Trần An liếc nhìn Sở Minh, thấy hắn vẫn không phát biểu ý kiến gì, ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc: "Nói đến đây, cậu phải nói thật cho tôi biết, cậu thật sự không chơi ma túy đúng không?"
Tống Thanh Hàn chưa cả trả lời, một giọng nói từ tính đã đáp trước cậu: "Không."
Cậu và Trần An ngẩn người, đồng loạt quay đầu nhìn Sở Minh.
Sở Minh lạnh lùng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó cứ thế cầm chén trong tay, cụp mắt nói: "Tôi đã điều tra rồi, bức ảnh kia được ghép lại."
Hắn liếc Tống Thanh Hàn một cái, bên môi tràn ra ý cười: "Có một phần là thật, thật ra là ảnh chụp của Thanh Hàn trong một bộ phim lúc trước."
Lần này Tống Thanh Hàn kinh ngạc thật. Trong đống ảnh chụp đó quả thật có cảnh phim cậu đóng lúc trước, nhưng bộ phim đó quay xong bởi vì đủ loại nguyên nhân nên không được chiếu, cũng không quảng bá, cuối cùng phim đắp chiếu, đa số diễn viên tham gia đã lui giới, ngay cả đạo diễn kia cũng chậu vàng rửa tay trở về cuộc sống bình thường rồi.
Có thể nói trừ Tống Thanh Hàn, những người từng biết cậu từng diễn phim này có lẽ không nổi năm ngón tay.
Chẳng qua cậu liên tưởng đến thân phận của Sở Minh cũng không cảm thấy bất ngờ vì sao hắn biết rõ ràng chuyện này như vậy.
Bộ phim điện ảnh chẳng qua là ít người biết, nhưng lại không phải thật sự không có ai biết. Chỉ cần Sở Minh muốn, hắn quả thật có thể tra ra được.
"Ảnh phim?" Trần An ngồi thẳng người, kinh ngạc, "Sao tôi không biết?"
Nói tới đây, Trần An như là bỗng nhớ ra gì đó, lôi điện thoại ra xem mới phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ của Tống Thanh Hàn.
Cậu cười: "Quay lúc học đại học, sau đó bởi vì nguyên nhân chính sách nên không được chiếu, đạo diễn cũng lui giới rồi, cho nên không có ai biết."
"Nếu là ảnh phim thì dễ rồi." Trần An vỗ tay, gương mặt đầy vẻ kích động, "Tôi vốn muốn cho cậu đi kiểm tra sau đó đăng kết quả lên Weibo để thanh minh. Nếu biết có người cố tình photoshop còn tìm được nguồn ảnh, chúng ta cũng khô máu luôn."
Người đứng sau này rõ ràng muốn làm cho Tống Thanh Hàn vĩnh viễn không trở mình được, nếu cậu trải qua trăm phương ngàn kế mưu hại như này không chỉ không bị chèn ép xuống, ngược lại còn nổi tiếng hơn, liệu người kia có không chịu nổi chó cùng rứt giậu hay không?
Trần An không phải một kẻ nhân từ nương tay, tương phản, anh có thể có được danh tiếng và quan hệ rộng như giờ ở giới giải trí, toàn bộ nhờ vào thủ đoạn thẳng thắn và tính tình khéo léo.
Bình thường Trần An không hay so đo cái gì với người khác, nhưng lúc đề cập đến nghệ sĩ nhà mình thì tính toán chi li. Lần này người kia muốn đạp Tống Thanh Hàn, tất nhiên cũng là vả mặt anh.
Hơn nữa... hôm nay anh gặp được Sở Minh ở đây, chỉ sợ không phải trùng hợp.
Trần An cầm cái chén trên bàn uống một ngụm trà hạ hỏa, sau đó nói với Tống Thanh Hàn: "Hôm nay sợ là không còn kịp rồi, giờ cậu đăng một bài đi, nói rõ với fan trước, ngày mai chúng ta mới bắt đầu thanh minh."
Trần An vẫn có câu chưa nói. Hiện tại Tống Thanh Hàn bị mắng càng thảm, ngày mai thanh minh, cậu sẽ càng được đồng tình và yêu thương.
Ai cũng thích nhìn mặt. Mà mặt Tống Thanh Hàn hiển nhiên được. Hôm nay bởi vì đồn đãi hít ma túy này mà người ta hiểu lầm thóa mạ cậu, ngày hôm sau công khai thanh minh, họ sẽ hiểu được hành vi của mình khiến người ta tổn thương cỡ nào, do đó cũng sẽ nảy sinh cảm giác áy náy với cậu.
