Một thanh niên đội mũ lưỡi trai mặc quần áo đen rón ra rón rén trốn trong góc cầm camera, hưng phấn ấn phím, nhìn ảnh chụp trong camera, khẽ liếm môi: "Khà khà..."

"Người anh em, lén lút làm gì thế." Một bàn tay to đột nhiên từ trên trời giáng xuống, người đàn ông cao lớn trực tiếp cướp camera trong tay cậu ta, lướt qua ảnh chụp trong đó, cười nhạo, "Làm người còn cố tình muốn làm chó săn ai cũng ghét, quả nhiên là thế đạo thay đổi." 

Người đội mũ lưỡi trai kia ban đầu là sợ hãi rồi hoàn hồn muốn cướp camera trong tay người cao lớn kia: "Anh cướp giật! Tôi sẽ kiện anh!"

Người đàn ông cao lớn xóa hết ảnh trong camera đi, sau đó rút cả thẻ nhớ luôn, xác định bên trong trống rỗng không lưu lại dấu vết nào mới lạnh mặt, trong lời nói đầy ý uy hiếp: "Tôi khuyên cậu đừng có ý gì với những người không thể dây vào, không thì đến lúc đại họa ngập đầu vẫn không biết tại sao." 

Người đàn ông cao lớn kia kẹp thẻ nhớ giữa hai ngón tay, gập ngón tay lại, bẻ thành hai đoạn, còn dùng ngón tay siết vài cái rồi mới bóp nát trong lòng bàn tay, trả lại thẻ nhớ nát bét cho thanh niên kia: "Về sau chụp ảnh thì phải tìm hiểu xem người ta có thể chọc đến hay không."

Người đàn ông đó xoay lưng bước đi, người đội mũ lưỡi trai cầm camera trong tay, nghiến răng nghiến lợi kiểm tra một lần, điều chỉnh tiêu điểm với bóng lưng của người kia --

Từ từ, quần áo này...

Sở thị.

Bàn tay cầm camera của cậu ta run lên, thấy bóng người kia biến mất ở ngã tư cũng không có dũng khí ấn chụp.

Ý của người kia là, bức ảnh lúc trước của cậu ta có người không thể chọc vào?

Là Diệp Dịch? Hay là...... Tống Thanh Hàn gần đây đột nhiên nổi tiếng?

Chẳng lẽ trong hai người họ có người có quan hệ mật thiết với Sở thị?

Đúng rồi, Tống Thanh Hàn là nghệ sĩ của Tinh Hải, mà Tinh Hải lại là một công ty con của tập đoàn Sở thị.

Cậu ta chảy mồ hôi lạnh đầy người, cảm thấy mình biết chuyện gì đó không nên biết, nhưng chẳng có chút cảm giác hưng phấn nào khi biết cả.

Nghe nói gần đây Tinh Hải đang push Tống Thanh Hàn này. Nếu cậu ta đăng đống ảnh chụp vừa nãy lên, có thể làm rúng động dư luận không thì không biết, nhưng bát cơm của cậu ta khẳng định là bị vứt.

Trong giới này, ai mà chẳng biết công ty Tinh Hải hay bao che khuyết điểm, huống chi lại còn là người của Sở thị.

Người đội mũ lưỡi trai đau lòng sờ cái camera trong tay, đứng tại chỗ than thở giậm chân làm đủ tư thái rồi mới ủ rũ ngồi xe quay về công ty tạp chí.

Hôm nay đi ra ngoài chụp được một chuyện lớn, nhưng đáng tiếc là không thể đăng cũng không dám đăng, không đăng nổi.

Người đàn ông cao lớn kia đi đến chỗ khác, tàn phá cái thẻ nhớ đến khi nát bấy, ghép sao cũng không được rồi mới chậm rãi thả mảnh vụn vào thùng rác.

Sau khi anh ta xử lý xong mới cầm điện thoại lên gọi điện cho Ngụy Khiêm "Alo, anh à, vâng, đã xử lý sạch sẽ rồi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ngụy Khiêm chuyển một khoản tiền cho em họ mình, suy tư, nói chuyện này cho Tống Thanh Hàn.

Dù sao lúc này đây họ may mắn phát hiện ra xử lý xong xuôi, nhưng tiếp theo lại xảy ra chuyện này nữa thì họ không nhất định phát hiện kịp thời. Lúc đó, tình cảnh của Tống Thanh Hàn sẽ không ổn.

