Lâm Thiện vội vàng đến đưa cơm tối cho Tống Thanh Hàn, khi mở cửa lại thấy mặt Sở Minh. Cậu ta ngẩn ra, sau đó cứng ngắc hỏi: "Anh Hàn đâu?"
Sở Minh nhìn cậu ta, gấp tờ báo trong tay lại: "Hàn Hàn đang tắm."
"Có chuyện gì không?" Sở Minh gõ tay vịn sofa, lạnh nhạt hỏi.
"Không..." Lâm Thiện vội vàng lắc đầu, giơ hộp cơm trong tay lên, "Tôi sợ anh Hàn đói nên mang đồ ăn đến cho anh ấy."
"Để lên bàn đi." Sở Minh nâng cằm, ý bảo cậu ta đặt hộp cơm lên bàn là được.
"Vâng..." Lâm Thiện vội đáp, đặt hộp cơm lên bàn, vừa định đi ra, Sở Minh lại thản nhiên lên tiếng, "Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không cần tôi dạy cậu chứ?"
"Vâng... Sở tiên sinh, tôi hiểu." Lâm Thiện dừng lại, cứng ngắc đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Sở Minh nhìn bóng dáng cậu ta rời đi, hơi nhíu mày.
Lâm Thiện là người lúc trước Trần An đưa đến, trong phương diện này Sở Minh sẽ không can thiệp nhiều. Nhưng nếu người bên cạnh Tống Thanh Hàn có tâm tư gì khác, để tránh xúc phạm đến cậu, hắn không thể không xử lý chuyện này trước.
Sở Minh nhắn tin cho Ngụy Khiêm, bảo hắn xem xét trợ lý mới cho Tống Thanh Hàn, xong xuôi mới cất điện thoại đi, đứng lên mở hộp cơm kia ra xem.
Bên trong cơ hồ là thức ăn chay, chỉ có một bát cơm, dù ăn hết cũng chỉ sợ là không no.
Sở Minh nghĩ đến thắt lưng sờ vào hơi gầy của Tống Thanh Hàn, nhíu mày, gọi điện thoại đặt một bát canh gà mái già của khách sạn.
Tống Thanh Hàn đi ra, người vẫn tỏa hơi nước ấm áp, tóc ướt sũng dính lên má, làm nổi bật xương gò má. Cậu mặc áo phông quần ngủ đi ra, hơi nước làm cho áo phông dường như trong suốt, vải che đi thắt lưng mảnh khảnh của cậu.
Sở Minh đi đến cầm khăn mặt lau tóc cho cậu, Tống Thanh Hàn thuận theo cúi đầu cho hắn lau.
Tóc Tống Thanh Hàn dày, đen nhánh, sờ vào rất mềm mại.
Sở Minh xoa mái tóc nửa ướt của cậu mấy lần, cho đến khi Tống Thanh Hàn yên lặng trừng hắn thì hắn mới làm như không có chuyện gì thu tay về.
"Ngày mai em phải quay tiếp à?" Sở Minh treo khăn mặt lên, sau đó đứng sau Tống Thanh Hàn ôm cậu vào lòng, thấp giọng hỏi.
Hắn tựa đầu vào vai Tống Thanh Hàn, khi nói chuyện phun hơi thở vào tai cậu, làm cậu hơi nghiêng đầu, giơ tay xoa cái tai hơi nóng lên: "Vâng."
Vành tai cậu nho nhỏ, mềm mại, trắng như tuyết. Sở Minh tựa vào bờ vai của cậu, một bên đầu là đường cong gương mặt của cậu, sau đó là vành tai khéo léo. Sở Minh hôn mặt cậu, vành tai vốn mát mẻ đỏ hồng lên, đẹp như trân châu mã não.
Tống Thanh Hàn bị hắn làm cho thở gấp, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, đối diện với ánh mắt thâm thúy, tối đen của hắn, giống như có thể hút cậu vào hố đen sâu thẳm.
Cậu cảm thấy biểu tình của mình nghiêm túc, nhưng Sở Minh nhìn lại thấy ánh mắt cậu còn đọng hơi nước, khi lạnh lùng nhìn không giống như là đang giận mà là giống làm nũng.
