Sở Minh có cảm giác bê đá đập vào chân mình.
Hắn cầm tay Tống Thanh Hàn, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cậu, muốn phân tán lực chú ý của cậu. Nhưng mà lực chú ý của cậu đã dồn lên vấn đề tái khám của Smith, động tác này của Sở Minh ngược lại đổ thêm dầu vào lửa. Ánh mắt Tống Thanh Hàn nhìn hắn quả thực sắc như dao, có thể nói là nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Sở đại tiên sinh: "..."
Bác sĩ Smith cười ha hả nhìn ánh mắt của họ, khi Tống Thanh Hàn nhìn ông thì mới ho nhẹ một tiếng, nói với Sở Minh: "Phòng kiểm tra ở trên tầng."
Sở Minh gật đầu, Tống Thanh Hàn cau mày, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Anh... rốt cuộc làm sao thế?"
Sở Minh khẽ thở dài một hơi, nhìn thấy cậu không che giấu được vẻ lo lắng ở đáy mắt, lòng mềm nhũn. Hắn vén tóc mai ra sau tai cậu rồi mới dùng giọng điệu chậm rãi chưa ai được nghe, nói: "Lúc trước gặp chuyện hôn mê một lúc... bây giờ anh không sao rồi."
Smith lạnh nhạt nói: "Ừ... một năm gần đây Sở đã không có vấn đề gì nữa."
Nói cách khác là lúc trước có vấn đề?!
Tống Thanh Hàn cưỡng ép siết lấy cổ tay Sở Minh, sau đó ngẩng đầu hỏi Smith: "Anh ấy thường xuyên không đến tái khám ạ?"
Không đề cập đến bệnh tình riêng tư của người bệnh, Smith nháy mắt bán sạch đồng đội: "Ừ... không phải thường xuyên, chỉ có đôi khi Sở nó còn quên có chuyện tái khám thôi."
Tống Thanh Hàn yên lặng, nhìn Sở Minh mà mặt không biểu cảm.
Sở Minh: "..."
May mà Tống Thanh Hàn chỉ yên lặng lườm hắn mấy lần, lại quay đầu nói chuyện với Smith, nói xong lời cuối cùng còn kéo tay hắn đi theo Smith lên tầng.
"Sở," Smith đẩy một cánh cửa ra, chỉ vào thiết bị y tế tiên tiến, "Bắt đầu nhé."
Tống Thanh Hàn không hiểu phương diện y tế gì đó lắm, cậu thấy Sở Minh gật đầu, sau đó cởi tây trang đi đến chỗ máy móc đó, tay siết chặt.
Sở Minh vỗ tay cậu, sau đó đặt tây trang vào tay cậu: "Xong ngay thôi."
"... Vâng."
Tống Thanh Hàn cầm áo hắn đứng cạnh cửa nhìn. Smith nhìn sắc mặt Sở Minh, không bảo cậu đi ra ngoài, nghiêm nghị điều chỉnh máy móc.
Sở Minh đã quen thuộc nằm xuống máy kiểm tra, màu trắng bốn phía phản chiếu ánh sáng lạnh. Từ góc độ của Tống Thanh Hàn, gương mặt Sở Minh dường như không có huyết sắc, trông tái nhợt đi nhiều.
Tiếng máy rè rè vang lên trong căn phòng yên tĩnh không tiếng động, nghe khiến cho người ta sinh ra cảm giác phiền muộn.
Tống Thanh Hàn biết nếu lúc trước Smith nói gần đây Sở Minh tái khám đã không có vấn đề gì quá lớn thì điều này chứng minh hiện tại chắc là Sở Minh đã gần khỏi hẳn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng cảm xúc con người không phải thứ lý trí có thể khống chế. Tống Thanh Hàn nhìn chằm chằm Sở Minh nằm trên máy, ngay cả Smith cũng phải liếc mắt nhìn cậu một cái.
Mất khoảng nửa tiếng, Tống Thanh Hàn đứng ở cạnh cửa lẳng lặng nhìn, mãi đến khi Smith in giấy kiểm tra toàn thuật ngữ tiếng Anh ra cậu mới đi đến đỡ Sở Minh xuống.
