to.

"5".

Tống Thanh Hàn đưa bóng bàn cho Statham.

Statham lật đống kịch bản trên bàn, tìm ra một quyển kịch bản có số "5" đưa cho cậu.

"Năm phút, thử xem sao." Statham híp đôi mắt màu lam, bình tĩnh nói.

Tống Thanh Hàn nhận kịch bản, mở ra đọc lướt qua một lần.

Đoạn cậu bốc được là một đoạn có nhiều cảm xúc.

Không giống kịch bản lúc trước cậu xem, kịch bản Statham đưa này, tên nhân vật không thay đổi nhưng thân phận lại bị thay đổi.

Từ một bá tước khát máu biến thành một kỵ sĩ phương Đông.

Tống Thanh Hàn biết ở nước ngoài nếu đạo diễn hứng lên là có thể sửa kịch bản, nhưng cậu không ngờ Statham lại sửa kịch bản lúc casting.

Cậu đọc kịch bản một lần, sau đó trả kịch bản về dưới cái nhìn bình tĩnh của Statham.

"Quốc vương bệ hạ tôn quý," Kỵ sĩ trung thành quỳ gối, đặt tay phải trước ngực mình, thành kính mà lại sùng bái mở miệng nói, "Ta lấy danh nghĩa Chúa Trời, sẽ dùng hết tất cả năng lực của ta để bảo hộ chu toàn cho vương tử điện hạ."

Quốc vương cao tuổi giờ phút này mắt sáng như đuốc, ngồi trên vương tọa, có người hầu ôm huyết mạch ông thương yêu nhất cũng là duy nhất vào tay kỵ sĩ đang quỳ kia.

"Kỵ sĩ trung thành nhất của ta..." Quốc vương cùng đường dặn dò kỵ sĩ từng câu từng câu, trong mắt là không cam lòng và kiên nghị.

Kỵ sĩ cẩn thận ôm vương tử nhỏ mới được sinh ra chưa lâu, mềm mại, còn thơm mùi sữa, cử chỉ rõ ràng lóng ngóng nhưng đầy kiên định.

Khuôn mặt cậu còn trẻ, có lẽ là sinh viên mới tốt nghiệp học viện, nhưng hiện tại cậu đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này rồi.

Quốc gia đã đến thời điểm sinh tử tồn vong. Quân địch đã đến cửa Hoàng cung. Cậu không thể liều chết một trận với kẻ địch, bởi vì trong tay cậu là tương lai cuối cùng của vương quốc này.

Kỵ sĩ trẻ tuổi non nớt mà quyết tâm, ôm vương tử nhỏ hành lễ với quốc vương, đứng lên lui ra ngoài, cuối cùng đứng thẳng lưng, ôm đứa trẻ mới sinh trong tay, biến mất trong tầm mắt quốc vương. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn buông tay quay về, khẽ cười: "Đạo diễn Statham, tôi diễn xong rồi."

Statham giật mình, mở to mắt nhìn, mặt không biến sắc, gật đầu: "Ok."

"Cậu có thể về, nếu sau này có tin tức gì, chúng tôi sẽ báo cho cậu."

Tống Thanh Hàn thản nhiên chào Statham, sau đó đẩy cửa ra, đi ra ngoài.

"Eric, chú thấy sao?" Statham ôm cánh tay tựa lưng vào ghế ngồi, miễn cưỡng mở miệng nói.

Người đàn ông ngoại quốc trung niên ôn hòa kia buông bút trong tay xuống, nhíu mày: "Cậu quyết rồi còn hỏi tôi?"

"Chú là giám sát viên bên sản xuất phái tới còn gì." Statham cười thành tiếng.

Người đàn ông tên Eric kia ngẫm nghĩ, nói: "Tôi thì thiên về diễn viên họ Bạch kia."

Statham đăm chiêu gật đầu: "Ok."

Eric cảnh giác hỏi: "Cậu muốn làm gì, Statham?"

Statham đứng lên, giơ bảng danh sách trong tay: "Đương nhiên là thông báo cho con mèo nhỏ được chọn phải chuẩn bị sẵn sàng để bay đến Hollywood tham gia quay phim, Eric của tôi ơi."

Eric nhìn bóng lưng hắn rời đi, vội vàng lấy điện thoại ra không biết nhắn tin cho ai, sau đó dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của nhân viên, mỉm cười rời đi.

"Hàn, kết quả thế nào rồi?" George lúc trước bị kéo đi thấy Tống Thanh Hàn đi ra, vội hỏi.

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Đạo diễn Statham chưa nói."

George nhíu mày: "Anh ta luôn thích như vậy... Ừm, theo cách nói của người Hoa, là cố lộng huyền hư(*)?"

(Cố tình tỏ vẻ bí ẩn, khó lường)

Tống Thanh Hàn bị dáng vẻ vắt óc tìm từ của anh làm cho buồn cười: "Đạo diễn Statham là người có trách nhiệm. Kết quả thế nào, đạo diễn Statham sẽ chọn ra người thích hợp nhất."

Không biết sao George có tự tin mù quáng với Tống Thanh Hàn: "Không sao hết, tôi tin cậu, Hàn."

Anh kề sát tai Tống Thanh Hàn: "Nếu cậu được chọn thì nhớ đó, phải đè đầu Weyi!"

Giờ anh nghĩ đến cảnh Weyi trào phúng gu của mình thấp kém mà vẫn phải nghiến răng nghiến lợi.

Quả thực muốn đấm một cái vào mặt kẻ giễu võ giương oai kia!

Tống Thanh Hàn thấy sắc mặt anh đổi tới đổi lui mà buồn cười.

George là một người hiểu chuyện, khi cậu chưa tiếp xúc quá nhiều với anh, George rất phòng bị cậu. Hiện giờ có lẽ bởi vì Sở Minh có quan hệ với Ozeth, George cũng dần thân thuộc với cậu, cũng bộc lộ nhiều cảm xúc hơn.

Không biết anh có tin người quá đáng không.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ Statham che chở anh như con kia, Tống Thanh Hàn cũng chẳng thấy lạ gì.

"À đúng rồi, Hàn." George nhớ ra điều gì đó, "Cậu nhận được quà của Sở chưa thế?"

Tống Thanh Hàn: "...?"


Tác giả có lời muốn nói:

Sở đại cẩu: Chẳng lẽ bởi vì chương trước tui có quá nhiều phúc lợi nên chương này không cho tui lên sóng à QAQ?

Hàn Hàn: Quà???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play