Sở đại cẩu đã tà tâm lớn mật bất chợt ngậm vành tai cậu, dùng răng nanh nhẹ nhàng day cắn, nhưng lại nghĩ đến ngày mai cậu phải đi quay, lại nhẹ nhàng đi, đến cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng ngậm, làm làn da cạnh tai đến trên mặt Tống Thanh Hàn cũng trở nên hồng hồng mới mỹ mãn dừng lại. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Hàn Hàn." Tay Sở Minh thò tay qua nách cậu, sau đó ỷ vào tính tình cậu ngoài cứng trong mềm, nâng ngón cái xoa môi cậu, "Bao giờ em diễn đủ thì chúng ta kết hôn đi."
Tống Thanh Hàn hơi giật mình, sau đó chậm rãi cụp mắt, giơ tay cầm tay Sở Minh, cười nói: "Vâng."
Sở Minh nhịn, vẫn không nhịn được cười ngây ngô hoàn toàn khác hẳn hình tượng chủ tịch.
Tống Thanh Hàn quay đầu thấy hắn không kìm nén được sự vui sướng, trong lòng cũng chậm rãi vui sướng như suối chảy róc rách.
Sở Minh ôm Tống Thanh Hàn, sau khi nói hết mọi chuyện càng thêm không kiêng nể gì tựa đầu vào vai cậu cọ tới cọ lui, giống một con chó được chủ nhân khích lệ, cái đuôi to điên cuồng lắc sau lưng.
"Leng keng -" chuông cửa bên ngoài vang lên, Sở Minh nhớ ra lúc trước mình gọi phục vụ phòng, vội vàng buông Tống Thanh Hàn ra, đi nhanh ra định mở cửa phòng, nhưng lại nhớ đến thân phận của mình và Tống Thanh Hàn, dừng chân lại.
Tống Thanh Hàn hiểu rõ đi ra, thuận tay lấy cái mũ ở giá áo đội lên che mặt mình, sau khi Sở Minh đi vào phòng mới mở cửa phòng ra.
"Chào anh, đây là đồ phục vụ anh gọi." nhân viên phục vụ mỉm cười công thức hóa trên môi, cầm hộp đồ ăn lên đưa cho Tống Thanh Hàn.
"Vâng, cảm ơn." Tống Thanh Hàn hạ giọng, gật đầu với nhân viên, giơ tay nhận hộp canh.
Nhân viên kia ngẩng đầu, nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tống Thanh Hàn. Cô thấy hơi quen, nhưng cậu đã nhận canh gà, cô chỉ đành nhìn cửa phòng đóng lại.
Hình như khách sạn nhà mình có mấy ngôi sao đến?
Cô lắc đầu, đẩy xe đi tiếp về trước.
"Anh gọi à?" Tống Thanh Hàn đặt canh lên bàn, mở nắp hộp, luồng khí dày đặc bay lên. Khi hơi nóng tan đi, bát canh gà vàng óng hiện ra trước mặt cậu.
"Ừ." Sở Minh đi ra ngoài, giơ tay véo thắt lưng cậu, nghiêm túc nói, "Em gầy đi rồi."
Sau đó hắn chỉ vào bát canh trên bàn: "Anh biết em làm diễn viên phải giữ hình thể... Nhưng cũng phải chú ý sức khỏe."
Hắn cầm thìa đảo canh, hơi nóng hầm hập nháy mắt lại nhiều lên: "Mẹ rất lo cho em."
Tống Thanh Hàn gật đầu: "Em biết."
Nói xong, cậu kéo ghế ngồi xuống, cầm thìa uống vài hớp.
Sở Minh thấy cậu ngoan ngoãn uống canh, ngồi xuống cạnh cậu giúp cậu mở hộp cơm ra, mở đôi đũa duy nhất đặt trước mặt cậu: "Uống canh xong thì ăn cơm."
