Cuối cùng Tống Thanh Hàn không trêu chọc Sở Minh nữa.
Hắn tiếc nuối nhìn Tống Thanh Hàn đứng lên khỏi đùi mình, thở dài, giơ tay vò tóc cậu, không cam lòng nói: "Học thói xấu."
Tống Thanh Hàn yên lặng nhìn hắn, ánh mắt đen trắng rõ ràng tỏ vẻ vô tội.
Sở Minh: "..."
Bạn trai là diễn viên, ngày ngày giả vờ đáng thương trước mặt tui, không ngày nào sống sót nổi!
Sở đại tiên sinh ngoài miệng nói như vậy, thân thể rất thành thật ôm thắt lưng bạn trai, thân mật cọ đến cọ đi vai người ta.
Tống Thanh Hàn nhìn thấy hắn thế này mà buồn cười, vươn tay sờ đầu của hắn, tiếp tục nói: "Hôm nay anh muốn ăn gì?"
Sở Minh hôn cổ cậu: "Em quyết định là được."
Tống Thanh Hàn nghĩ, vỗ vỗ lưng hắn ý bảo hắn đứng lên, sau đó đứng dậy khỏi sofa, vào bếp thắt tạp dề: "Vào đây rửa đồ ăn cho em."
Sở vừa mới tan tầm · người đứng đầu tập đoàn lớn · Minh ngoan ngoãn xắn tay áo, cầm đồ ăn thành thạo mở vòi nước rửa.
Tiếng "xèo xèo" vang lên trong bếp, cùng với đó là mùi đồ ăn thơm phức.
"Nếm thử xem." Tống Thanh Hàn lấy một miếng sườn trong xoong ra thổi thổi, đưa đến bên miệng Sở Minh.
Sở Minh cúi đầu cắn miếng xương thưởng thức: "Ngon lắm."
Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, mỉm cười.
Sở Minh quệt mép hôn mặt cậu.
Tống Thanh Hàn bị hôn đầy dầu: "..."
Cuối cùng thế là Sở đại cẩu thu hoạch được một đĩa mướp đắng xào tình yêu.
Ăn cơm xong, Sở Minh dọn bát đĩa thả vào máy rửa bát, sau đó rửa tay đi ra.
"Anh đi tắm đi." Tống Thanh Hàn thò đầu ra, trong mắt lộ ra một chút ghét bỏ, "Cả người toàn mùi dầu."
Sở Minh: "..."
Sữa tắm dầu gội trong nhà đều cùng một hãng. Sở Minh cúi đầu ôm Tống Thanh Hàn vào trong lòng, chui đầu vào gáy cậu ngửi ngửi. Mùi chanh thơm nồng quanh quẩn bên mũi, không biết là mùi trên người Tống Thanh Hàn hay là mùi của hắn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Làm sao thế?" Tống Thanh Hàn bị hắn ôm vào trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Sở Minh, giơ tay sờ mặt hắn, đáy mắt ẩn chứa một tia lo lắng.
Sở Minh hôn mặt cậu, khẽ cười nói: "Không có gì."
"Chỉ cảm thấy thật tốt." Thốt lên lời này, Sở Minh lại ngượng ngùng, nâng tay che mắt Tống Thanh Hàn.
"Sau này sẽ tốt hơn." Tống Thanh Hàn nghiêm túc nói, không kéo tay hắn ra, lông mi khẽ quét vào lòng bàn tay hắn, giống như đang hứa hẹn.
"Ừ." Cậu trả lời nghiêm túc như vậy, Sở Minh lại thấy xót mũi, lên tiếng, vuốt làn da hơi lạnh của cậu, kéo cậu lên giường.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Tống Thanh Hàn nghiêng người, chạm môi Sở Minh một cái, sau đó cuộn người lại, chui vào trong lòng hắn.
