Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 69


9 tháng

trướctiếp

Dù sao cũng dầm mưa một lúc, quần áo của Tống Thanh Hàn ướt sũng. Uống canh xong, Phùng Hoan vung tay lên, cho họ tự về nghỉ ngơi.

Tống Thanh Hàn vào phòng thay một bộ quần áo khô ráo nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng mà Lâm Thiện vẫn lo cậu không chịu nổi khí lạnh của mưa gió mấy giờ, ép cậu mặc thêm áo khoác mỏng.

"Ngày mốt! Ngày mốt nhớ đến quay tập hai đấy!" Phùng Hoan ở đằng sau gào khàn cả giọng, Độ Nhẫm nghịch ngợm quay đầu lại thè lưỡi với ông. Phùng Hoan mỉm cười định làm động tác đánh người, hai người trông rất thân thiết.

Cô đi nhanh vài bước vượt qua Tống Thanh Hàn, sau đó giơ tay vỗ bả vai cậu: "Hey!"

Tống Thanh Hàn dừng chân, quay đầu lại cười nói: "Chị Độ."

Độ Nhẫm nhíu mày, vốn muốn hỏi cô già thế à, nhưng khi nghĩ đến Tống Thanh Hàn mới chỉ hai tư hai lăm, quả thật nhỏ tuổi hơn mình, cô đành phải chép miệng, ừ một tiếng: "Lần này cậu diễn khá lắm."

Mặt Thanh Hàn Mặt đầy vẻ vui mừng, cậu ngượng ngùng nói: "Cảm ơn chị."

Độ Nhẫm nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng: "Rất ít người mới nhanh như cậu. Tôi biết tính đạo diễn Phùng, liếc mắt một cái là nhận ra ổng rất hài lòng với cậu."

"Cho nên không hồ là hot sau một đêm à?" Độ Nhẫm nói giỡn.

Nụ cười của Tống Thanh Hàn hơi trầm xuống, khi nhìn kỹ lại không có gì khác. Cậu trầm mặc lắc đầu, sau đó tìm cớ tạm biệt Độ Nhẫm.

Nhìn xe Tống Thanh Hàn nghênh ngang đi, nụ cười trên môi Độ Nhẫm cũng chậm rãi trầm xuống. Trợ lý của cô đứng cạnh, chợt thấy sợ hãi: "Độ Độ?"

Độ Nhẫm hoàn hồn, đeo kính râm lên, phất tay không sao cả: "Mau về, em muốn ăn tiệc!"

Trợ lý nhìn sắc mặt của cô, phát hiện không có gì không ổn mới thở phào một hơi, vui cười: "Chị Kim dặn chị không thể cho em ăn nhiều đâu, cho nên tiệc đêm nay em phải giữ ý." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Biết rồi." Độ Nhẫm cúi đầu, bị trợ lý kéo vào ghế sau.

"Chị nói xem..." Độ Nhẫm chống cằm, hạ giọng hỏi, "Chị cảm thấy Tống Thanh Hàn này thế nào?"

"Hả?" Trợ lý là người đi theo cô từ khi vào giới, nghe hiểu hàm ý trong câu nói của cô, trầm tư một lát mới nói: "Cậu ta rất giỏi."

"Vậy sao... chị cũng cảm thấy vậy à?" Độ Nhẫm ngẩn người, cười nói, "Vừa có ba bộ phim hot..."

"Người so với người, thật sự là không thể so được."

"Độ Độ em cũng rất giỏi mà." Trợ lý khen cô một câu.

"Chắc vậy." Độ Nhẫm không mặn không nhạt có lệ.

Cô nhìn ngoài cửa sổ, xoa mi tâm.

Lúc này mới tập một thôi mà Tống Thanh Hàn đã diễn xuất sắc như vậy rồi. Tuy rằng có thể nhờ vào phim trinh thám lúc trước cậu diễn, nhưng cậu nắm được tinh túy của show nhanh như vậy... nếu Phùng Hoan có ý push cậu, chỉ cần lúc edit chú tâm, vậy về sau vị trí của Tống Thanh Hàn trong chương trình sẽ ổn định.

Một show dài như vậy, Tống Thanh Hàn lên hình nhiều, vậy nhất định sẽ có người lên hình ít.