Mà đối với fan tin tưởng Tống Thanh Hàn, thần tượng nhà mình bị mắng càng thảm, cảm giác trung thành lại càng mãnh liệt -- người như vậy, cuối cùng sẽ trở thành fan ruột.
Đối với chuyện bẫy fan này, Trần An đã tính sớm. Chẳng qua chuyện này mình anh biết là đủ rồi.
Anh nhìn Tống Thanh Hàn, yên lặng cúi đầu uống trà.
Cậu lấy điện thoại ra đăng nhập vào Weibo trước mặt Trần An, lạch cạch gõ vài chữ, sau đó cho anh xem qua. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Đăng đi."
@ Diễn viên Tống Thanh Hàn: Tôi không thẹn với lương tâm.
@ Thường Tiểu Vi hôm nay đã chăm chỉ vẽ tranh đó: Cố lên, em tin anh [ hình ảnh ]
@ Tế rượu: Hàn Hàn cố lên! Chúng em ở đây! [ bắn tim ]
@ Ưu thương chảy xuôi trong kí ức: Hàn Hàn, em tin anh! Không thẹn với lương tâm, tương lai sẽ sáng [ bắn tim ][ bắn tim ][ bắn tim ]
...
Trong một đống người nhào vào chỉ trích, trào phúng, thóa mạ cậu, có mấy bình luận sừng sững ở đó.
Dù Tống Thanh Hàn biết mình bị vu oan, sau khi Trần An ra tay sẽ tẩy được lời đồn vốn không có thực này đi, nhưng khi nhìn thấy mấy bình luận ủng hộ, trong lòng cậu vẫn thấy ấm áp.
Có lẽ các cô không biết đây là một âm mưu, người khác thấy cậu đúng là một kẻ nghiện, mà các cô vẫn tin tưởng cậu... Cho dù bị người ta mắng là fan não tàn.
Tống Thanh Hàn ấn like cho các cô, sau đó nhắn lại một câu cảm ơn.
Trần An thấy vẻ mặt của cậu là biết ngay bình luận dưới bài đăng thế nào, anh đứng lên vỗ vỗ bả vai cậu, bỗng cảm thấy lưng chợt lạnh, thu tay: "Mọi chuyện sẽ tốt."
Tống Thanh Hàn cười gật đầu.
Sở tiên sinh ngồi một bên bị bỏ qua hồi lâu mặt không chút thay đổi buông chén trà trong tay mình xuống, không khí quanh người hơi lạnh.
Ngụy Khiêm ở cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía, sợ tiền thưởng một tháng của mình thật sự sẽ biến mất theo hỉ nộ vô thường của Sở ma vương.
Tống Thanh Hàn nghe được tiếng vang nhỏ phát ra khi chén trà chạm vào mặt bàn thủy tinh, ngẩng đầu nhìn Sở Minh, lại chỉ thấy đường cong sườn mặt của hắn.
Trần An tươi cười xoay người, áy náy nói với Sở Minh: "Sở tiên sinh, tôi... còn phải đi điều tra bộ phim kia, không ở lâu nữa."
Sở Minh đẩy chén trà, lãnh đạm gật đầu với anh.
Ngụy Khiêm cảm giác mình là cái bóng đèn nháy mắt đứng ngồi không yên.
Hắn trái lo phải nghĩ, cuối cùng lấy cớ còn công việc vọt ra cửa, quay lại xe thở dài.
Quả nhiên là mình không có mệnh hít drama của ông chủ!
Ngụy Khiêm đi, căn phòng chỉ còn lại hai người Tống Thanh Hàn cùng Sở Minh.
Tống Thanh Hàn ngồi trên sofa một lát, thấy Sở Minh có vẻ muốn bưng chén trà sắp cạn kia lên uống, cậu đành đứng dậy cầm lấy cái chén kia: "Sở tiên sinh, tôi... rót chén nữa cho anh."
Sở Minh mất tự nhiên thu tay, tai ửng đỏ: "Khụ, phiền em."
Tống Thanh Hàn lắc đầu, đứng dậy vào bếp rót cho hắn một chén, thuận tiện cầm theo ấm trà ra theo.
Sở Minh chỉnh cổ tay áo sơmi, sắc mặt lạnh tanh, yên lặng uống trà.
Tống Thanh Hàn cúi đầu ngồi trên ghế sofa. Sofa mềm mại làm cậu gần như lún cả người vào, trông có vẻ nhỏ con, bớt đi vài phần xa cách.
"Sở tiên sinh... Cảm ơn anh." Tống Thanh Hàn mở miệng nói.
Cậu không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết Sở Minh và Trần An không phải trùng hợp cùng đến đây. Cậu vừa mới ký hợp đồng với Trần An không lâu, chưa nổi tiếng, làm gì cũng mạo hiểm. Nếu không lo chuyện khác thì Trần An có thể lưu tâm cậu, nhưng chỉ là lưu tâm.