Bên ngoài càng ngày càng lạnh, sương phủ một tầng trắng xóa trong vườn. Mà cách một bờ tường thì đầm ấm. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, hai người đàn ông tựa sát nhau, thần sắc thả lỏng, thân mật không thể chia lìa.
Sáng sớm hôm sau, trời vẫn chưa sáng hẳn, Trần An đã gọi điện. Tống Thanh Hàn vốn muốn lén lút xuống giường không muốn quấy rầy Sở Minh, ai ngờ cậu vừa động đậy, Sở Minh đã tỉnh dậy.
"Phải đi Ozeth à?" có lẽ là bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên giọng Sở Minh vẫn khàn khàn, nghe vào vô cùng gợi cảm.
"Vâng." Tống Thanh Hàn thay quần áo đáp, thấy hắn nhớ ra, vội vàng ngăn cản, "Vẫn sớm mà, anh ngủ tiếp đi."
Sở Minh cũng ngồi dậy, xốc chăn lên, chân trầm giẫm lên thảm, vuốt lại cổ áo cho cậu.
"Mặc như này thôi sao?" Sở Minh không hài lòng nhíu mày, kéo rèm nhìn hoa cỏ bên ngoài ướt đẫm vì sương lạnh, trong không khí dường như còn sương mù lạnh lẽo, "Bên ngoài nhiều sương, mặc nhiều đi em."
"Vâng." Tống Thanh Hàn thấy hắn kiên quyết, ngoan ngoãn gật đầu, lấy một cái áo khoác nhung dài ra, người như là tròn lên, trông rất mềm mại.
Lúc này Sở Minh mới hài lòng.
Biểu cảm trên mặt Tống Thanh Hàn cũng mềm xuống, cậu cúi đầu vuốt quần áo, thấy Sở Minh chân trầm giẫm trên thảm, hai chân đông lạnh tím tái.
"Sao anh không đi dép thế." giọng điệu cậu lạnh lùng, trong mắt đầy vẻ không vui, "Mau quay về giường đi, em nấu bữa sáng xong, anh dậy..."
Sở Minh không đợi cậu nói xong, bước mấy bước dài quay lại bên giường đeo dép vào, theo sau cậu như con sói đuôi to.
Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ liếc hắn một cái, chỉ đành cho hắn vào phòng vệ sinh, cùng nhau đánh răng, sau đó trao đổi một nụ hôn buổi sáng vị chanh.
Lúc họ ăn sáng xong, chân trời vẫn tối, xe Trần An đã đỗ ở bên ngoài. Tống Thanh Hàn cầm điện thoại, ngăn cản Sở Minh muốn theo cậu ra ngoài: "Hôm nay anh phải đi làm mà? Bây giờ vẫn sớm, anh nghỉ thêm đi."
Cậu nâng tay đè bả vai Sở Minh, rướn người lên nói khẽ bên tai hắn: "Buổi tối về cho anh niềm vui bất ngờ."
Hơi thở ấm áp phun lên vành tai mẫn cảm, mắt Sở Minh tối đi. Hắn vuốt khẽ đôi môi mềm mại của cậu, nặng nề, dịu dàng đáp: "Ừ."
Tống Thanh Hàn lùi mấy bước, cười cười với hắn, trong mắt như là trời đầy sao.
"Chào buổi sáng, anh Trần." Trần An ngồi đằng sau, Tống Thanh Hàn mở cửa xe ngồi vào, anh theo phản xạ nhìn cửa biệt thự, sau đó cũng thân thiết nở nụ cười, "Đến phòng làm việc trước, sau đó đi thẳng đến Ozeth..."
"Vâng." Tống Thanh Hàn là một nghệ sĩ dễ dạy, dưới tình huống không trái nguyên tắc của cậu, độ phối hợp công tác của cậu là cao nhất.
Có lẽ là vì cậu dễ tính, cũng có thể là bởi vì EQ cao.