"Anh cũng ăn đi." Tống Thanh Hàn uống thêm mấy hớp, nghĩ từ sáng hôm nay cho đến bây giờ dường như Sở Minh chỉ uống một ly hồng trà ở chỗ bác sĩ Smith, ăn một hai miếng bánh ngọt, không khỏi nhăn mày, buông thìa, cầm đũa gắp một miếng đồ ăn đưa đến bên miệng Sở Minh.
Sở Minh bất đắc dĩ há miệng ăn một miếng.
"Đêm nay anh về à?" Tống Thanh Hàn xem giờ, hỏi.
"Ừ." Sở Minh đẩy hộp cơm đến trước mặt cậu, "Mười một giờ tối lên máy bay."
Bây giờ đã sáu giờ chiều.
Tống Thanh Hàn đăm chiêu, cầm hộp canh uống hết một ngụm canh gà cuối cùng, lại ăn mấy miếng cơm, để đũa xuống.
Sở Minh bất mãn nhíu mày: "Sao ăn ít thế."
Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Em vừa mới uống canh, không ăn nổi."
Sở Minh giơ tay sờ bụng cậu, gồ lên, không biết vì ăn no hay uống no.
Tống Thanh Hàn cúi người hôn hắn, tay gãi gãi cằm hắn.
Động tác quen thuộc lại xa lạ nháy mắt gợi lên ký ức của Sở Minh, hắn bất giác nâng cằm cho cậu gãi, mắt hơi nheo lại, biểu tình lạnh lùng nháy mắt mềm mại.
Dần dần, bàn tay đặt ở bụng Tống Thanh Hàn đi xuống. Tống Thanh Hàn cảm nhận được động tác của Sở Minh, nhướng mày, cũng không cam lòng yếu thế khẽ cắn hầu kết của hắn.
"..." Cảm giác tê dại ở cổ không phải là giả, ánh mắt Sở Minh tối lại, bàn tay to lại chui vào vạt áo Tống Thanh Hàn, đặt lên chỗ bụng mềm mại của cậu.
Tống Thanh Hàn vẫn duy trì vận động nhất định, người trông gầy nhưng bụng không phải một tầng thịt mỏng mà là một tầng cơ mỏng, sờ vào vừa mịn màng vừa mềm dẻo.
Tay hắn ấm áp khô ráo, phủ lên chỗ mẫn cảm ở hông. Tống Thanh Hàn lui về sau, lại bị Sở Minh bá đạo kéo về.
Tống Thanh Hàn không biết làm sao, lúc hoàn hồn đã ngồi trên đùi Sở Minh, nhấc mắt cái là thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Cậu híp mắt, bật cười, đứng dậy nhấc chân đặt lên người Sở Minh, hôn lướt qua chóp mũi hắn, sau đó bị hắn kéo gáy, gắn bó quấn quýt.
Sở Minh si mê thân hình ấm áp mềm mại của vợ, bên môi là đôi môi mềm mại ướt át của vợ, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng nhiễm hồng, hai tròng mắt trầm tĩnh lạnh nhạt cũng thêm một tầng hơi nước trong trẻo. Hắn vội vàng công chiếm miệng Tống Thanh Hàn, nhưng lại lý trí đè nén nên dịu dàng nhẹ nhàng chậm chạp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bàn tay đặt trên lưng Tống Thanh Hàn chậm rãi vuốt ve, cảm giác mềm mại quả thực làm cho người ta không muốn buông tay.
Thắt lưng Tống Thanh Hàn hơi run rẩy, cậu ngẩng đầu lên, bất giác liếm môi.
Dù đáy lòng đã tích dục vọng chiếm hữu đen tối nhưng động tác của Sở Minh vẫn kìm nén, hai tay kìm thắt lưng Tống Thanh Hàn không dám hướng lên trên, cũng không dám đi xuống.
Hắn sờ xương sườn mỏng manh của Tống Thanh Hàn, sau đó hôn dưới xương quai xanh của cậu.
Tống Thanh Hàn quả thực bị dáng vẻ như vậy của hắn làm tức cười, nhào đến hôn hầu kết của hắn một cái, hai tay cũng kéo áo sơ mi của hắn sờ soạng lung tung.
... Sự thật chứng minh người quả thật không thể chơi quá trớn.