"Vâng anh Ngụy, lần này là tôi sơ suất." Tống Thanh Hàn không phải không biết tốt xấu, Ngụy Khiêm gọi điện thoại nhắc cậu một câu, tất nhiên cậu cũng nhận ý tốt này.

"Khụ... Khách sáo." Được phu nhân chủ tịch gọi là anh Ngụy gì đó, cứ thấy sai sai.

Ngay cả chữ anh Ngụy cũng lạ.

"Tranh minh" tổ chức tiệc đóng máy, Tiếu Kiêu quả nhiên không quên lời hứa hẹn với Tống Thanh Hàn, đặt một nhà hàng nổi tiếng, gọi tất cả những món ngon nhất, sảng khoái uống một bữa với đoàn phim.

Rượu quá ba tuần, mặt Tiếu Kiêu đã đỏ au, say khướt lớn miệng mời rượu, cuối cùng ngược lại là mình nước mắt lưng tròng ôm bình rượu khóc nức nở.

"Hức..." Tiếu Kiêu ôm bình rượu ngồi khóc, nhân viên đoàn phim ở đây xấu hổ, nghĩ sao mà cũng đỏ mắt.

Họ đều là sinh viên mới tốt nghiệp từ các trường điện ảnh mà Tiếu Kiêu mời đến hoặc là người mới được lựa chọn từ các câu lạc bộ phim. "Tranh minh" xem như là bộ phim truyền hình lần đầu tiên họ diễn, quay vài tháng cho họ có được nhiều ích lợi, cũng làm cho họ sinh ra một ít tình nghĩa vẫn chưa hoàn toàn bị cái giới này vấy bẩn.

Nhưng sau tiệc đóng máy hôm nay họ sẽ đi lên những con đường khác nhau, cho dù sau này mọi người cùng nhau tuyên truyền cho phim truyền hình cũng không bao giờ... tụ tập ở phim trường, anh thuận miệng nói một câu thoại, tôi vội đáp lời nữa.

Tống Thanh Hàn ngồi cạnh phó đạo diễn, bưng một ly rượu đã vơi đi không ít, hai má ửng đỏ, đôi mắt xưa nay lạnh lẽo phủ một tầng nước, thoạt nhìn thuần khiết.

Cậu nhìn người trong bàn bị Tiếu Kiêu làm cho đỏ mắt, đáy lòng cũng khó chịu.

Tuy rằng lúc trước từng có một ít chuyện không vui, nhưng không thể phủ nhận là, trong đoàn phim này cậu quả thật cũng có kỷ niệm đẹp.

Tống Thanh Hàn bưng rượu lên, kính mọi người một ly.

Tiếu Kiêu vẫn khóc hu hu, thấy Tống Thanh Hàn kính rượu cũng giơ chén rượu của mình lên uống sạch: "Tôi, chuyện tôi không hối hận nhất là quay phim này... Chúc mọi người sau này nổi tiếng, tiền đồ như gấm hoa!"

Người ở đây vừa khóc vừa cười, khi mọi người về hết, chén cốc cũng hỗn độn. Phó đạo diễn và phụ trách ánh sáng đỡ Tiếu Kiêu đã say bét nhè tạm biệt đám người Tống Thanh Hàn, gọi xe đi.

Một đám người nói tạm biệt nhau, sau đó đều tự rời đi.

"Anh Hàn." Tề Kiệu Kiệu mặt hơi hồng đứng trước cái xe đến đón cô, lúc mở cửa xe, cô bỗng quay đầu lại nhìn Tống Thanh Hàn, "Cảm ơn anh." 

Cậu khẽ cười với cô, nụ cười như gió xuân phơi phới đủ để làm hồ nước xuân gợn sóng: "Chúc cô thuận buồm xuôi gió."

Tề Kiệu Kiệu ngẩn người, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Chúc anh cũng thuận buồm xuôi gió." 

Tống Thanh Hàn nhìn đèn sau của cái xe kia sáng lên, sau đó hòa vào dòng xe như nước chảy.

Cậu lẳng lặng đứng tại chỗ, đến khi có một chiếc xe xa hoa có rèm che chậm rãi dừng trước mặt.