Trong giới này không sợ không có diễn xuất, cũng không sợ không có thực lực, chỉ sợ anh không hot còn học đòi kiêu căng.
Nhưng Trần An vẫn thấy đáng tiếc. Nếu Tống Thanh Hàn không hẹn hò với đàn ông, anh có thể làm nhiều việc hơn. Nhưng mà người đàn ông hẹn hò với cậu thì anh không thể dây vào. Tống Thanh Hàn bình thường trông thì lạnh lùng nhưng gặp chuyện gì cũng quyết đoán, không ai lay chuyển được, anh chỉ đành buông tay để tự cậu đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Gần đây có mấy đoàn phim mời cậu, ý của công ty là cho cậu tự chọn." Trần An lấy ra một xấp kịch bản thật dày, nhưng không đưa cho Tống Thanh Hàn, "Nhưng anh không coi trọng kịch bản này. Giờ cậu tạm thời không thiếu tiếng tăm, cho nên anh không đề cử cậu nhận lời mời này."
"Công ty?" sau khi cậu ký hợp đồng với Tinh Hải vẫn được Trần An dẫn dắt, Tinh Hải bên kia cũng rất ít quản cậu, thình lình đưa kịch bản, trong lúc nhất thời cậu không phản ứng kịp.
"Ừ." Trần An lắc đầu, ngôn từ không có dao động cảm xúc quá lớn, "Mấy nhà đầu tư này trước giờ có hợp tác với Tinh Hải, công ty bảo cậu tự chọn, cũng là nể mặt thôi, từ chối cũng không ngại gì."
Anh đưa kịch bản cho Tống Thanh Hàn. Cậu nhận xem qua, đúng thật là đời trước cậu chưa từng nghe đến tên mấy kịch bản này.
Cậu lật kịch bản xem một lần, cuối cùng vẫn thất vọng phát hiện mấy kịch bản này không thể nói không tốt, nhưng lại không tính là tinh phẩm gì. Nếu cậu thiếu tiền thì có thể nhận, nhưng giờ cậu không thiếu tiền, chỉ muốn có cơ hội rèn luyện diễn xuất.
Trần An vừa thấy vẻ mặt của cậu là biết cậu không vừa ý, cũng không thấy bất ngờ. Anh cầm lại kịch bản nhét vào túi: "Dạo này anh đang để ý kịch bản tốt cho cậu, cậu không cần vội."
Tống Thanh Hàn không vội, nghe Trần An nói vậy, cậu cũng cười khẽ gật đầu: "Cám ơn anh Trần."
Trần An phất tay: "Cậu là nghệ sĩ của anh, cậu phát triển tốt, anh mới tốt được. Anh giúp cậu là chuyện đương nhiên, cảm ơn cái gì."
Nụ cười trên môi Tống Thanh Hàn càng sâu, Trần An lại cảm thấy không nhìn thấu cậu.
Giống như lời của fan trên mạng, cậu trông vừa dịu dàng vừa khoan dung, nhưng bản chất của cậu là lạnh lùng, kiểu khí chất mềm mại ngẫu nhiên lộ ra này ngay cả anh nhìn mà cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Anh biết quá khứ của cậu, lại không biết rốt cuộc là hoàn cảnh sống thế nào mới làm cho một người tuổi còn trẻ mà khí chất đã độc đáo như vậy.
Dạo gần đây còn đỡ, năm đó khi anh mới ký hợp đồng với Tống Thanh Hàn, cảm giác cậu đề phòng mãnh liệt vẫn còn như in. Khi đó dù cậu cười, nhưng anh vẫn cảm thấy cậu đề phòng mình.
Đến bây giờ không biết là Tống Thanh Hàn giấu cảm xúc quá sâu, hay là bởi vì có gì đó làm cho cậu yên tâm, trông cậu giống người hơn hai mươi tuổi hơn, trừ đẹp trai chín chắn hơn, thời gian hơn hai năm qua cơ hồ không để lại dấu vết gì trên người cậu.
