Bên này Tiếu Kiêu cung cấp manh mối, cảnh sát cũng bắt tay vào điều tra người phụ trách đạo cụ này.
Tra ra mới biết được, phụ trách đạo cụ này có quan hệ với Lí Chân Hòa.
Lúc trước video mà Tiếu Kiêu cung cấp kia đã làm cho cảnh sát hoài nghi, hơn nữa mấy ngày nay họ điều tra ra trước khi Tống Thanh Hàn gặp chuyện không may Lí Chân Hòa còn lén liên hệ với phụ trách đạo cụ kia vài lần, lại càng khả nghi hơn.
Không đợi cảnh sát đến tìm, Lí Chân Hòa đã không chịu nổi tự thú.
"Không phải tôi cố ý hãm hại... không đúng, tôi cố ý... tôi tưởng cậu mình chỉ muốn dạy cho Tống Thanh Hàn một bài học mà thôi, tôi không ngờ cáp treo bị đứt thật..." Lí Chân Hòa ngồi trong phòng hỏi cung, sắc mặt suy sụp, "Lúc trước tôi oán giận vài câu với cậu, nhưng tôi không ngờ cậu ấy lại làm như thế..."
Cảnh sát ngồi đối diện nhanh chóng đặt bút ghi chép, nghe đến đó cũng phải dừng bút giây lát.
Chỉ muốn dạy cho người ta một bài học mà thôi? Phải biết rằng một mạng người thiếu chút nữa mất đi dưới sự "dạy dỗ" này đấy!
Khi Tiếu Kiêu biết tin tức này, cậu ta nháy mắt nản lòng, thậm chí là nghi ngờ.
Cậu ta cho Tống Thanh Hàn diễn Tề Thiên đến tột cùng là đúng hay là sai? Nếu chỉ chọn người mới thì liệu Lí Chân Hòa và cả phụ trách đạo cụ có làm ra chuyện sai trái như vậy không?
Cậu ta vốn có thể thanh thản quay phim, phơi bày tác phẩm của mình ra mà không phải giống như bây giờ...
"Đạo diễn? Đạo diễn?!" Phó đạo diễn đứng cạnh thấy Tiếu Kiêu cầm điện thoại ngẩn người, huých cậu ta một cái, "Cậu làm sao thế?"
"Không, không sao." Tiếu Kiêu lắc đầu, yên lặng một lát, như là thì thào, hoặc như là chất vấn, "Chú Lưu, chú nói xem tôi cho Tống Thanh Hàn diễn Tề Thiên là tốt, hay là không tốt?"
Phó đạo diễn nhìn cậu ta bằng ánh mắt phức tạp: "Cậu muốn nghe lời thật, hay là lời nói dối?"
Tiếu Kiêu trợn mắt: "Đương nhiên là lời thật."
Phó đạo diễn trầm tư một hồi, ho nhẹ một tiếng: "Cậu từng nghĩ chưa, nếu không có Tống Thanh Hàn, vì sao Tinh Hải phải đầu tư thêm năm triệu kia?"
"Hơn nữa... Tôi già rồi nhưng chưa lẫn. Mấy tháng nay Tống Thanh Hàn diễn thế nào cậu và tôi đều thấy, có năng lực lại không kiêu căng, còn biết dẫn dắt người mới. Cho dù đổi một người khác cũng khó làm tốt như cậu ấy."
"Lí Chân Hòa và phụ trách đạo cụ làm như thế là nguyên nhân của họ, có liên quan gì đến Tống Thanh Hàn đâu?" Phó đạo diễn vỗ bả vai Tiếu Kiêu, thở dài một tiếng, "Tôi biết cậu dồn nhiều tâm huyết cho "Tranh minh", nhưng cậu không thể phủ định sự nỗ lực của người khác vì nguyên nhân này."
Ông thấy Tiếu Kiêu vẫn im bặt không nói, lắc đầu, rời đi.
Phó đạo diễn nói như vậy, không phải Tiếu Kiêu không hiểu, chỉ là cậu ta... cảm thấy đi vào ngõ cụt.
Trên thực tế đúng như lời phó đạo diễn, nếu không có Tống Thanh Hàn thì bộ phim này của cậu ta có thể quay xong được không? Tài chính thiếu đã đủ để kéo chết bộ phim này.