Tỷ như lần này, có lẽ cậu cũng có thể xóa bỏ tiếng xấu, nhưng có lẽ Trần An sẽ không nhanh như hiện tại. Vai diễn của cậu ở đoàn phim "Người thứ bảy" cũng chưa chắc đã giữ được.
Sở Minh khẽ cười, sau đó hỏi: "Em nấu bữa cơm cho tôi được không?"
Tống Thanh Hàn sửng sốt.
Vệt đỏ ửng bên tai Sở Minh càng sâu, nhưng biểu cảm của hắn lại vẫn lạnh lùng vô tình: "Nấu đại món gì cũng được."
"Nếu em không muốn... thì thôi."
Nói đến đây, giọng Sở Minh rõ ràng thấp xuống, nghe như thể khổ sở uất ức.
Tống Thanh Hàn cúi đầu thoáng suy tư, mỉm cười, cặp mắt trong veo nháy mắt như phát sáng: "Được chứ."
Sở Minh bị nụ cười của cậu làm cho thất thần, không biết là nhớ đến cái gì, mặt thoáng buồn, sau đó hắn lại cười khẽ.
Tống Thanh Hàn thở dài, mỉm cười đứng lên: "Anh ngồi đây chờ tôi, tôi đi nấu cơm."
Sở Minh gật đầu.
Cậu thấy động tác nhu thuận của hắn mà cảm thấy cực kỳ giống con chó mình gặp hồi trước, ngoan ngoãn đáng yêu nhưng lại rất có khí thế bá tổng.
Tống Thanh Hàn: "..." Tui nghĩ cái gì vậy.
Cậu chột dạ chớp mắt, không nghĩ nữa: "Anh ngồi chờ một lát, tôi đi nấu cơm."
Nói xong, cậu đứng lên rót một ly trà cho Sở Minh rồi mới vào mở cửa tủ lạnh.
Sở Minh nhàn nhã uống trà, nhắn tin cho Ngụy Khiêm.
Sở đại ma vương: Ăn cơm ở nhà Thanh Hàn, hoãn họp.
Ngụy Khiêm: "......" ặc.
Ngụy Khiêm: Đã nhận.
Sở Minh liếc nhìn tin nhắn, tắt điện thoại.
Hắn lẳng lặng ngồi trên sofa, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Tống Thanh Hàn đang bận rộn trong bếp, ký túc xá hơi vắng lặng có thêm hơi thở khói lửa.
Tống Thanh Hàn ở trong bếp thái rau, rửa rau xong mới nghĩ ra không biết Sở Minh kiêng món gì hoặc là không thích ăn gì không. Cậu thò đầu ra ngoài: "Sở tiên sinh, anh có cái gì không ăn được không?"
Sở Minh lắc đầu: "Không."
Tống Thanh Hàn yên tâm.
Trong tủ lạnh không có sơn hào hải vị gì, cho nên Tống Thanh Hàn nấu mấy món ăn gia đình, một đĩa trứng xào cà chua, một đĩa thịt băm xào cà, một đĩa khoai tây trộn nấm, một bát gà hầm nấm, sườn xào chua ngọt, cuối cùng là một đĩa salad chống ngán.
Khi Tống Thanh Hàn nấu cơm, Sở Minh đứng bên ngoài xem, thấy cậu cầm bát đũa ra, hắn cũng xắn ống tay áo lên, nghiêm túc đi vào bếp bưng một đĩa thịt băm xào cà lên bàn.
Tống Thanh Hàn cũng mặc hắn, bưng một đĩa ra, sắp xếp bát đũa, sau đó mời Sở Minh ngồi xuống ăn cơm.
Sở Minh đoan chính ngồi trên ghế, ngón tay thon dài nhìn như đâu vào đấy kéo cổ tay áo lên, cũng làm cho cổ tay áo cắt may tinh tế nhăn nhúm.
Hắn thấy Tống Thanh Hàn đi đến, ngừng một chút, thả tay xuống.
Tống Thanh Hàn làm bộ không thấy động tác của hắn, đặt cơm lên bàn, giơ tay cầm bát đơm một bát cho Sở Minh, xong mới đơm một bát cho mình.
Hai người ngồi đối diện, không ai nói lời nào, dù có vẻ ăn ý nhưng có vẻ hơi xa cách, lại không khiến cho người ta có một chút cảm giác xấu hổ nào.
Ăn cơm xong, Sở Minh thẳng người ngồi trên ghế, hai tay cầm chén trà Tống Thanh Hàn rót cho thong thả uống, thỉnh thoảng ngẩng đầu, trông mong nhìn Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn rửa bát trong bếp, quay đầu cái là chạm phải ánh mắt của Sở Minh.