Tống Thanh Hàn quay lại phòng làm việc, để Lâm Vân làm tóc trang điểm, sau đó dẫn theo đám người Lâm Thiện vào hội trường của Ozeth.
Địa điểm tổ chức show của Ozeth là trên một hòn đảo nhỏ cách thủ đô không xa. Hòn đảo nhỏ này từng được Sở thị thầu, hiện tại trên đó có mấy tòa cung điện thuộc quyền sở hữu của Sở thị. Cộng thêm trời xanh mây trắng, giống như thật sự chìm đắm trong chốn Bắc Âu thần tiên.
Tống Thanh Hàn và Trần An vừa đến đảo nhỏ, người được Ozeth sắp xếp đến đón họ cũng ra.
Cung điện khổng lồ mà lại trang nghiêm được tạo nên từ đá cẩm thạch trắng, đứng sừng sững ở giữa đảo nhỏ, thánh khiết vô ngần dưới bầu trời.
Ngoài cung điện được trải thảm đỏ, nơi nơi đều là nghệ sĩ, người mẫu, nhà mốt, chủ vài công ty được Ozeth mời đến dự show.
Tống Thanh Hàn theo người đón vào trong cung điện, George và Tara đang đứng nói chuyện.
"Ồ, là chàng thơ Hàn Hàn của chúng ta." Tara thấy cậu đến, tư thái vẫn tao nhã trước sau như một, trên môi là nụ cười tươi hoàn mỹ, giọng điệu thân thiết hơn mấy phần so với lần gặp trước.
"Mrs. Tara." Tống Thanh Hàn cũng tươi cười chào hỏi bà.
"Ngoan lắm." Tara vỗ bờ vai của cậu, "Tôi chờ mong màn diễn hôm nay của cậu."
"Tôi cũng vậy." Tống Thanh Hàn mỉm cười, trông cũng rất lịch thiệp.
George yên lặng ôm ngực.
Chẳng trách cái tên Sở lạnh lùng vô tình lại yêu cậu, thanh niên này càng xuất sắc hơn mấy lần gặp trước.
Không, phải nói là mỗi một lần anh gặp lại cậu thanh niên này, cậu lại trở nên càng xuất sắc hơn.
Thật sự là một chàng trai làm cho người ta mê muội.
George sờ sờ cằm, định giúp chàng thơ linh cảm của mình.
Tara hàn huyên với Tống Thanh Hàn mấy câu, sau đó lại quay đầu dặn George vài câu rồi mới xin lỗi vội vàng rời đi.
"Ê, Hàn." Tara vừa đi, George đã ôm lấy bả vai Tống Thanh Hàn, dùng tiếng Hoa không chuẩn để nói chuyện với cậu, "Tôi nhớ cậu là diễn viên nhỉ?"
"Vâng." Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, thấy George ra vẻ thần bí, chữ "cậu mau trả lời: viết rõ mồn một trên mặt. Cậu bật cười, hỏi theo ý anh, "Ngài George có điều gì muốn nói với tôi à?"
George híp mắt giống như con mèo được vuốt lông: "Là như này, tôi có người bạn thân, gần đây đang cần diễn viên Trung Quốc. Hôm nay anh ấy cũng đến đây, tôi muốn hỏi cậu là có hứng thú không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn tò mò: "Ồ? Không biết bạn của ngài George là?"
"Gọi tôi là George là được mà." George vỗ bờ vai của cậu, hạ giọng, "Anh ấy tên là Statham Barton."
Đồng tử Tống Thanh Hàn hơi co lại, lần này cậu kinh ngạc thật: "Đạo diễn Barton?"
George hài lòng nhìn phản ứng của cậu: "Đúng vậy, cậu cũng biết Statham hả?"
"Gần đây anh ấy đang chuẩn bị phim truyền hình, còn thiếu một diễn viên người Hoa, cậu muốn thử không? Anh ấy cũng rất có hứng thú với cậu." George giật dây.