Smith lắc lắc tờ giấy kiểm tra, sau đó cười thoải mái: "Chúc mừng cháu, Sở, bây giờ cháu khỏi hẳn rồi."
Ông đặt giấy kiểm tra vào tay Sở Minh, sau đó vỗ bờ vai hắn, thấp giọng nói: "Bây giờ bác cảm thấy cháu có thể giải thích với vợ mình chuyện là sao. Vừa nãy cậu ấy rất lo cho cháu."
Ông dùng ánh mắt sáng như đuốc nhìn Sở Minh một cái, sau đó lại cười cười, đi ra cửa phòng, khi đi ngang qua Tống Thanh Hàn còn nói với cậu trong gian phòng đó có phòng nghỉ, bảo họ không cần khách sáo, sau đó thấy Tống Thanh Hàn đỏ mặt, cười tủm tỉm đi ra ngoài.
Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng hít vào một hơi, tiến lên một bước, nhìn tờ giấy kiểm tra trong tay Sở Minh, hỏi: "Em xem được không?"
Giọng cậu vừa nhẹ vừa mềm, khác hẳn dĩ vãng, Sở Minh nghe mà căng thẳng, nhanh nhẹn nhét tờ giấy kiểm tra vào tay cậu: "Bác sĩ Smith vừa nói rồi mà, anh đã không sao rồi."
"Vâng." Tống Thanh Hàn thản nhiên lên tiếng, dán chặt mắt vào tờ giấy kiểm tra, đọc cẩn thận từng hàng, như thể muốn phân tích từng từ trên giấy mới bỏ qua.
Hồi lâu, cậu mới gấp giấy kiểm tra lại, thả lỏng.
Sở đại cẩu vội nhào đến, cúi đầu hôn khóe môi cậu, sau đó lấy lòng: "Anh đã không sao rồi."
Tống Thanh Hàn khẽ nâng mắt, ánh mắt trong suốt như là ánh trăng trong hồ, phản chiếu gương mặt gần trong gang tấc của Sở Minh.
Dáng vẻ trong mắt chỉ có mình Sở Minh làm cho tim hắn đập dồn, dục vọng chiếm hữu nháy mắt phá gông cùm xiềng xiếc kìm nén, làm cho đáy mắt hắn cũng dâng lên ánh sáng sâu thẳm. Hắn nâng tay chạm trán Tống Thanh Hàn, khi chuyển qua mắt cậu thì gảy lông mi cong dài của cậu, sau đó khi cậu mở to mắt nhìn lại nhanh chóng dời xuống, vuốt ve bờ môi của cậu.
"... Hả?" Tống Thanh Hàn phát ra một giọng mũi nhẹ nhàng, vừa định mở miệng nói, Sở Minh đã hôn. Khác hẳn với sự dịu dàng lúc trước, nụ hôn này mang theo hơi thở nóng rực, đẩy đôi môi hé mở của cậu ra, sau đó bá đạo công thành đoạt đất.
Tống Thanh Hàn bị hắn làm cho thở gấp, tay siết chặt áo khoác tây trang mà hắn cởi ra kia, tay còn thì siết cánh tay hắn. Sở Minh hôn quá mạnh mẽ, cậu siết chặt tay, gọi lý trí của hắn quay về.
Sở Minh hôn cậu thật sâu, sau đó hạ mấy nụ hôn trấn an bên khóe môi cậu, vén tóc mai thấm mồ hôi của cậu lên, sau đó ôm cậu lên đi vào phòng nghỉ.
"Thả em..." Bị người ôm như trẻ con, mặc dù Tống Thanh Hàn sống một đời rồi cũng không nhịn được, giơ tay vỗ vỗ lưng Sở Minh vừa muốn nói gì đó nhưng đã bị ánh mắt thâm thúy đến độ cơ hồ là nóng cháy của hắn chặn lại ở cổ họng.
Sở Minh dùng chân đá cửa phòng nghỉ, sau đó đi nhanh vào, khẽ khàng đặt Tống Thanh Hàn lên giường.
Người Tống Thanh Hàn ngả ra sau, cậu vội vàng chống người dậy, lúc ngẩng đầu lên, mặt Sở Minh đã đến gần.