Nếu không phải thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng, chỉ sợ Sở Minh không kìm nén được bản thân.
Hắn trân trọng hôn mí mắt Tống Thanh Hàn, sau đó cởi khóa quần cậu, chào hỏi cậu em Thanh Hàn.
Đồ ăn trên bàn bị lẳng lặng quên đi ở một góc, yên lặng nhìn hai người giúp đỡ nhau, anh em tình thâm.
Sở Minh rút giấy trên bàn lau tay, sau đó hôn mặt Tống Thanh Hàn, lại cười nói: "Nhanh quá."
Tống Thanh Hàn: "..."
Cậu bóp chặt tay, Sở Minh nhướng mày, vội câm miệng.
Mãi cho đến khi tiểu Minh phun sữa, Tống Thanh Hàn mặt không cảm xúc nhìn chất lỏng trên tay, lau lên người Sở Minh, xuống khỏi đùi hắn, vào thẳng phòng vệ sinh rửa tay.
Sở Minh: "..."
Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó theo cậu vào phòng vệ sinh, chậm rãi dùng tay rửa sạch chỗ quần áo bị bẩn.
Tống Thanh Hàn cầm máy sấy đợi hắn, sấy khô chỗ áo ướt.
"Anh phải đi luôn à?" Tống Thanh Hàn vuốt nếp nhăn trên áo hắn, thấp giọng hỏi, giọng hơi khàn.
"Ừ." Sở Minh xoa mái tóc hơi rối của cậu, "Bao giờ em quay xong, lúc đó anh đến đón em."
Tống Thanh Hàn nhíu mày nghĩ: "Chắc còn hơn nửa tháng nữa."
"Nhân sinh như diễn" xem như một show thực tế chiếu theo quý, mỗi tuần chiếu một tập, cậu cần quay mười hai tập. Dựa theo tiến độ hiện tại, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nhiều nhất nửa tháng nữa mới quay xong hết.
"Ừ."
Lề mề đến tận bảy giờ, Ngụy Khiêm mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm gọi điện thoại, nghiêm túc nhắc nhở: "Tiên sinh, nên xuất phát rồi."
Mười một giờ tối, màn hình của Tống Thanh Hàn dừng lại ở cuộc gọi video.
Trên bầu trời tỉnh Chiết Giang có một chiếc máy bay, lóe sắc hồng sáng ngời trong tầng mây.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thiện cầm bữa sáng mở cửa phòng Tống Thanh Hàn ra.
Cậu ta nhanh chóng liếc nhìn phòng của Tống Thanh Hàn, không phát hiện bóng dáng Sở Minh, bất giác thở phào.
"Anh Hàn, bữa sáng." Cậu ta đặt cháo thịt lên bàn, sau đó đi mấy bước, gọi Tống Thanh Hàn.
Có lẽ là cảm xúc ngày hôm qua quá phập phồng, buổi tối gọi video với Sở Minh mà cậu ngủ say, đồng hồ báo thức vang lên còn không dậy nổi.
"Ừ." Tống Thanh Hàn dùng nước lạnh hất lên mặt, cẩn thận rửa mặt, dùng khăn mặt lau mặt đi ra.
Lâm Thiện đảo mắt nhìn cậu, sau đó lại dời mắt đi.
"Hôm nay có cháo thịt trứng muối." cậu ta mở hộp giữ nhiệt ra, thả một cái thìa vào, sau đó lại mở một chai sữa đặt bên cạnh.
Tống Thanh Hàn ngồi xuống ghế, cầm thìa ăn mấy ngụm, lúc cúi đầu lộ sau tai, không nhìn kĩ thì không nhìn ra dấu đỏ ở đó.
"Anh Hàn, sau tai anh..." Lâm Thiện nháy mắt dồn mắt nhìn tảng da thịt đó, không khỏi lên tiếng nói.
"Hả?" Tống Thanh Hàn giơ tay sờ, nghĩ hình như hôm qua cậu quờ tay vào đó, để thìa xuống, tìm gương soi.
Cũng may là không rõ lắm.
Cậu tìm kem che khuyết điểm bôi lên, lúc nhìn lại không có một chút dấu vết nào nữa.
"Đây... Đây là Sở tiên sinh làm ạ?" Lâm Thiện nhìn động tác của cậu, không nhịn được hỏi.
"Không phải." Tống Thanh Hàn cười, "Ngày hôm qua không cẩn thận cào vào."
Lâm Thiện há miệng, rồi lại trầm mặc mím miệng.
Từ khách sạn đến chỗ quay, Lâm Thiện vẫn không nói gì. Tống Thanh Hàn để ý đến sự khác thường của cậu ta, nhìn cậu ta vài lần, nhíu mày.
Cậu vẫn rất hài lòng trợ lý Lâm Thiện này, nhưng nếu Lâm Thiện có tâm tư khác...
Lâm Thiện hoàn hồn trong ánh mắt của cậu, biết biểu hiện lúc trước của mình khác thường, xấu hổ cười, gãi đầu: "Xin lỗi anh Hàn, em vừa mới nghĩ một chuyện, không trễ giờ chứ?"
"Không." Tống Thanh Hàn lắc đầu, như là lơ đãng hỏi, "Lâm Thiện, cậu có bạn gái chưa?"
Lâm Thiện ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy có gì đó, cười gượng một tiếng: "Vẫn chưa ạ."
"Cũng phải." Tống Thanh Hàn gật đầu, "Sau khi lần này quay xong tôi cho cậu nghỉ mấy tháng, chịu khó tìm bạn gái đi."
Anh ấy đã biết!
Trong đầu Lâm Thiện chỉ có những lời này, cậu ta tiến lên từng bước: "Em không..."
Em không muốn nghỉ ngơi, cũng không muốn tìm bạn gái gì, chỉ muốn theo anh, chăm sóc anh...
Tống Thanh Hàn cười: "Cậu cũng hơn hai mươi rồi, nếu không kiếm bạn gái, người nhà sẽ nóng lòng."
Ánh sáng trong mắt Lâm Thiện ảm đạm xuống.
Tống Thanh Hàn thấy vẻ mặt của cậu ta, thu hồi ánh mắt.
Cậu không phải thánh nhân gì, chỉ là kẻ ích kỷ. Nếu Sở Minh lựa chọn hẹn hò với cậu, vậy cậu tuyệt đối không cho phép hắn dây dưa gì với nam nữ khác. Tương tự, cậu cũng sẽ duy trì sự trung thành tuyệt đối với tình cảm này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Thiện còn trẻ, không biết giấu ý nghĩ trong lòng mình. Có lẽ cậu ta cứ ở bên cạnh mình cho nên mới nhất thời cảm nắng mình. Chuyện cậu phải làm chẳng qua là cho cậu ta nghỉ một khoảng thời gian là được.
Nếu vẫn không được... Tống Thanh Hàn nhắm mắt, đi vào trong phim trường.
Lâm Thiện thất hồn lạc phách theo sát cậu.
"Hello Thanh Hàn, cậu đã đến rồi." Phùng Hoan vỗ bụng đi đến, tươi cười.
"Đạo diễn Phùng." Tống Thanh Hàn cười chào hỏi Phùng Hoan.
Phùng Hoan híp mắt nhìn mặt cậu, sau đó khen: "Trẻ đúng là có lợi, mới có một ngày mà người nhìn như phát sáng."
Tống Thanh Hàn mím môi, khóe môi cong thành ý cười: "Đạo diễn Phùng trông vẫn trẻ đó thôi."
"Thôi khỏi nịnh," Phùng Hoan khoát tay áo, hỏi, "Hôm trước dính mưa không cảm lạnh chứ?"
"Không ạ." Tống Thanh Hàn lắc đầu, "Canh gừng của đạo diễn Phùng có tác dụng."
Phùng Hoan nói vài câu với cậu, bảo cậu ngồi chờ một lát, mình thì lắc bụng đi quanh phim trường một vòng.
Tống Thanh Hàn ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn nhóm nhân viên bố trí cảnh.