Cửa kính xe hạ xuống, Sở Minh thò mặt ra, cười dịu dàng: "Thanh Hàn."

Tống Thanh Hàn cũng cười, mắt sáng lên: "Sở Minh."

Cậu mở cửa xe ngồi lên, Sở Minh thành thạo quay xe, cau mày lo lắng nhìn sắc mặt cậu: "Uống rượu à? Đau đầu không?" 

"Em chỉ uống một hai ly, còn pha nước mà, không đau đầu, chỉ hơi váng đầu chút thôi." Tống Thanh Hàn ngoan ngoãn đáp.

Sở Minh nhìn cậu một cái, xe đằng sau nhấn còi inh ỏi mới giẫm ga đi: "Thế thì về tắm rửa một cái, ngủ một giấc thật ngon."

"Vâng." 

Tống Thanh Hàn nửa tỉnh nửa say ngoan ngoãn, mặt vẫn xinh đẹp lạnh nhạt, nhưng Sở Minh hỏi gì cậu cũng giương mắt ngoan ngoãn đáp, sự xa cách trên người đã không còn nữa.

Sở Minh cảm nhận thái độ của Tống Thanh Hàn với mình dần thân thiết hơn, biểu cảm trên mặt cũng hiền hòa hơn.

Đèn đường chớp lóe, từng vệt sáng xoẹt qua mặt Tống Thanh Hàn, lại giây lát lướt qua.

Sở Minh bỗng cảm thấy cứ như thế này không có gì không tốt.

Hắn chậm rãi lái chiếc xe thể thao có tốc độ kinh người với tốc độ như máy kéo.

Dưới xóc nảy rất nhỏ, mắt Tống Thanh Hàn mờ đi. Cậu tựa vào ghế trông rất ngoan ngoãn, gương mặt thanh tú đẹp đẽ. Sở Minh cơ hồ là theo phản xạ kéo cửa kính xe lên, ngăn ánh sáng chói lóa và âm thanh ồn ào ở bên ngoài.

Khi trở lại ký túc xá Tinh Hải, Tống Thanh Hàn vẫn ngủ say. Sở Minh ngồi trong xe tắt máy, không rút chìa khóa ra mà ngồi lẳng lặng ngắm Tống Thanh Hàn, đáy mắt phút chốc đầy tình tự thâm trầm, phức tạp.

Hắn giơ tay đỡ đầu cậu, lo cho sức khỏe của cậu nên vỗ mặt cậu: "Thanh Hàn, Thanh Hàn..."

Tống Thanh Hàn giống như là chìm trong mây mù, cậu mờ mịt đi được vài bước, mây mù lại đột nhiên tản ra bốn phía, lửa lớn phừng phừng đột nhiên bốc lên, đốt đỏ cả chân trời.

Lửa cực lớn nuốt chửng lấy cậu, dường như muốn đốt cậu thành tro. Tống Thanh Hàn lui lại mấy bước về sau, tay bị siết chặt như là có ai đó nắm tay cậu.

...

"... Sở Minh?" Cậu mở mắt ra chớp chớp, đáy mắt vẫn ngập nước khi mới tỉnh ngủ.

Sở Minh buông tay cậu ra, mặt không có gì khác thường: "Đến ký túc xá của em rồi, đi về ngủ tiếp đi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn ngượng ngùng cười, cởi dây an toàn xuống xe, sau đó cúi đầu cười hỏi: "Anh muốn vào nhà ngồi không?"

Đã trễ thế này rồi, vào thế nào được. Sở Minh nghĩ như vậy.

"Cũng được." 

Không phải lần đầu tiên Sở Minh đến ký túc xá của Tống Thanh Hàn, nhưng mỗi một lần đến vẫn cảm thấy nhìn không đủ. Hắn ngồi ở sofa, lóng ngóng pha một ấm trà, sau đó rót một cốc cho cậu: "Uống ít trà cho tỉnh rượu."

Tống Thanh Hàn ngoan ngoãn gật đầu.

Hiện tại cậu đang ở trong trạng thái tỉnh táo nhưng lại hơi mơ màng, phản ứng chậm nửa nhịp. Với Sở Minh, không biết là hắn ngốc hay gì, lòng hắn mềm nhũn.