"Không biết đạo diễn Statham đang chuẩn bị phim truyền hình gì?"
George lắc đầu: "Chuyện này tôi không rõ lắm, chỉ biết gần đây anh ấy đang tìm diễn viên người Hoa."
"Nhưng mà Statham là người nguyên tắc. Nếu cậu muốn phát triển ra nước ngoài, hợp tác với Statham là lựa chọn không tệ."
Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ thở dài, lại vẫn gật đầu: "Tôi hiểu."
George vỗ bờ vai của cậu: "Lúc nào kết thúc show, tôi giúp hai người liên hệ xem sao."
"Cảm ơn." Tống Thanh Hàn nghiêm túc nói.
George phất tay: "Không, dùng câu danh ngôn của người Hoa, tôi chỉ giật dây bắc cầu mà thôi. Có thể thành công hay không, phải xem cậu có thể thuyết phục Statham không."
"Anh ta còn ngoan cố hơn Sở."
Thấy George nhắc đến Sở Minh, Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, tò mò hỏi lại: "Trước kia Sở Minh rất ngoan cố à?"
Tống Thanh Hàn nghĩ đến Sở Minh bình thường xử lý công vụ vừa lạnh lùng vừa đẹp trai, nụ cười trên môi bất giác nhu hòa lại.
George cảm thấy đôi mắt mình sắp bị chói mù. Anh an ủi trái tim thủy tinh tan vỡ vì ánh sáng tình yêu, quyết định bêu xấu Sở trước mặt cậu: "Sở trước kia ở trường rất xuất sắc... Các giáo sư rất thích cậu ta, nhưng một lần giảng bài giáo sư đưa ra một quan điểm, Sở cho rằng thầy không đúng, cho nên tranh luận với giáo sư..."
Khi đó Sở Minh chưa trầm ổn chín chắn như hiện tại, hắn bộc lộ tài năng cộng thêm gương mặt đẹp trai xuất chúng, không biết làm cho bao nhiêu cô gái thầm thương trộm nhớ. George nhớ lại, đau khổ không chịu nổi hỏi mình, vì sao phải nhắc đến chuyện đau khổ này chứ?
"Lúc ấy đám trai xinh gái đẹp ai cũng theo đuổi Sở, Weyi thậm chí còn cởi hết nằm trên giường..." George càng nói càng hăng, không ngờ lại nói tới chuyện xấu.
"Từ từ, anh nói có người cởi hết nằm trên giường Sở Minh?" Tống Thanh Hàn nhướng mày, ý cười bên môi dường như có thêm mấy phần sát khí.
George: "!"
Thôi xong!
Anh khụ một tiếng, giả vờ dời đề tài: "Ai da, có phải Tara quên đồ không ta, tôi đem cho bà ấy..."
Anh nhìn Tống Thanh Hàn đang mỉm cười, nói có vẻ như bất đắc dĩ nhưng thật ra hưng phấn: "Được rồi, Hàn, chuyện này tôi có thể nói cho cậu, nhưng cậu không thể nói cho Sở biết là tôi nói."
Tống Thanh Hàn cười tủm tỉm không nói gì.
George cũng chỉ dặn một câu cho có, sau đó lại to gan nói: "Weyi! Weyi là đại mỹ nhân của trường học chúng tôi, lúc ấy ngay cả con của thống đốc bang cũng theo đuổi cậu ta. Nhưng khi đó cậu ta yêu Sở nên bơ con thống đốc bang."
Đương nhiên, cũng là bởi con trai thống đốc kia xấu quá.
George lựa chọn giản lược đi điều kiện này, sau đó bắt đầu vào chủ đề chính: "Cậu có biết không, Sở vẫn rất xuất sắc... Sau đó Weyi vừa gặp đã yêu cậu ta."