Khác cảnh quay hôm trước, điểm quay hôm nay ở khu ký túc xá, đồ dùng văn phòng đầy đủ mọi thứ, trông y như thật.
Tống Thanh Hàn nhìn trang trí phim trường, đăm chiêu.
Chẳng được bao lâu, Độ Nhẫm Cao Quỳnh lần lượt đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng dạng nhíu mày.
"Đạo diễn Phùng lại muốn làm gì thế này?" Cao Quỳnh đi đến chỗ Tống Thanh Hàn, chào hỏi cậu, "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tống Thanh Hàn cười cười, "Ngay cả thầy Cao cũng không biết đạo diễn Phùng muốn quay gì à?"
Cao Quỳnh lắc đầu: "Không đến một khắc trước khi quay là ông ấy không tiết lộ quy tắc cụ thể đâu."
"Quy tắc mỗi lần không giống nhau ạ?"
"Cũng có thể nói như thế." Dường như Cao Quỳnh nhớ đến câu chuyện quay mà lòng chua xót lúc trước, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, "Quy tắc đại khái giống nhau, nhưng quy tắc cụ thể sẽ biến tấu theo nội dung kịch bản."
Cho nên mỗi một lần quay là một lần học quy tắc mới.
Nhưng không giống tắc cụ thể, quy tắc đại khái chỉ có ít, Cao Quỳnh đã theo từ mùa một, so với Tống Thanh Hàn thì kinh nghiệm có thể nói là phong phú.
Chẳng qua.
Cao Quỳnh liếc nhìn Tống Thanh Hàn một cái. Tham gia tập đầu đã biết được cách tẩy hiềm nghi cho mình, sau đó ở một khắc cuối cùng xâu chuỗi manh mối chuyển bại thành thắng, cố tình một loạt biểu hiện này xem ra phù hợp với thân phận ngẫu nhiên lúc ấy của cậu.
Không biết cậu duy trì được năng lực khiến trường quay kinh ngạc này bao lâu.
Phùng Hoan hấp tấp chỉ huy nhân viên bố trí cảnh quay, sau đó điều chỉnh máy móc, ánh đèn chợt sáng lên.
Tống Thanh Hàn và Cao Quỳnh Độ Nhẫm theo lệ thường tự giới thiệu khi bắt đầu show, sau đó trêu ghẹo nhau, đạo diễn bắt đầu vào chủ đề chính.
"Chủ đề hôm nay là -" Phùng Hoan hạ giọng, ngọn đèn chói lọi chiếu vào mặt ông, làm mặt ông chia thành hai nửa tối và sáng, "Làm lộ hợp đồng kinh doanh!"
"Trong công ty của các bạn có người giao dịch với người công ty đối thủ, lén lấy văn kiện cơ mật của công ty, sau đó chưa mang được ra ngoài đã bị quản lý công ty phát hiện."
Phùng Hoan hắng giọng: "Các bạn là năm người bị nghi ngờ. Nếu trước khi tan làm chưa tìm được hung thủ, vậy thì người trộm văn kiện có thể lên làm quản lý ở công ty đối thủ nhờ văn kiện, tất cả mọi người còn lại sẽ bị đuổi việc, thất nghiệp."
"Cho nên cơ hội duy nhất của các bạn là bắt được người lấy văn kiện. Ai bắt được kẻ này, người đó có thể thăng chức tăng lương lên làm CEO cưới cô vợ xinh đẹp giàu có đi lên đỉnh nhân sinh." Giọng điệu của ông nhẹ nhàng, "Thiên cơ bất khả lộ, đối thủ của các bạn không chỉ có riêng người trộm tài liệu đâu." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ông cười khà khà mấy tiếng, sau đó nhân viên cầm một hộp bốc thăm đi lên, cho họ bốc thăm thân phận.
Tống Thanh Hàn mở tờ giấy trong tay ra, khẽ nhướng mày.
Trên đó có bốn chữ --
"Trợ lý giám đốc".
Thân phận này không dễ.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở · tà tâm lớn mật · Minh: Hàn Hàn em hơi nhanh...
Tống · mặt không đổi sắc · Hàn: hừ --
Sở Minh: QAQ không dám.