Hắn thấy cậu nhìn, tim đập thình thịch, mím môi.
Tống Thanh Hàn thở dài, quay đầu lại, tiếp tục cúi đầu rửa bát.
Sở Minh mặt không đổi sắc, cầm chén trà từ từ buông xuống.
Vẫn... Không được à?
Tống Thanh Hàn lau khô bát đĩa, thả vào máy khử trùng, đi đến thấy Sở Minh trầm tư ngồi trên ghế, biểu cảm nghiêm túc giống như trước mắt hắn không phải một ly trà pha vội mà là một hợp đồng mấy triệu, làm cho hắn phải suy nghĩ.
Tống Thanh Hàn không quấy rầy hắn, ngồi trên sofa đọc kịch bản, cầm lấy kịch bản đặt lên bàn trà nhìn vài lần, sau đó khép lại.
Không phải cậu không muốn đọc tiếp, mà là ánh mắt của Sở Minh... thật sự như thể xuyên qua người cậu. Cậu buông kịch bản sau đó quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn.
Sở Minh rất điển trai, Tống Thanh Hàn biết. Nhưng khi thấy hắn im lặng ngồi đó, nghiêm túc mà lạnh lùng, khí thế đó mới lộ rõ trước mặt cậu.
Đó là một loại khí thế người đứng đầu hàng năm mới có, tự tôn lại tự phụ, tự tin đến mức... kẻ khác khó kháng cự nổi.
Sau đó người đàn ông uy thế khiếp người này chớp mắt nhìn cậu, trên gương mặt lạnh lùng tựa hồ biểu lộ vài phần uất ức.
Tống Thanh Hàn: "..."
Cái nhìn của cậu với Sở Minh đời trước có phải là hơi thành kiến, bảo thủ đúng không?
Tống Thanh Hàn lắc đầu, cầm một quả táo trên bàn gọt vỏ bổ ra, sau đó đưa đến trước mặt Sở Minh: "Này, hoa quả sau bữa ăn."
Sở Minh lấy dĩa xiên một miếng, sau đó nhìn Tống Thanh Hàn, cũng đẩy đĩa đến trước mặt cậu: "Em cũng ăn đi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn không nhiều lời, ngồi xuống ghế cầm lấy một cái dĩa khác ăn.
Một quả táo chẳng có bao nhiêu, chốc lát sau họ đã ăn hết.
Cơm ăn xong, hoa quả cũng ăn rồi, Sở Minh tiếc nuối tạm biệt Tống Thanh Hàn. Khi rời đi, dáng vẻ đau ở trong tim đó quả thực làm cho Tống Thanh Hàn cảm thấy cậu là thằng khốn nhẫn tâm nhất trên đời.
Cái quái gì không biết. Tống Thanh Hàn trợn mắt.
"Ting --"
Sở Minh: Thanh Hàn anh về đây QAQ.
Sở Minh: Thanh Hàn em nấu cơm ăn ngon thật (///3///).
Sở Minh: Chú ý sức khỏe Q3Q.
Tống Thanh Hàn nghiêm túc nhìn ba biểu cảm trong tin nhắn: "..."
Sở Minh... bị đoạt hồn hả?
Sở Minh bình tĩnh ngồi trong xe, nhìn ba tin nhắn kia, lại lướt màn hình mấy cái, mở ra một thứ giống nhật ký, mở ra đọc vài lần.
... chắc là như vậy. Hắn bình tĩnh tắt điện thoại di động.
Sở Minh đi rồi, ký túc xá đột nhiên trống vắng hẳn. Tống Thanh Hàn đóng cửa lại, không có tâm trạng đọc kịch bản, cầm laptop đăng ký một nick clone.
Cậu qua loa ghi thông tin, làm cho có vẻ không giống fan giả lên xem bảng hot search.
Mấy đề tài có liên quan đến cậu vẫn cứ đứng đầu bảng, chỉ là sau chữ nhiệt là chữ bạo, làm cho người ta hiếu kỳ bấm vào.
Sau khi Tống Thanh Hàn đăng bài, không biết có bao nhiêu dân mạng điên cuồng phẫn nộ vào tài khoản của cậu, họ hoặc là thóa mạ, hoặc là cố tình tỏ vẻ mình chính trực.
Họ bình luận khoảng mười mấy nghìn bình luận dưới bài của Tống Thanh Hàn, cậu cười tự giễu.
Không thể ngờ lần đầu tiên cậu nổi tiếng, lại bởi vì scandal.
Tống Thanh Hàn thuận tay dùng nick clone follow Weibo của mình, sau đó lại đăng xuất, tắt máy.