Huống chi... Tống Thanh Hàn đến cơ hồ là nâng cả phim lên. Diễn xuất, thực lực của cậu cơ hồ có thể kéo tất cả diễn viên nhập vai. Trong đó cũng có nguyên nhân người mới dễ kéo, nhưng cậu bỏ công sức ra đã là quá đủ.
Tiếu Kiêu hiểu rõ, lau mặt một cái, thở dài.
Tống Thanh Hàn người ta đã không để ý chuyện này rồi, cậu ta được lợi lại bắt đầu rối rắm. Quả nhiên lúc trước thái độ của Tống Thanh Hàn quá hiền lành, làm cho cậu ta cũng quên sơ tâm lúc trước của mình.
Đã đồng ý với người ta là phải báo lịch trình tiệc đóng máy.
Chẳng mấy chốc phụ trách đạo cụ bỏ trốn đã bị tóm. Sau khi biết phụ trách đạo cụ bị bắt, Tống Thanh Hàn cùng Trần An đi gặp mặt.
"Khụ..." Phụ trách đạo cụ lúc trước đẫy đà phúc hậu, lúc nào cũng tươi cười hiện tại ngồi sau song sắt, mặc áo tù, má cũng hóp vào, da vàng như nến, người như sắp chết. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn ngồi đối diện với ông ta, nghiêm mặt, im lặng không nói.
Phụ trách đạo cụ nhìn cậu, nhếch môi bật cười: "May mắn cậu chưa chết..."
Cậu cau mày.
"Tôi biết cậu muốn hỏi gì, cũng biết các cậu muốn gì, nhưng tôi sẽ không nói." Phụ trách đạo cụ lắc đầu, bỗng thở dốc, "Cậu..."
Tống Thanh Hàn đứng lên nhìn cảnh sát đỡ phụ trách đạo cụ đứng lên rồi thành thạo rút kim tiêm ra tiêm cho ông ta, thấy xong cậu mới hỏi: "Ông ta làm sao vậy?"
"Ung thư phổi, không sống được lâu." Cảnh sát kia vừa thu dọn đồ đạc vừa đáp.
"..." cậu cười cảm ơn họ, sau đó theo sau Trần An rời khỏi đồn cảnh sát.
Đến cuối cùng cảnh sát không điều tra ra cái gì, phụ trách đạo cụ đẩy hết trách nhiệm lên người mình, chỉ nói mình không thích Tống Thanh Hàn ở đoàn phim lấy thúng úp voi kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa cháu trai nhà mình bất mãn với cậu nên muốn cắt cáp treo đi.
Người có tội đã chịu phạt, cuộc sống vẫn tiếp tục.
Bởi vì không có chứng cứ hơn nữa phụ trách đạo cụ đổ hết chuyện lên người mình nên sau khi bị giam vài ngày Lí Chân Hòa cũng được thả ra.
Có điều cậu ta không bao giờ... có thể trở lại đoàn phim "Tranh minh" nữa.
May mà phần diễn của cậu ta đã gần hết, mấy cảnh còn lại cũng không quá quan trọng. Tiếu Kiêu suy ngẫm, định ra một phương án cắt ghép.
Phụ trách đạo cụ mới cũng vào đoàn phim thông qua lời mời của Trần An.
Tất cả lại khôi phục như thường.
Chẳng qua không biết là ai lan truyền lời của phụ trách đạo cụ, trên mạng hiện tại đầy lời công kích và chỉ trích chuyện kiêu căng ngạo mạn, mà Tống Thanh Hàn bị phụ trách đạo cụ chỉ điểm tức thì trở thành một ví dụ điển hình.
@ Điên cuồng gõ bàn phím: Lúc trước anh ta chơi ma túy mà còn tẩy trắng được là tôi đã cảm thấy sai sai. Bây giờ mọi người xem đi, kiêu căng ngạo mạn, lấy thúng úp voi ở đoàn phim...! Đến độ ép nhân viên mưu sát anh ta, nghĩ cái là biết quá phận thế nào rồi đấy!
@ Cụng li nâng cốc: Không thể nói như thế, tui vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản, tui tin tưởng nhân phẩm của Hàn Hàn
@ Du Lâm vui vẻ: Tin tưởng nhân phẩm của Hàn Hàn +1
@ Là Tịch không phải Thiến: Trước khi làm rõ mọi chuyện, tui đứng về phía Hàn Hàn.