Tống Thanh Hàn lúc tỉnh táo thì lạnh lùng xa cách, có lẽ cậu cười thân thiết nhưng vĩnh viễn làm cho người ta có cảm giác không dám vấy bẩn, từ chối người ở ngoài vạn dặm.

Nếu không phải Sở Minh luôn nỗ lực làm cho Tống Thanh Hàn quen với sự tồn tại của hắn, hiện tại đừng nói là thấy một mặt khác của cậu, chỉ sợ là ngay cả lời mời vào nhà cũng không tồn tại.

Sở Minh lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, thấy cậu vẫn nhăn mặt có vẻ không thoải mái lắm, giơ tay sờ đầu cậu: "Vẫn váng đầu à?"

"Vâng." Tống Thanh Hàn uống một ngụm trà nồng, đầu hơi đau thoải mái hơn chút.

"Đi tắm rửa đi." Giọng Sở Minh nhẹ nhàng, như là đang dỗ trẻ con.

Tống Thanh Hàn khẽ gật đầu, lấy một bộ quần áo ra cầm vào phòng tắm.

Tiếng nước tí tách vang lên trong phòng tắm, xuyên thấu qua cửa thủy tinh loáng thoáng lọt vào tai Sở Minh.

Hắn cúi đầu yên lặng uống một ngụm trà, đứng ngồi không yên.

Tống Thanh Hàn tắm rất nhanh, chưa đến mười phút đã mở cửa phòng tắm ra, hơi nóng ẩm ướt phả ra.

Cậu tắm rửa xong người có mùi sữa tắm thoang thoảng, không quá nồng, thanh nhẹ rất thơm.

Sở Minh hít mũi, quay đầu nhìn.

Tóc cậu vẫn đang rỏ nước, nước rơi xuống áo ngủ, lưu lại một vệt nước dài.

Sở Minh vội đứng lên cau mày, kéo cậu ngồi lên sofa: "Sao không lau tóc luôn?" 

Hắn tìm được một cái khăn mới trong tủ.

Tống Thanh Hàn để mặc hắn đặt khăn lên đầu mình, mơ màng đáp: "... Quên mất."

Thế cũng quên được?! Sở Minh quả thực bị cậu chọc tức cười, nhưng lại không nỡ nặng lời với cậu, đành phải nghiêm mặt, nhẹ nhàng chậm rãi lau tóc cho cậu.

Lúc tóc gần khô, Tống Thanh Hàn kéo tay hắn.

Sở Minh: "..."

Không động đậy.

Tống Thanh Hàn hơi ngửa đầu ra sau, nhìn hắn không chớp mắt, dưới ngọn đèn phản chiếu hình bóng hắn.

Sở Minh: "..." 

Phản chiếu cũng rõ đấy.

Hắn buông cái khăn đã thấm ướt, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Tống Thanh Hàn bật cười.

Sở Minh thở dài, cầm ngón tay cậu, hỏi: "Làm sao thế?"

Tống Thanh Hàn lắc đầu, rướn người hôn mặt hắn một cái.

Sở Minh: "! ! !" 

"Đêm nay anh về hay là ngủ ở đây?" Tống Thanh Hàn nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy buồn cười, dịch người một chút, đỡ cho đầu óc hắn tê liệt luôn.

"... Về." Sở Minh từ chối không hề cam tâm.

"Vậy anh đi đường cẩn thận." Tống Thanh Hàn vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi của hắn, tự nhiên cầm tay hắn.

Khi Sở Minh ngồi trong xe hồi tưởng, tim vẫn đập thình thịch.

Tống Thanh Hàn... Đã không còn bài xích hắn như trước nữa, thậm chí là đang chủ động chạm vào hắn.

Chẳng qua hắn vẫn lo cậu không thể chấp nhận hành động thân thiết hơn, cho nên cho dù rất muốn nhưng hắn cũng không ngủ lại chỗ cậu.

Cái gì cũng phải từ từ.

Ngày hôm sau đi làm, Ngụy Khiêm hiếu kì lén nhìn Sở Minh vài lần, sao cứ cảm thấy đại ma vương mặt lạnh như tiền hôm nay tâm trạng vui vẻ quá nhỉ?

"Phương án này không được, làm lại đi." Hắn nhìn quản lý bộ phận tiêu thụ đang sửng sốt, khẽ gật đầu.