Tống Thanh Hàn quay đầu, Sở Minh vùi mặt vào cổ cậu, hơi thở nóng rực phun ở bên gáy cậu, làm da thịt mẫn cảm đỏ ửng, lại còn lan tràn lên trên.
Hắn cọ cọ hõm vai Tống Thanh Hàn, hô hấp chậm rãi bình tĩnh lại.
Tống Thanh Hàn cũng hoàn hồn, giơ tay vỗ lưng hắn, sau đó chợt nói: "Em mới đọc giấy kiểm tra, trước kia não anh..."
Thiếu chút nữa chết não.
Sở Minh được một tấc lại muốn tiến một thước cắn lên xương quai xanh dưới lớp áo len của cậu, để lại một dấu vết mới ngẩng đầu lên đáp: "... Đó là chuyện hơn hai năm trước."
Hắn tạm dừng một chút, sau đó bỗng hỏi một câu không liên quan: "Hàn Hàn, em tin kiếp trước kiếp này không?"
Sở đại tiên sinh trông giống người tinh anh, dù hiện tại hắn nửa ngồi xổm trước giường, cổ áo áo sơmi hơi rộng mở, tóc rối tung bởi vì động tác lúc trước nhưng hắn lại vẫn lạnh lùng mà uy nghiêm, gương mặt tuấn mỹ sắc bén, nhìn thế nào cũng không giống người mê tín tin kiếp trước kiếp này.
Tống Thanh Hàn bị những lời này của hắn làm cho hoảng hốt, cụp mắt nhìn, chỉ thấy ánh mắt Sở Minh dịu dàng, giống như là biết hết tất cả.
"Em tin." Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu.
Sở Minh cười: "Anh cũng tin."
Hắn cúi đầu hôn tay Tống Thanh Hàn: "Cho nên anh biết em là Tống Thanh Hàn đời trước."
Tống Thanh Hàn bỗng nhiên mở to hai mắt, đồng tử co lại, hiển nhiên là bị những lời này của Sở Minh kích thích.
Sở Minh vỗ tấm lưng đột nhiên căng thẳng của cậu để trấn an. Có lẽ là bởi vì đã quen với hơi thở của hắn nên Tống Thanh Hàn cũng chậm rãi thả lỏng, giọng nói hơi khàn: "Anh... sao anh biết?"
Tống Thanh Hàn vốn muốn chôn bí mật này ở đáy lòng. Không phải cậu không tin Sở Minh, nhưng một người chết đi sống lại, còn quay lại nhiều năm trước, chuyện này có thể nói là làm người nghe kinh sợ. Thay vì để chuyện này khiến họ hoài nghi nhau, còn không bằng giấu chuyện này ở đáy lòng, chết đi mang vào quan tài. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sở Minh khẽ cười: "Còn nhớ chuyện em cứu chị anh không?"
"Hả?" Tống Thanh Hàn không biết sao hắn lại nói đến chuyện này, hả một câu rồi gật đầu đáp, "Em nhớ."
"Khi đó anh vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê." Sở Minh đứng lên, kéo một cái ghế ngồi ở đối diện Tống Thanh Hàn, tự nhiên vắt đôi chân thon dài, giấu vẻ xấu hổ đi, "Bỗng nghe nói em cứu chị ấy."
"Em có biết kết cục đời trước thế nào không?" biểu tình của Sở Minh trở nên trầm lắng, thậm chí là thâm thúy lãnh đạm, "Nhà anh tổ chức lễ tang."
Lưng Tống Thanh Hàn lạnh ngắt.
Sở Minh thấy cậu khựng lại tại chỗ, ánh mắt lại trở nên dịu dàng: "Sau đó đời này, em cứu chị ấy."
"Chỉ vì vậy?" Tống Thanh Hàn cảm thấy sai sai.
"Từ từ, anh vừa nói, đời trước... ?" Tống Thanh Hàn bị tin tức dồn dập làm cho đờ đẫn, ánh mắt trong veo hiếm thấy đầy vẻ mờ mịt. Sở Minh nhìn mà sinh ra mấy phần khoái cảm ác ý.
"Ừ." hắn thản nhiên lên tiếng, sau đó lại không hề nguyên tắc nhấc tay đầu hàng dưới ánh mắt yên lặng của Tống Thanh Hàn, "Đời trước em nhặt được một con chó đúng không?"