Không có gì bất ngờ, mấy bình luận ủng hộ Tống Thanh Hàn này bị người qua đường điên cuồng hoặc là fan nhà khác cắn chặt không buông, thậm chí là dán nhãn fan não tàn cho họ.
Muốn hủy diệt một người trên mạng thật sự rất dễ.
Tống Thanh Hàn nhìn bình luận mới không ngừng xuất hiện trong màn hình, trong nháy mắt cảm thấy mình quay về ngày bị tung tin hít ma túy.
Chẳng qua so với lúc trước Hàn Nghị bo bo giữ mình, lần này Tiếu Kiêu đáp lại rất nhanh.
@ Đạo diễn Tiếu Kiêu: Video → link trang web
Lại là video?!
Trải qua lần vả mặt bi thảm lần trước, dân mạng sinh ra cảm giác sợ hãi với video.
Nhưng mà, vẫn tò mò bấm vào!
Đầu video rất ồn ào, sau đó chuyển cảnh, Tống Thanh Hàn xuất hiện. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu mặc áo sơ mi, đầu bù tóc rối, đeo kính mắt rất dày. Nếu không phải còn nhìn ra được ba bốn phần khuôn mặt cậu, nhìn lướt qua không ai nhận ra cậu chính là Tống Thanh Hàn.
Có vẻ là đang quay phim, Tống Thanh Hàn gõ phím lạch cạch, ngoài cửa có một cô gái xinh đẹp bước vào.
Cô gái kia hiển nhiên vẫn ngây ngô, diễn xuất vẫn hơi cứng ngắc, đài từ cũng thường thường, nhưng khi Tống Thanh Hàn vừa ngẩng đầu lên nhìn cô là trạng thái của cô cũng chậm rãi thay đổi, thế cho nên diễn xuất về sau của cô tốt hơn.
Sau đó lại chuyển cảnh, hình như là đoàn phim đang nghỉ ngơi, có tốp năm tốp ba người cầm hộp cơm đi lại, sau đó Tống Thanh Hàn và Lí Chân Hòa cùng xuất hiện.
Lí Chân Hòa đi theo Tống Thanh Hàn, hình như là đang hỏi gì đó. Tống Thanh Hàn cũng cười hòa nhã, giải đáp từng chút một, làm gì có kiêu căng nào?
Dân mạng xem xong video này là thấy khó chịu.
Không ngờ họ bị vả mặt một lần rồi, người ta lại còn vả thêm lần nữa?!
Chuyện hít ma túy đã bị vả mặt cho đau điếng, lúc này bám riết không buông, kết quả lại rõ ràng.
"..." Mặt đau quá.
Không nói đến video này là cố ý tẩy trắng, dưới video vẫn còn thời gian quay, đã là một tháng trước. Hơn nữa mấy ngày nay dân mạng hóng hớt cũng biết được Lí Chân Hòa này rời đoàn phim, thế thì gọi người ta về tra hỏi xem?!
Người nọ nối tiếp người kia, Tiếu Kiêu đăng Weibo, người đoàn phim cũng lũ lượt forward bài đăng này, thái độ không cần nói cũng biết.
Ok, ok, về sau không bao giờ... tùy tiện chửi bậy nữa, mặt đau quá.
Dân mạng lại bị Tống Thanh Hàn vả mặt, không biết là bị ngược ra cảm tình hay là như thế nào, đột nhiên sinh ra hứng thú với Tống Thanh Hàn này, không chỉ lướt Weibo của cậu mấy lần, còn vào Weibo của đoàn phim "Người thứ bảy" và "Tranh minh" xếp hàng, lại hóng hớt.
Nương theo độ hot này, đoàn phim "Người thứ bảy" đăng vài video hậu trường lên, lại gợi lên sự quan tâm của dân mạng với bộ phim này.
@ Trúc phục kiều hành: Hừm... cảm giác cũng được đấy. Bao giờ chiếu nhỉ?
@ Thuyền đơn côi có một điều ác: Mọi người có phát hiện không, Tống Thanh Hàn ở đây và người trong video mà đạo diễn Tiếu đăng không giống lắm. Ở đây là thiếu gia lạnh lùng kiêu căng, nhưng trong video kia lại là designer tiêu chuẩn... rất lợi hại.