"Weyi theo đuổi rất to gan, cậu ta tỏ tình với Sở ở tiệc tối, kiên trì đem bữa sáng cho Sở. Còn nữa, vào hôm sinh nhật của Sở gói mình thành quà sinh nhật, sau đó..." George chớp mắt mấy cái, "Cậu hiểu mà."
Tống Thanh Hàn mỉm cười, trong mắt là vẻ sắc lạnh thấu xương: "Tôi hiểu."
George run một cái, nghĩ liệu lời mình nói có quá đáng không.
Có cần nói đỡ cho Sở mấy câu không?
Tống Thanh Hàn không giận Sở Minh, dù sao theo lời của George, khi đó hắn không có quan hệ gì với Weyi.
Chẳng qua... vẫn không vui.
George thấy cậu trầm mặt, nhỏ giọng nói: "Thật ra cậu không cần lo, giờ Sở rất yêu cậu."
Tống Thanh Hàn ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu: "Vâng... Tôi biết, cảm ơn anh."
George thấy biểu cảm của cậu không có gì khác thường, yên tâm hơn chút, cũng không dám nói gì thêm, lại nói sang chuyện khác: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta cũng nên đi chuẩn bị thôi."
Tống Thanh Hàn sờ vòng cổ, gật đầu.
Làm đại sứ thương hiệu của Ozeth ở Trung Quốc, lúc này đây có show Tống Thanh Hàn cũng phải diện thiết kế mới theo người mẫu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cũng chính là series "myth".
Một dàn người mẫu catwalk thong thả, nhiều người quyền thế ngồi dưới, phóng viên chụp ảnh lia lịa, ngón tay bấm tanh tách.
Nghe nói hôm nay show của Ozeth có một ngôi sao Trung Quốc tham gia? Không thể không nói, hành động này thật sự rất quyết đoán.
Mọi người đều biết ban đầu tây trang được cắt may theo dáng người Tây. Hình thể và khung xương người Hoa so ra rõ ràng nhỏ hơn một vòng, không biết ngôi sao Trung Quốc này có thể mặc ra hồn không?
Nhịp trống hào hùng vang lên không ngừng, Tống Thanh Hàn chớp chớp đôi mắt bị đèn chiếu hơi chói, đi theo người mẫu phía trước lên sàn diễn.
Người mẫu mà Ozeth mời đến đều nổi tiếng, tuy rằng Tống Thanh Hàn đã luyện catwalk một thời gian, nhưng nếu thật sự so với người mẫu, cậu căn bản không có phần thắng.
Nhưng mà, cậu có ưu thế của bản thân.
Cậu đeo cặp kính làm cho mình trông sắc sảo hơn. Cậu đi theo nhóm người mẫu từng bước một đi về trước, quần áo trên người giống như thành chủ thể của sân khấu.
Trang phục mà Ozeth chuẩn bị cho Tống Thanh Hàn cũng là một bộ trong series Myth dẫy – Kiếm Odin.
Đường may phá cách, vải dệt rất nặng, cúc áo bạc đầy mỹ cảm...
Áo choàng xám phất phới đằng sau, mũ rộng trên đầu như là đang lắc lư theo bước chân.
Rõ ràng là một bộ đồ trông xấu thảm hại, nhưng đặt ở trên người cậu lại trở nên hòa hợp.
Cậu đi từng bước một, quần áo bạc lấp lánh dưới ánh đèn, áo choàng xám bạc tung bay, phơi bày bộ quần áo phá cách trước mặt mọi người.
Đây là một bộ chiến y của chiến thần, nhưng ánh sáng màu máu khi cậu xoay người lại làm cho người ta có cảm giác chết chốc...
Chiến thần không bách chiến bách thắng, nhưng y không khuất phục.
Giờ khắc này, tất cả mọi người quên gương mặt đậm chất phương Đông của Tống Thanh Hàn, mà bị khí chất, hoặc nói là khí thế hấp dẫn.