Cậu đặt máy tính lên bàn, đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, không kéo rèm, chỉ lẳng lặng đứng.
Không biết cậu đứng bao lâu, khi Trần An gọi điện cậu mới hoàn hồn: "Alo, anh Trần ạ?"
Trần An lời ít ý nhiều: "Tôi đã chuẩn bị xong tất cả rồi, cậu cho tôi tài khoản Weibo, chuyện tiếp theo để tôi xử lý."
Tống Thanh Hàn không có ý kiến gì, cậu đồng ý, cúp máy gửi thông tin đăng nhập cho Trần An.
Tốc độ của Trần An rất nhanh.
Trải qua cả một ngày, đề tài này do cố ý nên rất được quan tâm, thuỷ quân đã lặng yên chiến đấu ở tiền phương, biến thành người qua đường lòng đầy căm phẫn.
Tên Tống Thanh Hàn trong vòng một ngày từ chưa biết trở thành ai ai cũng biết.
Weibo của cậu bỗng có bài đăng mới, người vẫn để ý chạy vội đến, lúc sắp bình luận lại ngây người.
Đây là... Một video?
Họ dời ngón tay khỏi mục bình luận, sau đó mở video ra xem.
"Giang Vũ, mày đang làm gì thế!"
"Không... Không phải tôi...."
"A a a..."
Hình ảnh trong video hơi mờ, nhất là người trong video mặc quần áo thịnh hành nhiều năm trước, kiểu tóc trang điểm đều rất non nớt.
Tống Thanh Hàn có mặt trong đoạn video này. Chẳng qua trong video này cậu không phải Tống Thanh Hàn mà là kẻ nghiện ngập Giang Vũ.
Sau đó, có dân mạng cẩn thận phát hiện hình ảnh trong video này chẳng khác gì hình ảnh lúc cậu bị đồn chơi ma túy, cảnh quay cũng tương tự đến bảy tám phần.
Tim họ đập như trống bỏi.
Video không dài, dường như được biên tập, chỉ ghép tất cả các cảnh Tống Thanh Hàn xuất hiện thành một đoạn ngắn. Sau khi hết đoạn phim, có một người trung niên bụng phệ xuất hiện.
Ông nhìn vào màn hình, có vẻ hơi căng thẳng, trước mặt ông là văn kiện đã ố vàng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Ông căng thẳng mỉm cười, sau đó cảm khái thở dài: "Không thể ngờ giấc mộng đạo diễn nhiều năm của tôi giờ đây bỗng xuất hiện trước mặt mọi người."
Ông cúi người với màn hình, sau đó cầm mấy xấp văn kiện trên bàn trải ra trước màn hình.
Lúc này dân mạng mới phát hiện văn kiện đó không phải hợp đồng gì mà là kịch bản.
"Thám hoa minh nguyệt"
Một cái tên vừa cổ điển vừa văn nghệ.
Nhưng dường như họ chưa từng nghe nói có bộ phim điện ảnh hoặc là truyền hình như thế.
Người đàn ông trung niên trong màn hình mở trang kịch bản đầu tiên, mắt ầng ậc nước mắt: "Đây là bộ phim tôi từng đạo diễn..."
Mắt Lý Hàng dần trở nên mơ hồ. Năm đó ông cũng là một người hăng hái theo đuổi giấc mộng, nhưng thực tế quá khắc nghiệt, ông lựa chọn lùi bước. Bộ phim duy nhất ông đạo diễn cũng là bộ phim duy nhất được hoàn thành, ông chưa bao giờ quên –"Thám hoa minh nguyệt", ông cũng chưa bao giờ quên mấy diễn viên từng hợp tác với mình trong bộ phim này.
Tống Thanh Hàn hot ngoài dự kiến của ông, cậu diễn trong phim của Hàn Nghị, Lý Hàng cũng vui thay cho cậu.
Chẳng qua mới chưa được bao lâu đã tuôn ra ảnh cậu hít ma túy, lại còn là ảnh bị cắt ghép từ phim "Thám hoa minh nguyệt"!
Lý Hàng thế mới biết Tống Thanh Hàn đã chống đối với người nào hoặc là đắc tội với ai, không thì người kia đã không rùm beng đẩy cậu lên hot search, làm cho cậu chịu lời bêu riếu của người đời như vậy.
Chẳng qua... Bộ phim "Thám hoa minh nguyệt" này bởi vì không được thông qua nên không được chiếu, phim cũng được ông giữ, sao người kia có được tấm ảnh này?
Không chỉ Lý Hàng nghi ngờ, hiện tại những dân mạng xem video cũng nghi ngờ như thế.
Chẳng lẽ là ekip của Tống Thanh Hàn tự biên tự diễn sao?!