Bình luận này được rất nhiều like, rất nhiều người bởi vì bình luận này nên lúc xem video hậu trường cũng chú ý đến Tống Thanh Hàn.
Mà phim truyền hình "Tranh minh" này cũng bởi vì sự kiện này được quan tâm, bắt đầu có một chút tiếng tăm.
Chuyện này có vẻ đã hạ màn viên mãn. Tống Thanh Hàn còn sống, thậm chí là làm cho người ta càng thêm hiểu cậu. "Tranh minh" tiếp tục quay, còn được đại chúng chú ý. "Người thứ bảy" chen một chân, được dân mạng quan tâm.
Nhưng Sở Minh lại tra ra được nhiều điều hơn.
"..." Sở Minh lật tư liệu Ngụy Khiêm đưa lên, nhíu mày, "Chuyện này cậu không được nói cho Thanh Hàn."
Ngụy Khiêm: "..."
"Đã biết."
Sở Minh nhìn hàng chữ trên văn kiện, cau mày gọi điện thoại.
Lâm Lâm không thể ngờ sau khi mình đã cảnh cáo Liễu Phỉ và Diệp Dịch rồi mà họ còn dám không biết điều như thế!
Anh ta cũng biết Sở Minh đầu tư cho bộ phim truyền hình kia, nhưng không quan tâm lắm. Thế nhưng hiện tại người ta lại điều tra ra vụ án mạng suýt nữa xảy ra trong đoàn phim kia có liên quan đến nghệ sĩ nhà mình. Lâm Lâm không thể ngồi yên nổi.
Một khi chuyện này bị lộ ra, không chỉ Diệp Dịch gặp tai ương vào tù, mất hết danh dự, ngay cả danh dự của công ty cũng sẽ bị liên lụy.
"Sở tiên sinh, nhất định tôi cho anh một câu trả lời thuyết phục." Lâm Lâm cúp máy, mặt đầy vẻ bình tĩnh trước giông bão.
Liễu Phỉ vốn đang sắp xếp công việc cho nghệ sĩ của mình, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình đến văn phòng của Lâm Lâm một chuyến, tim cô ta hẫng một nhịp.
"Tôi đến ngay." Liễu Phỉ cầm lịch trình nhét vào tay một nghệ sĩ nào đó, sau đó vội vàng chạy đến văn phòng của Lâm Lâm.
Cô ta vừa mới đẩy cửa ra, một xấp văn kiện bay về phía cô ta.
"Loạt xoạt --" Văn kiện đập vào cánh cửa, sau đó rơi xuống đất.
Liễu Phỉ khó khăn tránh đi, tim đập thình thịch, cúi người nhặt xấp văn kiện kia lên, không cẩn thận liếc nhìn một góc văn kiện, đồng tử co lại.
"Giám đốc Lâm..." Cô ta thu văn kiện lại, "Đây... đây là chuyện gì?"
"Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai." Lâm Lâm lạnh lùng nhìn cô ta, "Tôi thậm chí còn không biết trong công ty của chúng ta lại có nghệ sĩ giỏi đến thế."
Liễu Phỉ hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Giám đốc Lâm, chuyện này tôi thật sự không biết gì. Sau chuyện lần trước tôi đã hủy hết công việc của Diệp Dịch, cậu ta cũng đã xin nghỉ phép, đã lâu không liên hệ với tôi."
"Tôi thật sự không biết cậu ta làm chuyện này."
Lâm Lâm cũng bình tĩnh lại, cau mày: "Diệp Dịch đang ở đâu?"
Liễu Phỉ rút điện thoại ra gọi cho Diệp Dịch, nhưng không ai nghe.
"Không bắt máy." Cô ta suy tư, do dự nói, "Gần đây chắc là cậu ta ở nhà suốt... ?"
Diệp Dịch đứng trước cửa ký túc xá nghệ sĩ của Tinh Hải, mặt bình tĩnh đến lạ.
Hôm nay là ngày "Tranh minh" đóng máy, Tống Thanh Hàn quay về, từ xa đã thấy Diệp Dịch.
"Thanh Hàn." Diệp Dịch thấy cậu đứng cách gã mấy chục mét, cong môi cười, cười đến là dịu dàng tình thâm, "Anh đến tìm em."