Cậu quả thực là người mẫu hoàn mĩ nhất cho bộ Kiếm Odin này.
Tara ngồi dưới sân khấu xem, không chút do dự vỗ tay. Bà biết lần này quá mạo hiểm, nhưng may mắn là bà thành công.
Thanh niên bất bại này lần này lại cho bà một niềm vui bất ngờ thật lớn.
"Haha, Tara, tôi phải nói series của bà... Rất được! Nhất là bộ trên người mẫu Châu Á kia..." Ngồi cạnh Tara là người đứng đầu Olevic. Bà nhìn tác phẩm trên sân khấu, không thể không bội phục Tara vì sự quyết đoán này.
"Cậu ấy là đại sứ thương hiệu, một thanh niên có gu." Tara mỉm cười, "Cũng là chàng thơ của nhà thiết kế."
Với thân phận của Tara trong giới mốt, bà nói ra những lời này, sau hôm nay, Tống Thanh Hàn lại càng được hoan nghênh trong giới mốt.
Olevic nghe lời của bà mà phải chú ý đến chàng trai này.
Lúc này trang web của Ozeth và tập đoàn Sở thị đăng video cùng lúc về show diễn, mà phản ứng của mọi người là -
Ngầu!
Chuyện giới mốt qua xa vời với thường dân, cho dù thương hiệu xa xỉ như Ozeth mở show diễn nhưng đối với dân chúng bình thường còn kém vui hơn drama của diễn viên.
Nhưng nếu show này có diễn viên mà các cô thích thì sao?
Tara bán quyền phát sóng trực tiếp cho trang web của Sở thị là đã có dự liệu trước.
Bà mượn cơ hội này đem tên Ozeth vào thị trường Trung Quốc.
Tống Thanh Hàn mới đi ra, người xem live thiếu chút nữa bị kiểu phối đồ kỳ cục đó làm sợ đến mức muốn che mắt. Nhưng sau khi liếc nhìn, các cô phát hiện bộ đồ này mặc trên người Tống Thanh Hàn không chỉ không có vẻ lạ mắt, ngược lại có kiểu khí thế riêng.
Tất cả điều kiện trên người cậu được dung hợp hoàn mỹ, bước catwalk của cậu kém hơn người mẫu khác, nhưng thần thái của cậu không thua bất kỳ ai.
Chiến thần cao cao tại thượng bước đến bước đường cùng, màu máu chỉ lóe lên đôi chút, nhưng chiến thần vẫn đứng thẳng lưng, y không muốn khuất phục. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cho dù không biết người thiết kế bộ đồ này có ý tưởng gì, nhưng ai cũng hiểu đây là một bộ chiến bào.
Rõ ràng chỉ là một bộ tây trang thôi...
Mọi người thấy bóng dáng Tống Thanh Hàn biến mất trên sàn catwalk, không nhịn được muốn nhảy vào màn hình kéo cậu về hôn góc áo.
Giới mốt bùng nổ, giới giải trí cũng bùng nổ.
Giới mốt bùng nổ vì Ozeth cải cách cực kỳ thành công, giới giải trí bùng nổ là bởi vì Tống Thanh Hàn được Ozeth khen.
Được người đầu giới thưởng thức, chỉ cần sau này cậu nỗ lực, như vậy tài nguyên thời trang của cậu sẽ vô cùng phong phú.
Làm kẻ khác ghen tị đỏ cả mắt.
Mà người trực tiếp hoặc là gián tiếp thúc đẩy chuyện này hiện tại lại ngồi ở một quán cà phê, yên lặng thả mấy viên đường vào ly cà phê.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở · chờ mong niềm vui bất ngờ · Minh: niềm vui bất ngờ của Hàn Hàn, chụt 〃▽〃
Tống · biết tin tức đào hoa · Thanh Hàn: Ha ha
Sở đại cẩu: Í da