Hừm, xem ra Sở đại ma vương đang vui thật.

Tập đoàn Sở thị là một hệ thống khổng lồ, văn kiện mỗi ngày mang lên bàn Sở Minh không có hơn một ngàn cũng có mấy trăm. Sở Minh cũng chỉ xem qua một lần, sau đó ký tên. Nhưng dù vậy công việc một ngày của hắn vẫn bị tích đầy. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn ngược chó.

Cún độc thân Ngụy Khiêm nghiến răng nghiến lợi.

Tính chất công việc của Sở Minh và Tống Thanh Hàn đã quyết định họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Vì vậy Sở đại tiên sinh không ít lần làm nũng với Tống Thanh Hàn, biểu tình càng ngày càng thuần thục.

Sở Minh: Hàn Hàn ~ hôm nay mở suất chiếu phim trước hả? γ(//;v;//)γ

Điện thoại của Tống Thanh Hàn hơi rung, cậu cúi đầu nhìn, thấy được tin Sở Minh nhắn.

Hàn Hàn: Vâng, vừa mới bắt đầu.

Sở Minh: Vậy bao giờ kết thúc, cần anh đi đón em không? Q3Q

Tống Thanh Hàn suy tư, nhắn lại.

Hàn Hàn: Vẫn chưa biết, dự định là tới năm giờ.

Nhưng mà xem tình huống hiện trường, có lẽ năm giờ vẫn chưa xong.

Hàn Hàn: Không nói nữa, bắt đầu rồi, moaz moaz Q3Q

Bị Sở Minh lây, hiện tại lúc nhắn tin Tống Thanh Hàn cũng thường xuyên nhắn thêm icon ở cuối câu.

Sở Minh chạm tay vào màn hình, khẽ cười.

Chiếu trước phim rất bình thường, sau khi sản xuất xong một bộ phim, bên sản xuất sẽ mời một vài diễn viên và bên đầu tư cùng với một nhóm người xem suất chiếu trước.

Phim này của Hàn Nghị có thể nói là bom tấn, tất cả diễn viên cũng là phái lưu lượng thực lực như Trần Gia Minh và Tạ Diệc An. Tống Thanh Hàn thì lúc trước không có tiếng tăm, nhưng gần đây đoàn phim "Người thứ bảy" đăng clip hậu trường, diễn xuất và nhan sắc của cậu cũng chinh phục được một đám người, lúc xuất hiện cũng không thê thảm đến nỗi không ai để ý tới.

Tất nhiên, trong tiếng hô thưa thớt của fan cậu, khi hai người Tạ Diệc An cùng Trần Gia Minh bước lên thảm đỏ, tiếng thét chói tai kia có thể nói là phá chân trời.

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu liếc mắt nhìn, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Tạ Diệc An.

Cậu cười khẽ, Tạ Diệc An gật đầu với cậu.

Trần Gia Minh Tạ Diệc An và Tống Thanh Hàn thuộc kiểu người cao chân dài, tuy dung mạo mỗi người một vẻ nhưng cũng toàn là thanh niên đẹp trai, lúc đi thảm đỏ cũng là cảnh đẹp ý vui, nháy mắt khiến tất cả các phóng viên chụp lia lịa.

Hàn Nghị thay quần áo thường ngày hay mặc thành một bộ tây trang kiểu dáng cổ điển.

Trải qua mấy tháng, "Người thứ bảy" đã thu hút được đông đảo người quan tâm. Lúc này chiếu trước, thay vì nói là ra mắt phóng viên thì chẳng bằng nói là Hàn Nghị mượn cơ hội này đánh bóng tên tuổi.

Nổi tiếng mới có lợi, Hàn Nghị trước giờ chưa từng là một đạo diễn chỉ biết vùi đầu làm nghệ thuật, ông am hiểu làm phim hái ra tiền.

Bây giờ tổ chức chiếu trước, Hàn Nghị bao trọn một rạp chiếu phim. Lúc sắp bắt đầu, Tống Thanh Hàn và Trần Gia Minh cùng ngồi ở hàng ghế thứ hai, hàng đầu phải chừa lại để cho nhà đầu tư, sản xuất và đạo diễn.