Chẳng qua chưa chờ họ não bổ luận âm mưu xong, video lại chuyển cảnh. Một thanh niên đứng trước màn hình, đeo khẩu trang, mặt đầy vẻ mỏi mệt: "Tôi từng là một người quay phim, ảnh chụp Tống Thanh Hàn hít ma túy đang truyền lưu trên mạng là tôi lấy cảnh trong "Thám hoa minh nguyệt"."
Nói xong, anh ta mở điện thoại, mở tài khoản: "Người đó cho tôi năm trăm nghìn tệ, mua ảnh của "Thám hoa minh nguyệt" và đoạn phim tôi có."
Video ngắn gọn, nội dung lại long trời lở đất.
Tội nhân bỗng biến thành người bị hại, mặc dù vẫn có người bới lông tìm vết nói là Tống Thanh Hàn tự biên tự diễn, nhưng người sáng suốt ai cũng biết dù tự biên tự diễn thế nào cũng sẽ không có diễn viên nào lấy chuyện hít ma túy để nổi tiếng.
Như vậy rất dễ hỏng chuyện.
Dân mạng không ngu, tương phản có vài lúc họ khá thông minh. Khi Tống Thanh Hàn đăng video lên, video được lan truyền với tốc độ cực nhanh.
Trần An là một con cáo già biết thao tác theo chiều gió, tất nhiên sẽ không xem nhẹ vấn đề nho nhỏ này. Anh đã hẹn sẵn vài Big V(*) nổi tiếng, sau khi đăng video lên thì họ sẽ xào xáo, nháy mắt làm nổi bật đề tài Tống Thanh Hàn hít ma túy.
(Những người có sức ảnh hưởng trên mạng xã hội)
Khi Big V chuyển phát bài đăng, hướng gió trên Weibo cũng dần lệch đi, càng ngày càng nhiều người biết chuyện Tống Thanh Hàn hít ma túy là lời đồn, nhưng có một bộ phận người cảm thấy đây là tẩy trắng, nếu ảnh chụp có thể làm giả, thì video cũng có thể làm giả mà!
Đương nhiên, loại người nghĩ vậy không quá nhiều, bởi vì sau khi đăng video lên, Tống Thanh Hàn mở livestream dưới sự chỉ đạo của Trần An.
Trải qua tiết mục bôi đen rồi lại tẩy trắng này, rất nhiều dân mạng hiểu lầm Tống Thanh Hàn bây giờ vẫn nửa tin nửa ngờ chạy đến xem cậu livestream. Lượng người xem nháy mắt từ hai ba mươi nghìn lên đến ba bốn triệu, không ngừng tăng lên.
Tống Thanh Hàn livestream ở ký túc xá, cậu để điện thoại lên giá, sau đó bắt đầu livestream.
"Chào mọi người." Tống Thanh Hàn mỉm cười với màn hình, da thịt căng bóng lộ ngay trước màn hình, bình luận không ngừng cũng tạm dừng một lúc.
Tống Thanh Hàn điều chỉnh góc độ và âm lượng, sau đó mỉm cười nói: "Gần đây xảy ra một chuyện, có người nói tôi là kẻ nghiện." Cậu nói đến đây, nhíu mày một cái, sau đó hít mũi, tỏ rõ ý ghét bỏ, thậm chí hơi trẻ con.
Bình luận nổ tung.
Vi Vi online chống nạnh: Đáng yêu ghê á!
Máy tính king size chơi được không: Da đẹp thật...
Không biết tên gì: Cảm giác... Không giống như là chơi ma túy... (nhan khống nhận tội)
Tống Thanh Hàn nhìn thấy bình luận bay vèo vèo, cụp mắt suy tư, sau đó vén ống tay áo lên, giơ cánh tay lên trước màn hình: "Tôi nhớ trong ảnh có cảnh tôi chọc kim tiêm vào tay, giờ tôi cho mọi người xem."
Cậu giơ hai tay lên trước màn hình, sau đó lại bảo dân mạng chờ một chút.
Cậu rờiđi nửa phút,sau đó bưng một chậu nước và một chai nước tẩy trang trở lại.
"Tôi vừa thấy có người nói tôi có thể dùng kem che khuyết điểm," Tống Thanh Hàn cười, trong ánh mắt trong veo tựa hồ phản chiếu hàng nghìn cảm xúc. "Giờ tôi tẩy cho mọi người xem nhé."
Cậu cười hiền lành như là băng tuyết tan trong ngày xuân, bọc lấy hơi thở ngày xuân, trong xương lại thẩm thấu cái rét trời đông.
Nhìn qua cảm thấy cậu hiền hòa, nhìn lại mới cảm thấy cậu lạnh lùng.