Tống Thanh Hàn nhíu mày.
Lâm Thiện xách vali đi theo sau cậu tiến lên trước bảo vệ cậu: "Anh là ai?!"
Chẳng trách Lâm Thiện không nhận ra Diệp Dịch, thật sự là bề ngoài của gã khác hẳn với lúc trước.
Bây giờ trông gã gầy đi năm cân, mặt gầy mà nhọn, ngũ quan anh tuấn giờ đây sa sút, người trông âm trầm, làm cho người ta thấy khác lúc trước một trời một vực.
Tống Thanh Hàn đứng sau Lâm Thiện, ngước mắt, biểu cảm lãnh đạm: "Sao anh lại ở đây?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Diệp Dịch thở dài, đi hai bước về phía hai người đang đứng, thấy Lâm Thiện và Tống Thanh Hàn cảnh giác thì bất đắc dĩ cười: "Anh nghe nói lúc trước em suýt nữa ngã lầu, hơi lo, cho nên đến thăm em."
"Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao." Tống Thanh Hàn cảnh giác nhìn gã, thái độ xa cách.
"Mãi anh mới tìm được chỗ này, sao em không muốn đến gần anh?" Diệp Dịch không rõ, cau mày rất là buồn rầu.
Lâm Thiện vội vàng che chở cho Tống Thanh Hàn lui về sau vài bước.
"Anh đã chẳng hề có liên quan gì với tôi." Tống Thanh Hàn liếc nhìn Lâm Thiện đang hoảng sợ, nhẹ nhàng lắc đầu với cậu ta, "Bắt đầu từ ngày anh phản bội tôi."
Sắc mặt Diệp Dịch lúc xanh lúc trắng, sau đó gã đột nhiên điên cuồng: "Đó là vì tương lai của chúng ta! Đó là vì tương lai..."
Tống Thanh Hàn yên lặng nhìn gã, lạnh lùng vô tình vạch trần lời nói dối trá: "Lời này, bản thân anh tin được không?"
Diệp Dịch nghẹn lời.
Bản thân gã tin được không?
Khi gã lên giường với Liễu Phỉ, hắn nghĩ Liễu Phỉ quyến rũ, Liễu Phỉ nóng bỏng, nghĩ đến tương lai của mình...
"Đây là lỗi mà thằng đàn ông nào cũng phạm phải mà thôi..." Gã bối rối cãi lại, "Nếu không phải em không muốn cùng anh..."
Tống Thanh Hàn lẳng lặng nhìn gã, đôi mắt rất bình thản.
Không biết vì sao, một khi đối diện với ánh mắt của Tống Thanh Hàn, Diệp Dịch có vàn lời muốn nói lại nghẹn trong cổ, không nói ra được.
"Diệp Dịch, buông tha cho tôi, cũng buông tha cho anh đi." Tống Thanh Hàn ngước mắt lẳng lặng nhìn gã, "Chúng ta ai đi đường nấy."
Diệp Dịch bật cười, gã nhìn người thanh niên cách đó không xa có vẻ càng thêm tự tin tuấn mỹ hơn lúc trước, lại nhìn quần áo nhàu nhĩ trên người mình, khàn giọng nói: "Buông tha cho mày? Cũng buông tha cho tao?"
"Bây giờ tao đã biến thành thế này rồi! Vì sao mày vẫn không buông tha cho tao! Sao mày chưa chết, sao mày không chết?" gã nhếch môi cười điên cuồng, "Tao tìm nhiều cách thế mà mày vẫn chưa chết..."
Tống Thanh Hàn loáng thoáng cảm nhận được điều gì đó sai sai, kéo tay Lâm Thiện lại, lạnh lùng hỏi: "Anh có ý gì?"
Diệp Dịch dừng cười, đáy mắt đầy ác ý: "Mày nghĩ xem vì sao một thằng phụ trách đạo cụ vô duyên vô cớ muốn lấy mạng mày? Thật sự chỉ vì xả giận cho cháu mình thôi à?"
Sắc mặt Tống Thanh Hàn hơi trắng, ánh mắt cũng trong veo: "Là anh."