Nhưng, người nên lo lắng nhất không phải cô là được...

Độ Nhẫm dằn suy tư trong lòng xuống, rút bao thuốc trong túi ra, thấy trợ lý tỏ vẻ không đồng ý, vội vàng nói: "Em chỉ ngửi chút thôi, không hút."

Nói xong, cô thả bật lửa vào túi, ngậm thuốc ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ.

Tống Thanh Hàn đi theo xe về khách sạn, xuống xe đã bị Lâm Thiện đuổi đi tắm rửa, lúc đi ra trên bàn đã đầy đồ ăn, Lâm Thiện vẫn đứng nghe điện thoại.

"Vâng, anh Trần cứ yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc anh Hàn..." Lâm Thiện gật đầu như gà mổ thóc, thấy Tống Thanh Hàn đi ra, cười chỉ cái bàn, nói mấy câu với Trần An rồi cúp máy.

Tống Thanh Hàn ngồi xuống ghế, mở điện thoại ra selfie, ấn vào avatar của Sở Minh, nhắn tin cho hắn.

Hàn Hàn: Em vừa mới tan làm, anh ăn cơm chưa? [hình ảnh. jpg]

Chưa đến nửa phút, Sở Minh đã nhắn lại ngay.

Sở đại cẩu: Chưa QAQ

Hàn Hàn: Xoa xoa, về em nấu canh xương cho anh.

Sở đại cẩu:

Tống Thanh Hàn xới cơm ăn, câu có câu không trò chuyện với Sở Minh, đồ ăn tẻ nhạt cũng ngon hơn chút.

Trên mặt cậu đầy ý cười.

Lâm Thiện xoay người thấy biểu tình trên mặt Tống Thanh Hàn, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, sau đó thật cẩn thận mở cửa, lui ra ngoài.

Chắc anh Hàn rất thích Sở tiên sinh nhỉ. Chỉ khi anh ấy ở chung với Sở tiên sinh mới lộ ra biểu tình dịu dàng chân chính như vậy...

Lâm Thiện hoàn hồn, cầm điện thoại đi, nhìn cửa phòng đã đóng lại, nhấc chân về phòng mình.

Hàn Hàn: Đạo diễn nói ngày mai được nghỉ một ngày ~ em đi mua quà cho anh nhé =3=

Sở Minh nhìn thấy tin nhắn của Tống Thanh Hàn, cười cười.

"Làm sao vậy làm sao vậy?" Quý Như Diên nhìn thằng con nhà mình nhìn điện thoại cười ngây ngô, thăm dò, "Đang nói chuyện với Hàn Hàn hả?"

"Vâng." Sở Minh đặt điện thoại lên bàn, ý cười trên mặt chưa tan đi, "Hàn Hàn được nghỉ một ngày."

"Lần này Hàn Hàn đi đâu thế?" Quý Như Diên cũng biết tính chất công việc của Tống Thanh Hàn, lo lắng nói, "Không biết nó có ăn đủ bữa không nữa."

Sở Minh thấy mẹ mình đã bày ra vẻ mặt đau khổ sầu bi, nghiêng đầu nghĩ: "Mai con đi gặp em ấy."

Quý Như Diên không phản đối, lại còn gật đầu tán thành: "Hôm nay bác sĩ Smith đến Chiết Giang rồi, nếu ngày mai con đi thì tiện đường đi khám đi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh cúi đầu im lặng, bất giác gõ tay lên bàn.

Quý Như Diên thấy hắn như thế, thở dài: "Hàn Hàn sẽ biết."

"Vâng." Sở Minh thản nhiên lên tiếng, "Con biết làm thế nào."

Quý Như Diên thấy mặt hắn trầm tĩnh đến không nhìn ra một tia cảm xúc, đứng lên vỗ bờ vai của hắn: "Vợ chồng quan trọng nhất là thẳng thắn với nhau. Mẹ và ba con trải qua nhiều năm mưa gió như vậy rồi, ông ấy không giấu giếm được mẹ chuyện gì, mẹ cũng sẽ không lừa ông ấy."

"Nhưng chuyện thanh niên của các con thì phải tự giải quyết lấy."

Quý Như Diên trấn an hắn mấy câu, đứng dậy lên tầng.