Nói đến đây, sắc mặt Sở đại tiên sinh hơi kì lạ, chẳng qua hắn nhanh chóng che giấu được điểm khác thường ấy, giọng điệu vẫn dịu dàng trầm ổn: "Lúc trước... anh hôn mê nhập vào người Đại Minh, sau đó được em nhặt về."
Sở Minh lời ít mà ý nhiều, nhưng trên thực tế khi đó hắn đã nhập vào người Đại Minh. Đại Minh là một con chó hoang, người bẩn thỉu, trước khi được Tống Thanh Hàn nhặt về, một chiếc xe chạy ẩu còn suýt chút nữa lấy mạng nó. Chẳng qua cũng bởi vì sự cố đó nên hắn mới được cậu nhặt về.
Có lẽ là ứng với câu trong họa có phúc.
Tống Thanh Hàn cũng nhớ đến đời trước lúc nhặt được Đại Minh, nó nhem nhuốc bẩn thỉu còn gãy một chân. Khi đó cậu cảm thấy không đành lòng, nhưng bây giờ biết linh hồn trong con chó đó là Sở Minh, hơi thở của cậu cũng nhẹ hơn.
"Có đau không anh?" cậu ngưng mắt nhìn đùi phải Sở Minh, chợt hỏi một câu.
Sở Minh sửng sốt, sau đó cười nói: "Đã không sao rồi."
Tất cả đã qua. Tống Thanh Hàn không bị người ta ức hiếp như đời trước, cuối cùng táng thân trong biển lửa nữa.
"Vâng." Tống Thanh Hàn nặng nề lên tiếng, hình như vẫn chưa hoàn hồn.
Lời của Sở Minh có ảnh hưởng quá lớn với Tống Thanh Hàn. Cậu cúi đầu nhớ lại chuyện từ khi sống lại một lần, mới phát hiện thật ra biểu hiện của Sở Minh không hề mập mờ.
Ngay từ đầu khi cậu nhận được cuộc gọi của Trần An, chuyện dọc theo đường đi của cậu hoặc nhiều hoặc ít có dấu vết của Sở Minh, đặc biệt lúc trước khi "Người thứ bảy" chiếu phim, hệ thống rạp chiếu phim của Sở thị cơ hồ từ đầu đã sắp xếp cho "Người thứ bảy" 40% suất chiếu. Khi đó hắn dùng danh nghĩa Sở thị để đầu tư phim, nhưng giờ nghĩ lại, chắc là bởi vì hắn cũng nhớ chuyện đời trước cho nên cũng hết lòng tin "Người thứ bảy" sẽ tạo ra kỳ tích doanh thu.
Trừ điều này ra, việc hắn đầu tư cho "Tranh minh", tự ký hợp đồng với đài Hương Tiêu... thật ra có rất nhiều chuyện đã chứng minh Sở Minh biết gì đó, nhưng cậu lựa chọn bỏ qua.
Sở Minh thấy vẻ mặt của cậu là biết cậu vẫn chưa bình tĩnh lại, giơ tay xoa xoa hai má cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh ở đây."
Cho dù là đời trước hay đời này, hắn đều dùng phương thức của mình ở cùng Tống Thanh Hàn.
"Vâng." Tống Thanh Hàn tươi cười, nghiêng đầu cọ cọ tay Sở Minh, "Em cũng ở đây."
Nói xong, cậu cũng nói chuyện đời trước của mình cho hắn nghe.
Tuy rằng Sở Minh nhập vào người Đại Minh ở với Tống Thanh Hàn sáu năm, nhưng trước sáu năm này hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện có liên quan đến cậu, cho nên hiện tại Tống Thanh Hàn nói ra, hắn cũng nghe thật cẩn thận.
Khi Tống Thanh Hàn nói đến chuyện mình được bà ngoại nuôi lớn, Sở Minh hiểu được ngụ ý trong lời này.
Chỉ là ba mẹ không tiếp thụ được chỗ "đặc biệt" của cậu thôi.
Nhưng mà trên gương mặt Tống Thanh Hàn không có biểu cảm oán giận hoặc là thù hận gì. Khi cậu nói đến ba mẹ, biểu tình rất bình tĩnh, cũng rất lãnh đạm, như thể nói đến hai người xa lạ không quan hệ, nhẹ nhàng mà giản đơn.