"Là tao." Diệp Dịch không chút do dự gật đầu, "Nhưng chúng mày sẽ không tìm được chứng cứ, ha ha ha ha ha ha. Tin tao đi, chúng mày không tìm được chứng cứ đâu."
"Nhưng đáng tiếc..." Gã nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, "Nếu em chết thì tốt quá, như vậy em sẽ vĩnh viễn là của anh."
"Anh điên rồi." Tống Thanh Hàn nói chắc nịch.
Diệp Dịch gật đầu: "Đúng, tao điên rồi. Chúng mày ép tao điên, vì chúng mày hết!"
Tống Thanh Hàn cảm thấy gã quả thực là vô lý.
Chẳng lẽ cậu... ép Diệp Dịch sao?
Chẳng lẽ gã và Liễu Phỉ vu hãm cậu hít ma túy cũng là cậu ép sao?
Chẳng lẽ gã tiêu tiền mua mạng của cậu cũng là cậu ép sao?
Đổ hết lỗi sai lên người khác, sao trước kia cậu lại thích một người như vậy chứ?
Tống Thanh Hàn nghĩ như vậy đã cảm thấy buồn nôn.
"Cho nên hôm nay anh đến tìm tôi để xem tôi chết chưa à?"
Diệp Dịch lắc đầu: "Không, anh tìm em để come out."
Gã cười ngọt ngào, gương mặt hóp vào rất đáng sợ: "Thanh Hàn, chúng ta công khai đi."
Giọng gã rất nhẹ, lại đâm sâu vào lòng Tống Thanh Hàn.
"Không thể." Cậu lắc đầu.
Diệp Dịch biến sắc, hùng hổ muốn xông đến lôi Tống Thanh Hàn đi. Lâm Thiện vội vàng ngăn cản gã, sau đó quay đầu lại quát: "Anh Hàn, anh đi trước đi!"
Tống Thanh Hàn nhíu mày, lui hai bước về sau Lâm Thiện, sau đó một cước đá vào hạ thân Diệp Dịch, không hề nhẹ.
"!" Diệp Dịch bị đau ngồi xổm xuống che hạ thân mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như mưa.
Lâm Thiện khẩn trương kéo tay Tống Thanh Hàn nhìn, sợ cậu bị làm sao.
"Tôi không sao." Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn Diệp Dịch đã đau đến độ sắp lăn lộn trên đất, thở ra một hơi, cầm điện thoại.
"Alo, anh Ngụy Khiêm đúng không? Tôi là Tống Thanh Hàn."
Sau khi xác định quan hệ với Tống Thanh Hàn, Sở Minh cũng đã ám chỉ chuyện này với trợ lý.
Ngụy Khiêm cún độc thân tức giận nhưng phải khuất phục dưới tư bản chủ nghĩa: "..."
Lần đầu tiên nhận được điện thoại của phu nhân giám đốc, Ngụy Khiêm nghe máy rất nhanh: "Alo, Tống tiên sinh à? Tôi đây."
"Hả?! Được, chuyện này tôi sẽ xử lý."
Ngụy Khiêm làm việc rất nhanh, chưa đến năm phút đồng hồ, một đám người vạm vỡ mặc đồ đen không biết chui ra từ chỗ nào, tốc độ mau lẹ, ngay ngắn trật tự lôi Diệp Dịch đang đầu đầy mồ hôi lạnh vào trong xe.
Diệp Dịch bỗng quay đầu, há miệng nói một câu: "Xin lỗi."
Nhưng Tống Thanh Hàn đã xoay người sang chỗ khác cầm vali, ngay cả liếc mắt lần cuối cũng không. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Về đi." Tống Thanh Hàn kéo vali, nói với Lâm Thiện vẫn đang đờ người ra.
Lâm Thiện ngơ ngẩn gật đầu.
Ngụy Khiêm cau mày cầm điện thoại, thâm trầm tựa vào cửa cúi đầu tự hỏi khả năng sống sót của Diệp Dịch.
Làm gì mà chẳng được, lại cố tình đi bứt vảy ngược của đại ma vương, còn ép người ta come out -- Ngụy Khiêm nghĩ đến đây mà đã thấy đau hết cả đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Minh: Hàn Hàn là vợ tui vợ tui! Come out phải out với tui mới đúng (nói nhăng nói cuội đâu đâu)
Hàn Hàn: Vâng...