Sở Minh ngồi một lát, đứng thẳng người, giống như một bức tượng sừng sững không ngã, vững vàng dưới ánh đèn.

Quý Như Diên đứng ở chỗ rẽ cầu thang nhìn, thở dài.

Sở Minh cúi đầu cầm điện thoại, màn hình vẫn là tin Tống Thanh Hàn nhắn.

Ánh mắt hắn chậm rãi trở nên dịu dàng mà thâm thúy, nhẹ nhàng vuốt màn hình, sau đó gõ một câu.

Sở đại cẩu: Ngày mai anh bay đến gặp em nha ~ (*3)(e*)

Tống Thanh Hàn nhắn lại ngay.

Hàn Hàn: Ngày mai anh đến đây? Mấy giờ? Em đi đón anh nhé?

Dường như Sở Minh có thể xuyên thấu qua màn hình nhìn thấy ánh mắt sáng lên của Tống Thanh Hàn, lại giống con mèo con không chịu lộ trắng ra, nhất định chỉ khẽ cười...

Hắn nghĩ Tống Thanh Hàn sẽ có phản ứng này, trả lời rất nhanh: "Không cần, em gửi định vị cho anh, anh tự đến được."

Chỉ chốc lát sau, Tống Thanh Hàn đã gửi định vị cho hắn.

Sở Minh bảo Ngụy Khiêm mua vé máy bay sớm nhất đến tỉnh Chiết Giang, sau đó cầm điện thoại nói chuyện với Tống Thanh Hàn Hàn một lát, xem thời gian, nghĩ cậu đã quay show cả ngày, chỉ đành lưu luyến chúc cậu ngủ ngon.

"Ngủ ngon." Sở Minh nhìn thanh niên xinh đẹp trên màn hình, hạ giọng nói một câu, tắt điện thoại.

Ngụy Khiêm thật sự không hiểu ông chủ nhà mình nghĩ gì.

Hắn! Thế mà! Đêm khuya! Nhắn tin! Bảo mua! Vé đi Chiết Giang! Sáng sớm! Hôm sau!

Mạch não kiểu gì thế???

Ngụy Khiêm xem lịch trình làm việc ngày mai của Sở Minh, phát hiện ngày này vốn cũng có giờ rảnh, khó hiểu nhíu mày, mà vẫn đặt chuyến sớm nhất theo ý của Sở Minh.

Lâm Thiện cảm thấy trạng thái hôm nay của Tống Thanh Hàn không bình thường.

Cậu ta cẩn thận nhìn cậu một lượt, lại không nói được rốt cuộc không bình thường chỗ nào.

Dù sao vẫn là không bình thường.

"Làm sao thế?" Tống Thanh Hàn vào phòng vệ sinh thay một bộ quần áo bình thường mà mình không mặc, áo len mềm mại làm cậu trông giống thanh niên mới tốt nghiệp đại học, nụ cười dịu dàng, mắt như là đang phát sáng.

Lâm Thiện ngẩn ra, sau đó gãi gãi đầu: "Không có gì... chỉ cảm thấy hình như hôm nay anh Hàn rất vui."

"Có à?" Tống Thanh Hàn mỉm cười đáp một câu, ánh sáng trong mắt giống dải ngân hà mênh mông sáng ngời.

"Có." Bây giờ Lâm Thiện mới hiểu từ ăn ảnh không phải là từ giỡn chơi trên mạng, mà thật sự có người ánh mắt vừa bình tĩnh vừa chói sáng y như ánh trăng vằng vặc, đẹp đến nỗi làm cho người ta không đành lòng phá vỡ.

Cậu ta đột nhiên ghen tị với Sở Minh. Chẳng qua cậu ta cũng hiểu, dù Tống Thanh Hàn không hẹn hò với Sở Minh thì cũng sẽ có rất nhiều người thương cậu.

Đến gần rồi mới phát hiện cậu chói lóa, làm cho người ta điên cuồng.

Lâm Thiện không muốn hỏi sao hôm nay Tống Thanh Hàn lại vui vẻ như vậy. Cậu ta đặt bữa sáng lên bàn, lại hỏi: "Anh Hàn, hôm nay anh định đi đâu không?"