Nhưng cậu quá bình tĩnh, bình tĩnh đến độ làm cho người ta đau lòng.
"Không sao, ba mẹ anh rất thích em." Sở Minh cúi người hôn trán cậu một cái, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khác hẳn nụ hôn sâu lúc trước, bao hàm tình yêu và sự chân thành tha thiết.
Anh cũng sẽ yêu em.
Tống Thanh Hàn không tránh, để cho hắn hôn trán mình, tay nắm tay Sở Minh, mười ngón tay giao hòa.
Chẳng qua Tống Thanh Hàn vẫn nghĩ đến sức khỏe của Sở Minh, ôn tồn một lát, lại hỏi hắn: "Lúc trước anh nói anh hôn mê... Là có chuyện gì?"
Sở Minh không nghờ cậu nhớ chuyện này đến thế, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, kéo cà - vạt: "Anh cũng không biết là làm sao... chỉ đột nhiên hôn mê, sau đó hai năm chẳng khác gì người thực vật..."
Cuối cùng còn suýt nữa chết não.
Sở Minh nói giản lược chuyện này, sau đó cường điệu nói sau khi cậu cứu Sở Hàm về, Sở Hàm kề bên tai hắn nhắc đến người tên Tống Thanh Hàn cứu cô, hắn nghe thấy tên Tống Thanh Hàn này mới tỉnh lại.
Nói tóm lại là Hàn Hàn cứu tỉnh hắn!
Tống Thanh Hàn nghe, sự lo lắng và ủ dột trong lòng cũng tan đi không ít, cười như vầng sáng quanh trăng.
Sở Minh giúp cậu vuốt lại cổ áo hơi lệch và mái tóc hơi rối, khi nhìn thấy dấu đỏ trên xương quai xanh của cậu thì ánh mắt hơi thâm trầm, nhẹ nhàng sờ chỗ đó.
Chẳng qua đây là nhà của bác sĩ Smith, hơi thở của Sở Minh nặng nề, nhưng hắn không làm thêm động tác gì khác, chỉ quy củ sửa sang chỉnh tề quần áo tóc tai của Tống Thanh Hàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sau đó hắn cũng sửa sang lại bản thân, vừa muốn kéo Tống Thanh Hàn đi ra ngoài, lại bị cậu kéo lại tại chỗ.
Tống Thanh Hàn bảo hắn cúi đầu, vuốt mái tóc hơi rối của hắn, trông cũng miễn cưỡng không có gì lạ.
"Xong rồi." Tống Thanh Hàn phủi nếp nhăn trên áo sơ mi, mặc lại áo khoác tây trang cho hắn, "Đi thôi."
Hai người họ ở phòng nghỉ đã gần một tiếng, bác sĩ Smith đã dọn một bàn trà chiều ở vườn hoa. Quản gia Degrew thấy họ xuống dưới, vẫn cười rất lịch sự: "Bác sĩ Smith ở vườn hoa."
Sở Minh khẽ gật đầu với ông, Degrew xoay người, thẳng lưng, đi trước dẫn đường.
Smith ăn một miếng bánh ngọt, thấy Sở Minh và Tống Thanh Hàn đi theo sau Degrew đến, đảo mắt nhìn hai người, sau đó tỏ vẻ tiếc nuối.
"Hì hì, Tống, Sở, uống trà chiều không?" ông nhấc chén trà lên với hai người Tống Thanh Hàn. Degrew đã cầm hai bộ trà đến, cầm ấm trà tinh xảo rót cho ông một ly trà nồng.
"Bác còn tưởng hai đứa sẽ xuống muộn hơn." Bác sĩ Smith cười tủm tỉm nói.
Tống Thanh Hàn cười cười, Sở đại Tiên sinh thì lại thờ ơ lạnh nhạt.
Smith nhíu mày, đẩy đĩa bánh đến trước mặt Tống Thanh Hàn: "Nếm thử không? Degrew làm bánh ngon lắm."
Tống Thanh Hàn cầm một cái cắn một miếng, miệng toàn mùi sữa và vị xốp giòn.
Cậu uống một hớp hồng trà, khen: "Thơm lắm."