Tống Thanh Hàn cúi đầu rót nước tẩy trang lên tay mình, lấy bông tẩy trang không ngừng chà lau. Vài dân mạng hận không thể chui qua màn hình nói cho cậu biết phải đổ nước lên bông rồi mới lau.
Tống Thanh Hàn chà xát một hồi lâu, chà đến khi da đỏ lên mới ngâm vào chậu nước, lấy khăn mặt lau qua, lại giơ lên trước màn hình: "Nhìn thấy không? Góc độ của tôi đúng chưa..."
Cánh tay sau khi được tẩy dường như trắng lên, màu đỏ phai thành màu hồng nhạt.
Vết tiêm? Không tồn tại.
Giải thích thế nào cũng không bằng nhìn tận mắt. Nếu video kia làm cho dân mạng nửa tin nửa ngờ, vậy thì Tống Thanh Hàn tẩy trang ở ngay livestream, lộ ra cánh tay bị đồn tiêm ma túy. Trên đó không có vết tiêm -- cơ hồ không thể cãi lại được. Rõ ràng như vậy, nháy mắt kéo được một đống người qua đường vào xem.
Nhìn xem, nhìn xem người ta đi! Người ta căn bản không hít ma túy! Trên tay không có một vết tiêm nào! Ngay cả lỗ chân lông cũng không nhiều mấy!
Hít ma túy, giả!
Kế hoạch của Trần An quả thật là thận trọng. Đầu tiên là đăng video tạo dư luận, sau đó lợi dụng Big V truyền tin tức ra ngoài, cuối cùng cho Tống Thanh Hàn livestream hấp dẫn những người đã dao động hoặc là người muốn bắt được nhược điểm của cậu đến xem, thẳng thắn thanh minh.
Từ nông đến sâu.
Sau khi Tống Thanh Hàn livestream, đám người lúc trước còn vu cho cậu hít ma túy thật chỉ tẩy trắng mà thôi và đám nhân sĩ chính nghĩa đều lặng yên không một tiếng động câm miệng.
Dù họ có thể lấy ra chứng cứ chính xác hơn nữa cũng đã bị Tống Thanh Hàn phản bác, người ta phản bác còn có lý, kín kẽ không một lỗ hổng, làm quá thì họ lại cố tình gây sự.
Suốt một ngày Liễu Phỉ không buông điện thoại xem Tống Thanh Hàn từ bị vạn người phỉ nhổ đến được vạn người tạ lỗi, đầu ngón tay khẽ run.
"Chị Phỉ, giám đốc Lâm gọi chị." Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa của trợ lý, Liễu Phỉ hít sâu một hơi, che giấu hết biểu cảm đi.
"Chị đi một chuyến, cậu nghỉ ngơi đi." Liễu Phỉ đứng lên, vuốt phẳng làn váy trên người, cúi đầu nhìn Diệp Dịch, giọng điệu bình tĩnh.
Diệp Dịch ngơ ngác ngồi tại chỗ, không nói gì, giống như là mất hồn, nản lòng cô đơn.
Liễu Phỉ cong môi cười quyến rũ, cô ta trang điểm nhẹ lại có cảm giác hiền dịu.
Cô ta đeo giày cao gót, từng bước một theo sau trợ lý đi vào văn phòng Lâm Lâm.
"Cạch--" tiếng đóng cửa phòng nghỉ vang lên, Diệp Dịch hoàn hồn, nhìn Tống Thanh Hàn ngược gió trở mình, bụm mặt, rầu rĩ cười.
Cười xong, giọng gã đột nhiên khàn khàn, như là khóc nức nở.
"Thanh Hàn..." giọng gã chậm rãi phiêu xa, cuối cùng biến mất giữa không khí.
Chuyện vu hãm Tống Thanh Hàn tuy rằng là một tay Liễu Phỉ làm, nhưng không phải gã không biết gì. Gã biết Liễu Phỉ muốn hủy hoại Tống Thanh Hàn.
Nhưng mà... Gã cũng nghĩ, nếu Tống Thanh Hàn mất đi tất cả, liệu có quay về bên mình không?
Buổi tối ngày đó Tống Thanh Hàn coi gã như rắn rết, chuyện này vẫn ghim sâu vào lòng gã. Gã giấu chuyện này đi, mặc kệ cho Liễu Phỉ làm.
Nhưng... gã không ngờ Tống Thanh Hàn lại phản bác nhanh như vậy.
Đúng, gã không trông mong gì tin giả này không bị lộ, nhưng bại lộ thật sự quá nhanh.
Gã không bao giờ... có thể làm cho Tống Thanh Hàn ngoan ngoãn trở lại bên cạnh mình nữa. Diệp Dịch dùng ngón tay vuốt màn hình, trên đó là trang chủ Weibo của cậu.