"Không..." Tống Thanh Hàn ăn một thìa cháo, cười nói với cậu ta, "Nếu cậu muốn đi mua quà lưu niệm thì tự đi đi, không cần lo cho tôi."

Lâm Thiện nhếch khóe môi, lắc đầu: "Không, em chỉ hỏi vậy thôi."

Tống Thanh Hàn nhạy bén nhận thấy tâm tình trợ lý không vui vẻ lắm, buông bát lấy khăn lau miệng, nhíu mày: "Làm sao thế? Có chuyện gì à?"

Lâm Thiện vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải, em chỉ cảm thấy hôm nay được nghỉ một ngày, sợ anh Hàn ở khách sạn nhàm chán."

"Vậy à." Tống Thanh Hàn thấy cậu ta không muốn nói cũng không miễn cưỡng, gật đầu, cười nói, "Tôi đã quen rồi."

Lâm Thiện cũng cong khóe miệng mỉm cười.

"Ting --" điện thoại đặt trên bàn của Tống Thanh Hàn rung lên, cậu vội vàng cầm lấy mở ra xem, nhắn lại.

Lâm Thiện nhìn là biết ngay người nhắn tin cho cậu là ai.

Cậu ta cúi đầu thu dọn bát trên bàn, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cầm rác đi ra ngoài.

Sở Minh vừa mới xuống sân bay, ngồi xe mà Quý Như Diên gọi trước, vội đến khách sạn của Tống Thanh Hàn.

Ngụy Khiêm đi theo hắn, trơ mắt nhìn hắn bấm thang máy lên tầng, bất đắc dĩ lắc đầu đi theo.

"Cốc cốc cốc --" Sở Minh nhìn số phòng, gõ cửa.

Chưa đến nửa phút, cửa phòng hé ra một khe nhỏ, sau đó một cái đầu ló ra.

"Anh đến rồi." Tống Thanh Hàn cong khóe môi, mở cửa ra nghiêng người cho Sở Minh vào.

Ngụy Khiêm theo sau trông chừng chủ tịch và phu nhân chủ tịch yêu đương mà lòng khổ sở!

Sở Minh nhìn căn phòng Tống Thanh Hàn ở, sau đó kéo kéo cà - vạt, đảo mắt nhìn Tống Thanh Hàn.

Tuy rằng hắn và Tống Thanh Hàn đã hẹn hò được gần một năm, nhưng bởi vì cậu cứ đi quay phim suốt nên họ không có nhiều thời gian bên nhau, mỗi một lần cơ hồ toàn là gặp lại sau thời gian dài, mỗi một lần là luôn phát hiện ra sự thay đổi của đối phương. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh vào vỗ vỗ mặt Tống Thanh Hàn, trầm mặc một lát, sau đó nói: "Em gầy đi."

"Mới có mấy ngày thôi, gầy thế nào được." Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt cũng đầy ý cười, cho hắn vỗ về mặt mình, hỏi, "Mới một ngày thôi, sao anh lại đến đây? Công ty không bận hả?"

Sở Minh cúi đầu hôn mi tâm cậu, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Lát nữa em đi với anh."

"Dạ?" Tống Thanh Hàn nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, "Vâng."

Tống Thanh Hàn thay đổi cách ăn mặc, đeo khẩu trang đội mũ, mặc áo len trắng cùng Sở Minh ra cửa, một lát sau Sở Minh mới đuổi kịp.

Ngụy Khiêm ngồi trước lái xe, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn hai người đằng sau, sau đó lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tay nắm vô lăng, làm bộ mình là ông tài xế không có cảm xúc.

Tôi, Ngụy Khiêm, giống như lái xe, không có cảm xúc, cũng không thèm tiền.

Tống Thanh Hàn thấy xe đi qua nội thành, hơi nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn nhìn Sở Minh, siết chặt tay.

Xe đỗ trước căn nhà màu trắng, Ngụy Khiêm xuống xe ấn chuông cửa. Người bên trong nói gì đó, Ngụy Khiêm chỉ vào xe, sau đó cửa được mở ra.

"Sở tiên sinh, vừa rồi bác sĩ Smith nói đến cậu đấy." Một quản gia người Anh đi ra, hành lễ tiêu chuẩn với Sở Minh, "Ông ấy rất lo cho sức khỏe của cậu."