Degrew đứng cạnh mỉm cười, cảm ơn cậu đã khen.
Smith càng nhìn Tống Thanh Hàn càng cảm thấy càng thuận mắt vô cùng, kéo cậu lại hào hứng hỏi trước kia cậu có phim gì, gần đây có phim mới không vân vân...
Sở Minh cô độc uống một hớp hồng trà.
Nói xong lời cuối cùng, Smith dường như mới nhớ ra bên cạnh có Sở Minh, ông điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: "Sở, tuy rằng hai năm này kết quả kiểm tra của cháu đã không có gì đáng ngại, nhưng bởi vì lúc trước cháu hôn mê không có dấu hiệu, cho nên bác cũng không thể cam đoan nhất định sẽ không tái phát..."
"Bác chúc cháu luôn mạnh khỏe, nhưng nếu có vấn đề gì thì nhớ liên lạc với bác."
Sở Minh biết tính tình của Smith, đành phải gật đầu đồng ý.
Smith chuyển hướng nhìn Tống Thanh Hàn: "Tống, cháu là bạn đời của Sở, mà bác chỉ là bác sĩ, bác không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của các cháu, nhưng bác hy vọng khi các cháu hẹn hò, cháu có thể chú ý đến sức khỏe của Sở nhiều hơn." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn trịnh trọng gật đầu: "Bác sĩ Smith, bác yên tâm, cháu sẽ chú ý."
Smith sống hơn sáu mươi năm, làm nghề y cũng có hơn ba mươi năm, gặp vô số người, đương nhiên liếc mắt một cái là nhìn ra Tống Thanh Hàn thật sự trịnh trọng. Ông thở dài một hơi, cũng vui mừng thay cho Sở Minh.
Có lẽ có thanh niên này bầu bạn, hắn sẽ không còn vô duyên vô cớ hôn mê sâu như vậy, do đó suýt nữa chết não nữa.
Hai người họ uống bữa trà chiều ở vườn hoa của Smith, lúc đi Degrew lại nhét cho họ mấy túi bánh quy mình làm, sau đó cùng Smith đứng ở cửa nhìn xe họ rời đi.
"Ông rất thích diễn viên kia." Degrew đóng cửa, xoay người nói.
"Sao lại không chứ?" Smith cười cười, "Trên người cậu ấy có một... cảm giác đặc biệt."
Degrew từ chối cho ý kiến, chỉ quay đầu nhìn quốc lộ đã không còn bóng dáng xe, nở nụ cười.
Có lẽ vậy.
"Anh thân quen với bác sĩ Smith lắm hả?" Tống Thanh Hàn nghĩ đến thái độ thân thiết của Smith khi nói chuyện với Sở Minh nói, tò mò hỏi.
"Ông ấy quen mẹ anh."
Sở Minh nghĩ: "Anh chỉ mới gặp bác ấy thôi."
"Vậy à." Tống Thanh Hàn gật đầu.
"Ừ." Sở Minh cụp mắt nhìn cậu, đáy mắt dịu dàng thâm tình.
Ngụy Khiêm ngồi đằng trước lái xe, cảm thấy người không được tự nhiên.
Sao mới chỉ qua một buổi trưa, tình cảm của hai người lại đột nhiên tăng mạnh lên rồi thế, từ ẩn tình đến liếc mắt đưa tình lớn mật!
Hắn liếc nhìn gương chiếu hậu thấy mười ngón nắm chặt của họ, đau khổ nhắm mắt.
Không! Phải! Chỉ! Là! Yêu! Đương! Thôi! Sao! Hắn say mê làm giàu được chưa!
Sau đó hắn đau đớn phát hiện, mình dù giàu thế nào, cũng không...
Giàu bằng hai người ngồi sau.
Ngụy Khiêm đau khổ lái xe đưa đôi cẩu tình lữ vào khách sạn, sau đó mặt không chút đổi sắc đỗ xe, ha hả một tiếng về phòng mình.
Ý chí cứng như sắt thép.
Tác giả có lời muốn nói: Bảy mươi chương rùi!
Sở · khăng khăng · đại cẩu · Minh: Người ta không phải chó QAQ.
Hàn Hàn: Vuốt lông nè.