Đèn trong rạp chiếu phim tối đi, vài dấu đỏ tươi xoẹt qua màn hình lớn, giống như là máu tươi nhuộm đỏ.

Hàn Nghị và nhà đầu tư lần lượt ngồi xuống, rạp chiếu phim im ắng, còn loáng thoáng thấy được đầu người lô nhô.

"Ting -" Một tiếng nhạc chợt vang lên, màu đỏ sậm chảy xuống màn hình trắng, sau đó lại từ từ phai đi giữa nền nhạc, chuyển thành màu vàng.

Chỉ xem cảnh đầu cũng đủ để nhận thấy Hàn Nghị đã bỏ công sức cho phim này thế nào.

Qua một đoạn nhạc dạo phấn khích ngắn gọn, bốn chữ to màu trắng hiện lên trên màn hình đen, tạo thành đối lập rõ ràng.

"Đội trưởng Tần, phát hiện một thi thể nữ bên cống phía Tây, nguyên nhất tử vong tương tự với thi thể phát hiện ở mỏm đá trắng." một loạt tiếng bước chân hỗn độn vang lên trên hành lang dài mà im ắng, một cảnh sát thanh niên cao gầy cầm một túi văn kiện đi theo sau một người đàn ông cao lớn, ngữ điệu gấp gáp.

"Gọi Trần Kha đến hiện trường." Người đàn ông cao lớn khuôn mặt kiên nghị tuấn tú, người trông có vẻ chín chắn lại lạnh lùng.

Pháp y cà lơ phất phơ phóng túng lảo đảo theo sát, sau khi nhìn thấy tử thi ở hiện trường thì khí chất lại đột nhiên thay đổi. Đường dao giải phẫu của hắn vô cùng chuẩn xác.

...

"Căn cứ vào các manh mối đang thu thập được, nghi phạm có tri thức y học, có lẽ là làm nghề có liên quan đến ngành y, hoặc là làm nghề tiếp xúc đến phương diện y dược." Thanh niên đẹp trai kiêu căng ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lùng mà xa cách, "Gã dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn liên tục sát hại bảy nạn nhân, có biểu hiện nhân cách phản xã hội cơ bản. Tên này nghiện giết người, mỗi tuần có một nạn nhân, chứng minh khả năng gã có chứng ám ảnh cưỡng chế."

...

Cảnh phim không ngừng thay đổi, câu chuyện căng thẳng mà lại không quá nhanh, rạp chiếu phim vốn hơi ồn ào hiện tại chỉ còn lại tiếng hít thở, mọi người đều tập trung nhìn lên màn hình. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Không ít người ở đây là fan của Trần Gia Minh và Tạ Diệc An, nhưng lúc này họ lại phát hiện ánh mắt của mình đã không thể khống chế dừng lại trên người nam ba không nhiều đất diễn lắm.

Cậu lạnh lùng mà xa cách, ưa sạch, thích uống trà lúc ba giờ chiều; cậu thiện lương mà hiền lành, khi đồng đội gặp cảnh nguy nan thì cậu không chút do dự lao ra cứu.

Cậu có tri thức chuyên nghiệp phong phú, khi vụ án đi vào ngõ cụt thì cậu nhẹ nhàng bâng quơ rồi lại sắc bén chỉ ra điểm mấu chốt của vụ án.

Cậu là Phương Du.

Cũng là Tống Thanh Hàn.

Cảnh cuối cùng trong phim, Phương Du đứng trong khu mộ. Trời xanh mây trắng, cậu thả một bó hoa trước mộ nạn nhân.

Ánh mặt trời chiếu lên người cậu, cậu vẫn lạnh lùng xa cách, nhưng khi cúi đầu cụp mắt, cậu bỗng trở nên gần gũi hơn.

"Ngủ ngon." 

Yên ắng tốt đẹp.

Cậu đi ra khỏi khu mộ, gặp đám người Tần Phi.

Hình ảnh dừng lại.

Cảnh này vốn không tồn tại trong phim, nhưng lúc trước Tống Thanh Hàn đi quay bổ sung vài cảnh, Hàn Nghị vỗ gáy thêm mấy cảnh, ai ngờ đến cuối cùng lại thành một màn cuối cùng của bộ phim.

Phim đã chiếu xong rồi, nhưng mà rạp chiếu phim lại vẫn im ắng không có lấy một tiếng động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play