Hiển nhiên Sở Minh cũng biết ông, xoay người đỡ Tống Thanh Hàn, gật đầu với ông.

Khi quản gia kia nhìn thấy Tống Thanh Hàn thì ngẩn ra, sau đó thấy đôi tay đang nắm nhau của họ, hiểu rõ khẽ cười: "Hóa ra cậu đã tìm được phu nhân trong mộng rồi à? Bác sĩ Smith biết thì vui lắm."

Ông làm một tư thế "mời", sau đó đứng thẳng người, đi trước dẫn đường.

Khi Tống Thanh Hàn nghe đến mấy chữ "bác sĩ Smith" này đã có ý nghĩ không tốt. Cậu nhìn nhìn quản gia người Anh dẫn đường đằng trước, tay siết chặt tay Sở Minh, dùng ánh mắt trong veo nhìn hắn.

Sở Minh nắm tay cậu, an ủi không tiếng động.

Tống Thanh Hàn cảm nhận được độ ấm trên tay hắn, tâm trạng mới thả lỏng.

Bác sĩ Smith là bác sĩ khoa não nổi tiếng quốc tế, giành được vô số giải thưởng. Trong phạm vi y thuật, y thuật của ông được coi là đứng đầu.

Nghe đoạn đối thoại của Sở Minh và quản gia vừa rồi, hiển nhiên là hắn quen Smith, hơn nữa sự quen biết này rất có thể là bởi vì sức khỏe của hắn không ổn mới cần Smith trị liệu cho hắn.

Đời trước hình như cậu không nghe nói sức khỏe Sở Minh có chỗ nào không tốt mà nhỉ?

Tống Thanh Hàn nhíu mày, đi theo Sở Minh ngồi xuống sofa ở phòng khách.

"Ôi, Sở, hôm nay trông cháu có sức sống quá." Một ông lão béo râu tóc bạc phơ, trông hòa ái dễ gần đi xuống nhà, cười tủm tỉm đảo mắt nhìn Tống Thanh Hàn, "Hóa ra là có tình yêu làm dịu à!"

"Bác sĩ Smith, hôm nay bác cũng rất có sức sống." Sở Minh không đổi sắc, hiển nhiên là đã quen phương thức mở màn như vậy của Smith.

"Hôm nay bà Quý bảo cháu đến tái khám hả?" hiển nhiên Smith hiểu biết bệnh nhân của mình, nửa bất mãn nửa trêu đùa, "Cháu không phải cậu bé ngoan chủ động đến tái khám."

Danh y, tái khám... lại còn là Quý Như Diên bảo Sở Minh đến. Sự lo lắng trong lòng Tống Thanh Hàn càng ngày càng trầm trọng, nhưng cậu cũng không tiện hỏi hắn rốt cuộc là làm sao.

Cậu chỉ nắm chặt bàn tay Sở Minh, ngón tay cơ hồ ấn dấu lên tay hắn, khuôn mặt bình thường trầm tĩnh lại dễ nhìn giờ đây không che giấu nổi sự lo lắng.

"Không sao." Sở Minh trấn an vỗ lưng cậu, "Hồi trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đã tốt lắm rồi."

Không ai biết rõ chuyện ngoài ý muốn đó là gì hơn Sở Minh, chẳng qua Quý Như Diên quá sợ hãi, cho dù Sở Minh đã khỏi được một năm, bà vẫn bảo hắn đi gặp Smith tái khám.

Sở Minh không muốn làm cho Quý Như Diên lo lắng nên vẫn giữ liên hệ với Smith.

"... Vâng." Tống Thanh Hàn nặng nề lên tiếng, mà giọng nói vẫn trĩu nặng vẻ lo lắng.

Sở Minh bất đắc dĩ thở dài, đáy mắt tràn ra ý cười dịu dàng.

Smith thấy họ rõ ràng không có quá nhiều động tác, lại có bầu không khí đặc biệt của người yêu, hứng thú cầm lấy chén hồng trà trước mặt uống một hớp, hai đôi mắt nhỏ lóe ra ánh sáng trí tuệ.

Một lát sau, Tống Thanh Hàn ổn định tâm trạng, nhìn Smith ngượng ngùng cười cười.

