"Đây là con mèo nhỏ em giới thiệu cho anh à?" Một giọng nói vừa trầm thấp vừa từ tính vang lên, trước mặt Tống Thanh Hàn đột nhiên có thêm hai bóng người.
George không kiên nhẫn kéo người đàn ông cao lớn kia vào, nhỏ giọng nói: "Em bảo anh nói nhỏ thôi mà!" người đàn ông kia cười cười chẳng hề gì, nhưng sau khi George nói vậy thì không nói thêm câu gì kỳ cục nữa.
George kéo người đàn ông này ngồi xuống, sau đó tháo kính râm ra: "Ôi, Hàn, hôm nay cậu trên sân khấu rất tuyệt!"
Tống Thanh Hàn đã đổi sang bộ tây trang khác, vẫn là một bộ trong series Myth, chẳng qua không hút mắt như bộ Kiếm Odin, bộ này có vẻ đơn giản hơn.
"Cảm ơn anh." Tống Thanh Hàn mỉm cười, dời mắt sang người đàn ông ngồi cạnh George.
Cậu thử gọi: "Đạo diễn Statham?"
"Ừ." Statham Barton khẽ ừ một tiếng, đánh giá Tống Thanh Hàn một vòng, sau đó cười hài lòng, vươn tay: "Chào cậu, cậu không giống tưởng tượng của tôi."
Tống Thanh Hàn cũng vươn tay lễ phép bắt tay.
George bất mãn liếc nhìn Statham một cái, sau đó gọi một đống đồ ngọt.
"Hôm qua em kêu đau răng mà, còn ăn nhiều đồ ngọt làm gì." Statham lạnh giọng nói.
George trợn mắt lên trời xem thường.
Tống Thanh Hàn đăm chiêu nhìn cách họ nói chuyện.
Statham để ý đến ánh mắt của cậu, nhìn như bất đắc dĩ thật ra là đang khoe khoang: "Lúc trước George vẫn kêu đau răng, ở nhà mãi mới quản được em ấy. Thế mà lần này em ấy đến Trung Quốc không ai quản thúc, hôm qua tự làm răng mình đau hơn."
Tống Thanh Hàn: "..."
Có George nên hai người đều quen biết, bầu không khí giữa Tống Thanh Hàn và Statham không xấu hổ nữa. Sau khi đồ ngọt được bưng lên, Statham giật lấy ly kem trong tay George để trước mặt mình: "Không được."
George: "..."
"Statham là đồ lừa đảo, Hàn tốt nhất..." George rưng rưng nhìn Tống Thanh Hàn, còn định vươn tay cầm tay cậu, muốn "Cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ" với cậu.
Sau đó tay bị Statham kéo lại.
Statham: "Ngại quá."
Tống Thanh Hàn buồn cười lắc đầu, thả lỏng hơn: "Tình cảm của hai người rất tốt."
George giận dữ: "Ai có tình cảm tốt với anh ta!"
Statham rất bình tĩnh, xoa đầu anh dỗ dành: "Ừ, tình cảm không tốt."
George bĩu môi, sau đó uống một hớp cà phê, ấm ức nói với Tống Thanh Hàn: "Người này gần đây muốn tìm diễn viên người Hoa..."
Đề cập đến công việc, biểu cảm của Statham nghiêm túc hơn hẳn: "Tôi từng xem phim của cậu."
Tống Thanh Hàn cũng giương mắt nhìn hắn.
"Diễn xuất của cậu rất có thần, nhưng có một vấn đề lớn nhất..." Statham giơ một ngón tay lên, mặt lạnh nhạt, "Diễn xuất lại không có kết cấu."
"Biểu cảm nhỏ diễn rất đúng chỗ." Statham nghiêng người, "Từng vai diễn, ánh mắt và biểu cảm đều rất tốt, nhưng có một điều, ngôn ngữ cơ thể vẫn chưa đủ hoàn mỹ."
"Chắc cậu cũng phát hiện chứ?" Statham múc một thìa kem đưa vào miệng, sau đó bị vị ngọt làm cho nhíu mày, buông thìa nói, "Các đạo diễn người Hoa hay quay từng biểu cảm của cậu, nhưng ngôn ngữ cơ thể lại rất ít."
Tống Thanh Hàn không bất ngờ gì, gật đầu: "Vâng, gần đây tôi cũng phát hiện ra."
Lúc trước cậu hay xem mấy phim kinh điển, những phim này sở dĩ có thể trở thành kinh điển không thể không kể đến diễn xuất của diễn viên trong đó. Đời trước cậu đã bắt đầu nghiên cứu, nhưng dường như lại đi nhầm đường. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu quá để ý đến ánh mắt của các diễn viên, sự thay đổi của biểu cảm, ngược lại quá xem nhẹ ngôn ngữ cơ thể. Mà trên thực tế, biểu cảm của diễn viên rất quan trọng, nhưng ngôn ngữ cơ thể cũng có thể truyền đạt được nhiều điều.
Nếu diễn một vai mặt liệt, mất đi biểu đạt cảm xúc, liệu cậu có thể thông qua ngôn ngữ cơ thể diễn được không?
Là cảnh sát, là kẻ cướp, hay là thành phần tri thức, hoặc là sinh viên, người nổi tiếng?
Lúc trước Tống Thanh Hàn không lo nghĩ nhiều như vậy. Nhưng không lâu trước đó, khi cậu và Sở Minh... khụ, xem các phim cậu diễn mới chú ý đến vấn đề này.
Đạo diễn tập trung quay vẻ mặt của cậu nhiều, toàn thân cũng nhiều, nhưng ngôn ngữ cơ thể lại rất ít.
Cậu xem "Người thứ bảy" và "Trấn sơn hà" mấy lần, bỏ hết tình cảm cá nhân với vai diễn đi, dùng thị giác của người xem xem hai bộ phim mới giật mình phát hiện, mình thiếu sót quá nhiều ngôn ngữ cơ thể.
Đã biết khuyết điểm của mình, Tống Thanh Hàn lại xem phim kinh điển lần nữa mới biết được một bàn tay làm cho người ta xem nhẹ, thậm chí một động tác cũng bao hàm ý tứ của diễn viên.
Kịch bản chỉ nói cho anh biết người này thế nào, nội dung kịch bản ra sao, nhưng có thể diễn ra được linh hồn của diễn viên hay không, mấu chốt vẫn là năng lực của chính diễn viên. Không nói đến lời khen của dân mạng với mình, Tống Thanh Hàn hiểu mình vẫn phải đi quãng đường rất dài.
Đám diễn viên bị cậu đè đầu mà nghe được tiếng lòng này chắc phải nghẹn chết.
Quãng đường cậu đi còn dài, thế chúng tôi thì sao! Mới đặt chân đi chắc?!
Nhưng ở đây không có diễn viên khác, có thì chỉ có một đạo diễn vui mừng thấy cậu nhìn ra được khuyết điểm cùng một nhà thiết kế không hiểu được họ đang nói gì. Đừng nói họ không nghe hiểu tiếng lòng của cậu, cho dù nghe được, họ sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.
Statham bất ngờ nhìn cậu, sau đó cười cười: "Cậu cũng thẳng thắn đấy."
Tống Thanh Hàn cũng mỉm cười nhìn hắn: "Cho nên tôi muốn khiêu chiến thêm."
Nói đến đóng phim, người cậu giống như trở nên sinh động lên, không giống vẻ bình tĩnh như bên ngoài của cậu, mắt cũng sáng lên: "Tôi muốn biết cảm giác chạm vào tượng Oscar là thế nào."
Statham nhíu mày: "Dã tâm không nhỏ nhỉ."
Nụ cười của cậu vừa nhạt vừa lễ phép, hai tay cầm cà phê, trông vừa bình tĩnh vừa thong dong. Nhưng dưới biểu cảm bình tĩnh là sự tự tin, không làm người ta thấy phản cảm, ngược lại làm cho người ta sinh ra thiện cảm vô hạn với cậu.
Đây là một người có mục tiêu của mình, hơn nữa cậu đang không ngừng đi tới mục tiêu. Dã tâm của cậu rất lớn, nhưng mà cậu cũng có sự nỗ lực phi thường. Cậu tự tin, không phải bởi vì cậu mù quáng mà cậu hiểu mình muốn gì. Cậu có tự tin, cũng có năng lực.
Statham vỗ nhẹ cái tay lén lút sờ của George, mỉm cười gật đầu với Tống Thanh Hàn: "Cậu rất tự tin."
Tống Thanh Hàn cũng mỉm cười, lắc đầu: "Tôi chỉ biết tôi muốn gì thôi."
"Đúng vậy, tôi cũng biết tôi muốn gì." Statham tiếp lời cậu, "Cho nên, cậu muốn xem kịch bản của tôi không?"
Statham lấy ra một quyển kịch bản trong túi, đặt trước mặt cậu.
Đại khái là bởi vì do Statham muốn tìm diễn viên người Trung nên kịch bản hắn mang đến cũng viết bằng tiếng Trung. Chẳng qua bởi vì ngôn ngữ văn hóa bất đồng nên kịch bản được phiên dịch này vẫn có chỗ khác bản gốc.
Mặc dù Statham tiếc nuối, nhưng đây là một trong những thứ mà hắn phải đánh đổi khi dùng diễn viên người Trung.
Tống Thanh Hàn không nói nhiều, nhận kịch bản đọc.
Kịch bản được phiên dịch đọc không được tự nhiên, nhưng vẫn trong khả năng lí giải của Tống Thanh Hàn.
Giống trí nhớ của cậu, đây là một bộ phim tiếng Anh được người người theo dõi của Statham.
"Chiếc nhẫn quyền lực".
Chẳng qua... Tống Thanh Hàn khép quyển kịch bản hơi mỏng lại, khó hiểu: "Trong này hình như không có vai nào cần dùng người Trung mà?"
Đời trước, Statham không dùng diễn viên Trung Quốc trong phim này.
Statham thản nhiên thừa nhận: "Trong kịch bản cũ không có vai này thật."
Tống Thanh Hàn nhướng mày, yên lặng nhìn hắn.
Statham buông tay: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy như vậy tẻ nhạt à?"
Hắn nhắm mắt, giống như đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình: "Khi tất cả mọi người cho rằng bá tước khát máu là người phương Tây, nhưng thật ra lại là người phương Đông, cảm giác xung đột này không phải rất thú vị hay sao?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt mép kịch bản, im lặng một lát, cười đồng ý: "Anh nói đúng, đạo diễn Statham."
Statham nhún vai: "Nếu cậu cảm thấy hứng thú thì tôi sẽ liên hệ với công ty quản lý của cậu. Chẳng qua tôi mới xem qua phim của cậu, chưa hiểu rõ thực lực của cậu, cho nên..."
"Có thể cậu cần tham gia casting."
"Nếu cậu không thể hiện tốt, cho dù cậu là bạn của George, tôi cũng sẽ không giao vai này cho cậu."
Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy lời nói của Statham có gì không đúng: "Được, đương nhiên tôi cũng không có gì cưỡng cầu."
"Như vậy, hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác." Statham nhìn cậu, "Nếu cậu có thể qua vòng casting, biết đâu lại có "niềm vui bất ngờ"đấy."
Tống Thanh Hàn thấy Statham đột nhiên cười ngả ngớn, lòng trùng xuống, khách sáo nói: "Không biết đạo diễn Statham có ý gì..."
"Cậu biết Weyi chứ?" hiển nhiên Statham đã biết quan hệ của Tống Thanh Hàn và Sở Minh qua lời George, dù vậy hắn cũng là người trong giới cho nên cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Tống Thanh Hàn quả thật chỉ là một diễn viên người Trung thôi, nhưng sau cậu có Sở Minh, lại đủ làm hắn kiêng kị.
Mặc dù tập đoàn Sở thị vốn tập trung phát triển ở trong nước, nhưng râu nó đã vươn ra khắp nơi trên thế giới. Dù không phô trương, nhưng không thiếu đủ kiểu đồn đãi về tập đoàn này.
Mà hiện giờ gia chủ tiếp quản Sở thị là một người thần bí làm người ta muốn tìm hiểu. Ở nơi đầy danh lợi như Hollywood này, có nhiều người muốn quấn lấy hắn.
Lúc trước biết Sở Minh bị một người đàn ông hút hồn qua miệng George, cảm giác đầu tiên của hắn là thấy vớ vẩn, sau đó mới là ngạc nhiên. Chẳng qua khi hắn gặp Tống Thanh Hàn, hắn đại khái biết vì sao Sở Minh lại rơi vào tay cậu.
Đây là một người đàn ông làm cho người ta thấy thoải mái, hơn nữa cũng làm cho người ta muốn tìm hiểu. Cậu có khí chất lắng đọng, mà kiểu khí chất này bình thường chỉ xuất hiện trên người trải qua nhiều mưa gió. Nhưng mà theo hiểu biết của hắn, diễn viên người Trung tên Tống Thanh Hàn này trừ có mấy năm diễn vai quần chúng thì là gặp may, lại trải qua rất nhiều mưa gió được?
Kiểu khí chất này đặt trên một người đẹp trai tuổi còn trẻ thật sự rất thú vị. Statham không thể không thừa nhận, sở dĩ hắn lựa chọn mời Tống Thanh Hàn casting, không thể không nói đến khí chất.
Lúc này Tống Thanh Hàn không để ý đến ánh mắt của hắn, dường như cậu dồn hết lực chú ý đến "Weyi" trong miệng hắn.
"Weyi? Là người mà George nói sao?" Tống Thanh Hàn mỉm cười hỏi. George vốn đang muốn trộm kem của Statham bỗng cảm thấy người lạnh toát, vội dừng tay.
Statham gật đầu: "Ừ, là Weyi mà George nói."
"Chắc là cậu nghe rồi." ngữ khí của Statham hơi vi diệu, "Weyi Conming(*), đây là nghệ danh của cậu ấy."
(Chữ Conming này phiên âm Hán là Khang Minh, chữ Khang 康 (Kang) trong họ của ẻm (Khang Đạt Nhĩ) ghép với chữ Minh 铭 (Ming) trong tên Sở Minh :v)
Ý cười bên môi Tống Thanh Hàn dần sâu, mắt híp lại, khuôn mặt dễ nhìn giống như đằng đằng sát khí.
Statham hứng thú nhìn cậu, sau đó chậm rãi nói: "Cậu còn hứng thú đến casting không?"
Biểu cảm của Tống Thanh Hàn khôi phục bình thường, cậu gật đầu nói: "Đương nhiên."
Statham cười, sau đó dặn: "Tuy giữa các cậu có thể sẽ có chút ma xát, nhưng đã làm đạo diễn, tôi hy vọng nếu cậu qua vòng casting, không nên bởi vì việc tư mà ảnh hưởng đến tiến độ quay."
Đây cũng là nguyên nhân hắn nói Weyi cũng sẽ góp mặt trong phim cho Tống Thanh Hàn. Đứng sau Weyi là gia tộc Condarl, dường như anh ta đã biết Tống Thanh Hàn là bạn trai đương nhiệm của Sở Minh. Nếu Tống Thanh Hàn thông qua casting, vậy có thể Weyi sẽ khiêu khích cậu.
Hắn không buông bỏ ý định của mình, nhưng cũng phải đẩy hết mẫu thuẫn của diễn viên cho họ giải quyết.
Tống Thanh Hàn lăn lộn trong giới lâu như vậy, cũng biết một ít vảy ngược của các đạo diễn, cũng tự nhiên gật đầu.
Chẳng qua... Weyi Conming. Tống Thanh Hàn cúi đầu, che giấu hàng lông mày nhíu chặt.
Đương nhiên cậu từng nghe nói đến Weyi Conming. Đây là diễn viên trẻ đột nhiên nổi tiếng ở Hollywood, diễn xuất tuy rằng không tính là quá xuất sắc, nhưng rất có sức sống, hơn nữa diện mạo lại là kiểu tóc vàng mắt xanh mà các đạo diễn Âu Mĩ chuộng nhất, cho nên phát triển khá tốt, ngẫu nhiên còn nhận vai nam hai nam ba trong phim bom tấn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hơn nữa ekip sau lưng anh ta cũng rất lợi hại, kịch bản không tính là hay, nhưng kém cỏi nhất cũng là kiểu phim quán quân doanh thu tuần.
Nếu nói hiện tại vị thế của Tống Thanh Hàn ở Trung Quốc như mặt trời ban trưa, vậy con đường mà Weyi đi là một Tống Thanh Hàn phiên bản hải ngoại.
Nhưng lúc trước cậu vẫn nghĩ là đúng dịp thành danh, dù sao đối với người ngoại quốc, Weyi xem như một cái tên phổ biến, mà Sở Minh lại không học ở học viện điện ảnh chuyên nghiệp, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không liên hệ hai người "Weyi" này lại.
George nghe đoạn đối thoại của họ, không cả thèm giật lại đồ ngọt nữa, quay đầu túm áo Statham nói: "Sao anh không nói cho em biết trong số diễn viên anh mời có Weyi?!"
Nếu anh biết, anh đã không giới thiệu Tống Thanh Hàn cho Statham.
Nhưng anh cũng biết địa vị của Statham ở Hollywood, nếu Tống Thanh Hàn có thể nhận được phim, vậy con đường sau này sẽ khác.
Anh nghĩ như vậy, lại nghĩ như kia, không nghĩ ra đành đánh Statham mấy cái, sau đó hối lỗi nhìn Tống Thanh Hàn: "Hàn... Lúc trước tôi thật sự không biết..."
Anh thật sự không biết Weyi và Statham cấu kết với nhau!
Đứng ở lập trường cá nhân, đương nhiên anh thiên hướng về Tống Thanh Hàn và Sở Minh hơn.
Đúng vậy, đương nhiên không phải bởi vì lúc còn đi học Weyi từng trào phúng gu anh thấp kém.
"Không, George, không liên quan đến anh." Tống Thanh Hàn lắc đầu. Cậu biết phải trái đúng sai, George dẫn Statham đến cho cậu làm quen cũng là vì muốn giúp cậu, chuyện Weyi này chỉ là bất ngờ và trùng hợp.
Statham vỗ cái đầu vàng của nhà thiết kế nhà mình, sau đó lễ phép chào tạm biệt Tống Thanh Hàn, cưỡng chế lôi kéo George đang nhìn chằm chằm kem, đội mũ đeo khẩu trang rời đi.
Tống Thanh Hàn ngồi một lát, sau đó gọi phục vụ tính tiền.
Người phục vụ kia hiển nhiên nhận ra cậu ngay từ đầu, thấy Tống Thanh Hàn gọi, vội cầm hóa đơn, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng gọi: "Hàn Hàn!"
Tống Thanh Hàn khẽ cười với cô, lấy ví thanh toán tiền, sau đó ký tên dưới sự yêu cầu ngại ngùng của phục vụ.
"Suỵt." Tống Thanh Hàn nháy mắt với cô, "Tôi lừa người đại diện đến, đừng nói cho người khác nhé."
Phục vụ nhìn nụ cười chói lóa của cậu, đờ đẫn gật đầu.
Tống Thanh Hàn đội khẩu trang đeo mũ, nhanh chóng hòa vào biển người dưới ánh mắt của cô phục vụ.
Lâm Thiện nhận được tin của Tống Thanh Hàn đến đón, thấy cậu đi ra quán cà phê, vội vàng mở cửa xe cho cậu vào.
"Anh Hàn, anh không nghe điện thoại, anh Trần lo sốt vó đấy." Lâm Thiện cười khổ, đưa điện thoại toàn là cuộc gọi của Trần An cho cậu, mặt vẫn đầy vẻ sợ sệt, "Anh Trần thiếu chút nữa là chém em."
Tống Thanh Hàn liếc nhìn, trên màn hình toàn là cuộc gọi nhỡ của Trần An.
Cậu mỉm cười, trấn an, "Việc này tôi sẽ nói cho anh Trần, không liên quan đến cậu."
Cậu cúi đầu mở điện thoại, không bất ngờ chút nào thấy một đống cuộc gọi nhỡ.
Cậu nhắn lại một tin, Trần An gọi lại ngay.
"Alo, tiểu Hàn, giờ cậu ở đâu thế?" Tống Thanh Hàn mới nghe, giọng nói lo lắng của Trần An vọng vào loa truyền vào tai cậu.
"Em ở quán cà phê ở đảo Shiman, bây giờ đang về."
"Ừ, được."
Trần An cũng biết chuyện này không nói rõ ngay được, anh nghiêm túc phê bình hành vi đi lung tung mà không đưa theo trợ lý của Tống Thanh Hàn, sau đó bảo cậu nhanh về.
Tống Thanh Hàn nhất nhất đồng ý.
Lâm Thiện ngồi bên nhìn, khi cậu cúp máy mới bảo tài xế lái xe đi.
"Anh Hàn, sau này anh không thể im ỉm biến mất thế được." Lâm Thiện vuốt trái tim suýt nữa bị bệnh, "Em đi tìm mãi mà không thấy anh, anh biết em sợ..."
Tống Thanh Hàn mỉm cười kệ cậu ta nói, Lâm Thiện nói một tràng lại thấy nụ cười hiền lành của cậu, giọng nhỏ đi: "Xin lỗi anh Hàn, vừa nãy em, em kích động quá, không phải muốn mắng anh..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Tôi biết." Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Lần này là tôi sai, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Lâm Thiện thấy cậu dễ tính như vậy cũng ỉu xìu, lấy một chai nước lạnh trong tủ lạnh nhỏ ra, mở nắp chai đặt vào tay Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn liếc nhìn vẻ mặt của cậu ta, uống một ngụm.
Lâm Thiện nháy mắt cười tươi như hoa.
Đảo Shiman không lớn, Tống Thanh Hàn và Lâm Thiện cùng lên tàu thuỷ, chốc lát sau đã vòng qua cảng về đến đất thủ đô.
Tài xế đến đón họ là người Sở Minh sắp xếp, anh ta nhanh chóng đưa Tống Thanh Hàn về biệt thự.
Lâm Thiện đưa cậu vào nhà mới yên tâm đi.
Sở Minh vẫn đang đi làm. Hai người họ ở đây, trừ cô giúp việc bình thường đến quét dọn, trong nhà không có ai khác.
Tống Thanh Hàn đóng cửa, sau đó cởi tây trang, lên tầng.
Lúc Sở Minh về, nhà vẫn tối đen. Hắn hơi nhăn mày, đứng ở cửa gọi điện thoại cho Tống Thanh Hàn, nhưng không có ai nghe.
Hắn hơi lo, gọi điện thoại cho trợ lý của cậu, lại biết được tin cậu đã về rồi.
"Anh Hàn? À, hôm nay tôi thấy anh ấy vào nhà mới đi mà..." Lâm Thiện nhận được điện thoại của Sở Minh mà hoang mang. Sở Minh cúp máy, cậu ta càng thêm hoang mang.
Sở Minh biết Tống Thanh Hàn đã về, nhưng thấy căn nhà tối như mực, hắn lại bất an.
Hắn mở cửa, bật đèn, thấy trên cái móc áo cạnh cửa có treo quần áo.
Thoáng chốc hắn thở phào.
Về là tốt rồi.
Hắn nhìn phòng khách một lần, không phát hiện bóng dáng của Tống Thanh Hàn, thế là vội đi lên tầng.
Trên lầu rất im ắng, tối đen.
Sở Minh mở đèn lên, đẩy cửa phòng ra.
Trên giường hơi phồng lên, Sở Minh thấy cảnh này, trái tim lơ lửng mới buông xuống.
Hắn nghĩ chắc Tống Thanh Hàn đang ngủ, không mở đèn lên, cứ thế đi vào.
"Anh về rồi à?" Thình lình giọng Tống Thanh Hàn vang lên trong bóng tối.
Sở Minh thở dài, muốn mở đèn lên, chợt nghe thấy giọng cậu rầu rĩ vang lên: "... Đừng bật đèn."
Sở Minh mới thò tay ra lại thu về.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở · kẻ đáng thương không biết bão táp sắp đến ·Minh: ???
Tống · cười gằn-ing · Thanh Hàn: Ha ha