Mỗi lần gã refresh, fan Tống Thanh Hàn nhiều thêm mấy trăm một nghìn.
Diệp Dịch nản lòng buông điện thoại, nằm nhoài trên sofa nhắm mắt, bắt buộc mình không xem, không nghĩ.
So với Diệp Dịch bên này hoảng sợ, thê thê thảm thảm, Tống Thanh Hàn bên kia lại khác. Đoàn phim "Người thứ bảy" ai ai cũng khen ngợi Tống Thanh Hàn, làm như thể người im bặt lúc trước không phải họ.
Chẳng qua cùng một đoàn phim, họ không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi. Tống Thanh Hàn cũng nể mặt để tất cả mọi người vui vẻ.
Cậu cảm ơn nhân viên đoàn phim, cảm ơn họ tin tưởng, thái độ rất chân thành.
Mà fan vẫn tin tưởng chắc chắn Tống Thanh Hàn lại thiếu chút nữa cảm động đến rơi lệ. Khi Thường Vi thấy video thanh minh kia, lòng cô đã bắt đầu vui mừng, khi Tống Thanh Hàn mở livestream cho thấy trạng thái của mình, cô không khỏi đỏ mắt.
Người cô tin không cô phụ niềm tin của cô.
Fan Tống Thanh Hàn tăng dần lên. Nhưng cuộc sống của cậu lại vẫn giống dĩ vãng.
Ba ngày nghỉ ngơi, cậu đúng giờ xuất hiện ở phim trường "Người thứ bảy".
"Anh Hàn." Một nhân viên đoàn phim ra đón, nụ cười trên môi cực kỳ nhiệt tình, "Hôm nay tới sớm thế."
Tống Thanh Hàn mỉm cười: "Hôm nay khởi công, tôi không dám đến muộn." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nói xong, cậu âm thầm chỉ chỗ Hàn Nghị, cười nói: "Đạo diễn nổi giận không đùa được đâu."
Nhân viên đoàn phim nhớ đến cái tính khi nổi giận là như bá vương của Hàn Nghị, cũng gật đầu theo.
Tống Thanh Hàn đi theo nhân viên đoàn phim vào phim trường, cười chào Hàn Nghị: "Chào buổi sáng đạo diễn."
Hàn Nghị điều chỉnh góc máy, sau đó đứng thẳng dậy, híp mắt đánh giá Tống Thanh Hàn, bật cười: "Chào buổi sáng."
Một lát sau, đám người Trần Gia Minh và Tạ Diệc An cũng lục tục đến. Ai nấy đều mỉm cười điệu cười giống mà lại không giống, nhưng vẫn cười cười nói nói, thân mật khăng khít.
Tống Thanh Hàn không nói quá nhiều, chỉ khi họ nói hứng khởi hoặc là bị điểm tên mới nói chêm vào một hai câu. Nhưng trên mặt cậu có ý cười, như thể đang im lặng lắng nghe, nhưng không làm người ta không vui.
Chẳng qua họ cũng chẳng quen thân, tám chuyện cũng chỉ là xã giao, lúc khởi công cũng tự làm việc của mình.
Sắp đến lúc quay. Tống Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt phẳng một nếp gấp ở tây trang, lạnh lùng đi vào giữa phim trường.
"Bắt đầu--!"
Theo một tiếng ra lệnh của Hàn Nghị, ánh mắt của Tống Thanh Hàn và Tạ Diệc An nháy mắt thay đổi. Hai người họ đứng đối diện nhau, Tạ Diệc An vẫn mặc áo trắng, nhưng vạt áo, ống tay áo, vạt áo... đều nhiễm màu đỏ.
Tống Thanh Hàn thì mặc tây trang thẳng thớm, ống quần may khít tôn lên cặp chân dài, càng làm người cậu cao hơn, eo hẹp chân dài.
Một cái không nên thêm, đó là mông cũng cong.
Tống Thanh Hàn, không, hẳn là Phương Du cầm một khẩu súng trong tay, họng súng bốc lên mùi khói thuốc.
Cậu thở dốc nhìn Tạ Diệc An, thấy trên người hắn đầy vết máu, đồng tử hơi co lại: "Trần Kha..."
Tạ Diệc An bất cần đời cười với cậu: "Làm sao? Bày ra biểu cảm đấy để làm gì? Tôi vẫn chưa chết đâu!"
Phương Du lẳng lặng nhìn hắn, đồng tử sâu thẳm, hốc mắt đã phiếm hồng.
Chap này dài dữ, 5800 chữ, bắt đầu chuỗi chap siêu dài của bà mẹ đẻ TvT