"Cháu... là diễn viên à?" Smith cẩn thận nhìn mặt Tống Thanh Hàn, nghi hoặc nhíu mày, "Lúc trước bác xem mấy bộ phim huyền huyễn phương Đông, có nhân vật khá giống cháu, nhưng khí chất không giống."

Huyền huyễn phương Đông? Tống Thanh Hàn ngẩn người, mãi mới nhớ ra "Trấn sơn hà" công chiếu toàn cầu, chắc cũng có rạp ở nước Anh chiếu. Chẳng qua gần đây cậu không để ý đến tin tức lắm nên không biết thành tích ở nước ngoài của "Trấn sơn hà" thế nào.

"Cháu là diễn viên." Tống Thanh Hàn mỉm cười trả lời.

"Ồ..." Smith hiểu ra, "Vậy cháu là diễn viên sắm vai Vô Diêu... Vô Diêu tiên quân à?"

Hiển nhiên xưng hô phương Đông đối với Smith vẫn hơi khó đọc, ông bập bẹ nói ra tên của Vô Diêu trong "Trấn sơn hà", sau đó cười nói: "Bác rất thích nhân vật này. Tuy phim Trung Quốc của các cháu hay thâm sâu, nhưng bác không thể không thừa nhận là phim của các cháu luôn có ý vị đặc biệt. Nhất là vai diễn này, quả thực là sự kết hợp hoàn mỹ của thiên sứ và ma quỷ..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

So sánh tiên quân với thiên sứ và ma quỷ, Tống Thanh Hàn bật cười: "Cảm ơn bác đã thích, đây là vinh hạnh của một diễn viên."

Smith gặp được người diễn vai mình thích là hứng thú, nói với Tống Thanh Hàn một vài chỗ mình không hiểu lắm, trông mong chờ cậu trả lời.

Tống Thanh Hàn: "..."

Cậu nói kỹ cho Smith nghe toàn bộ nội dung, Smith đã hơn sáu mươi nghe đến là ham, thiếu điều lấy bánh bích quy ra vừa nghe vừa ăn sau đó ngủ luôn.

"Phim phương Đông của các cháu rất thú vị!" khi kết thúc, Smith lại khen một câu, "Lần trước bác bảo Angrew mua mấy quyển sách tiếng Trung cho bác đọc, nhưng lão bảo bác không hiểu chữ Trung, còn đề nghị bác học Hán Ngữ mấy năm..."

Quản gia Angrew bị diss trầm mặc đứng một bên, vẫn cười chuẩn mực.

Tống Thanh Hàn an ủi ông mấy câu, sau đó chuyển đề tài: "Vừa nãy cháu nghe Angrew tiên sinh và bác nói Sở Minh đến tái khám, không biết bao giờ bắt đầu ạ?"

Lúc này Smith cũng nhớ đến việc này, vội đứng lên, vỗ quần áo: "Bây giờ bắt đầu."

Sở Minh nhạy bén nghe ra gì đó từ giọng điệu của Tống Thanh Hàn, bất đắc dĩ đứng dậy theo ông, hôn môi cậu: "Không sao thật mà."

Tống Thanh Hàn mặc kệ hắn, chỉ nói chuyện với Smith, hỏi: "Lúc trước sức khỏe của Sở Minh có vấn đề gì ạ?"

Smith kinh ngạc: "Nó không nói cho cháu hả?"

Tống Thanh Hàn nhướng đuôi lông mày, sau đó chậm rãi cụp mắt, ngữ khí hơi trầm xuống: "... Không ạ."

Smith không đồng tình nhìn Sở Minh một cái, chẳng qua căn cứ vào đạo đức nghề y, ông cũng không thể tiết lộ tình huống của bệnh nhân, chỉ nói với Tống Thanh Hàn: "Bây giờ Sở rất khỏe mạnh, bác chỉ kiểm tra hàng tháng cho nó thôi."

Hàng tháng... đều cần kiểm tra?

Ông chưa cả dứt lời mà Tống Thanh Hàn đã càng thêm luống cuống.


Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Hàn:... anh xã có bệnh không tiện nói ra, tui nên làm gì đây, online chờ rất gấp!

Sở · tội nghiệp · Minh: Anh chỉ mất trí nhớ tạm thời thôi! Hàn Hàn đừng block anh QAQ


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp