"Tốt! Cut --" Hàn Nghị hô một tiếng cut, sau đó xem lại đoạn vừa rồi qua máy giám sát, hài lòng.

Tống Thanh Hàn thở phào một hơi, kéo cổ áo sơ mi.

Biểu cảm trên mặt Tạ Diệc An cũng nhạt đi, hắn đi theo sau Tống Thanh Hàn.

"Ekip của cậu rất lợi hại." môi Tạ Diệc An khẽ mấp máy, mỉm cười, giọng vừa nhẹ vừa gấp.

Tống Thanh Hàn nghe vậy dừng chân một chút. Cậu quay đầu nhìn Tạ Diệc An, thoạt nhìn là ngượng ngùng, cười gật đầu: "Tôi cũng thấy vậy."

Tạ Diệc An nhướng mày, cười cười, không nói nữa.

Tống Thanh Hàn ở phim trường bận rộn, Trần An bên kia cũng không lơi là.

Tuy rằng tiếng xấu trên người Tống Thanh Hàn đã sắp được rửa sạch hết, nhưng anh không phải người dễ chọc. Dám ra tay với người của anh, vậy đừng trách anh không nể mặt.

Trần An làm việc rất kín kẽ, nhưng ra tay một cái là một dao chết sạch. Chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, anh đã tra rành mạch người đứng sau.

"Liễu Phỉ?" Trần An nhìn tên trong kết quả điều tra, khẽ nhíu mày, lại lật một tờ nữa, lại thấy cái tên Diệp Dịch.

Tống Thanh Hàn và Diệp Dịch từng có một đoạn tình cảm lưu luyến, anh cũng biết, đây cũng là một uy hiếp với Tống Thanh Hàn. Một khi có người phát hiện xu hướng tính dục của cậu, cậu ở giới này sẽ rất khó đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cho nên sau khi Tống Thanh Hàn chia tay Diệp Dịch, Trần An cũng từng quan sát gã một quãng thời gian, phát hiện hai người chia tay thật thì tất nhiên không quan tâm nữa. Dù sao một khi chuyện này bại lộ ra, người chịu liên lụy nhất không phải Tống Thanh Hàn mà là Diệp Dịch đã có địa vị nhất định trong giới.

Chẳng qua nước sông không phạm nước giếng như vậy, ăn ý bỏ qua cũng chẳng có gì, thế mà không biết Diệp Dịch và Liễu Phỉ điên cái gì, dám đập tiền dùng chuyện hít ma túy để dọa Tống Thanh Hàn...

Đây quả thực là vứt thể diện của Trần An anh xuống đất đạp mấy cái còn nhổ mấy bãi nước bọt lên.

Trần An đặt tài liệu xuống, suy tư, gọi điện thoại.

"Alo, anh Hoàng đúng không? Là tôi đây, Trần An..."

Trần An nói mấy câu chọc đối phương cười, cúp máy, chuyển khoản cho một tài khoản, làm như không có việc gì cất điện thoại di động đi.

Mấy Big V và truyền thông lúc trước tung tin Tống Thanh Hàn hít ma túy vốn đang lo cậu sẽ tính sổ, nhưng hai ngày rồi mà cậu vẫn không có một chút động tĩnh gì, họ cũng thả lỏng đi chút.

Nhưng mà ai biết, ngay khi họ sắp thở phào nhẹ nhõm một hơi tiếp tục đi thám thính, Trần An lại đột nhiên đăng bài.

@ Phòng pháp Tinh Hải: Nhân viên công ty đã điều tra, lưu các tài khoản @ Một ngày béo ú @ Người mơ mộng nhỏ bé @ Game du hí yêu đương... năm mươi mốt tài khoản bịa đặt lan truyền nghệ sĩ Tống Thanh Hàn trực thuộc công ty hít ma túy. Công ty đã chứng thực, đồng thời kiện các chủ tài khoản này lên tòa án, yêu cầu đền số tiền tổn thương tinh thần là tám trăm nghìn tệ(*).

(Khoảng hơn 2.6 tỉ)

Hình ảnh đính kèm là tài liệu liệt kê tên của tất cả các tài khoản có liên quan, đóng dấu của Tinh Hải, hiển nhiên là muốn làm đến cùng.

Big V Một ngày béo ú đầu đàn luống cuống. Lúc trước không phải họ chưa từng trải qua chuyện thế này, nhưng chỉ cần không quá đáng, đa số nghệ sĩ chẳng quan tâm. Bởi vì khi bôi đen họ, họ cũng sẽ nổi tiếng theo, đối với họ thì chỉ cần lợi nhiều hơn hại, họ sẽ mở một mắt nhắm một mắt.

Chuyện Tống Thanh Hàn này, họ cũng chỉ tưởng là diễn viên nhỏ này đắc tội với vị nào tai to mặt lớn, làm người kia không vui, muốn đè đầu cậu khiến cậu không ngóc dậy được. Thấy giá ổn, họ nhận lời ngay.

Dù sao cũng chỉ là diễn viên nhỏ, dù thế nào người đại diện của cậu ta cũng sẽ không tốn quá nhiều công sức vì cậu. Dù có tẩy trắng cũng chỉ có kết cục đường cùng.

Nhưng ai biết Tống Thanh Hàn là một ngoại lệ như vậy, tẩy trắng bất ngờ không kịp phòng. Càng không thể nghĩ là, Tinh Hải thật sự ra mặt vì diễn viên nhỏ này.

Không thể không nói, chiêu thức này quả thật là ác. Cho dù lúc trước đăng video thanh minh, Tống Thanh Hàn cũng mở livestream chứng minh mình không tiêm ma túy, nhưng vẫn có vài người nửa tin nửa ngờ, thậm chí còn công nhiên chỉ trích cậu giấu đầu hở đuôi.

Nhưng đưa luật sư ra nói chuyện, những kẻ này cũng thức thời câm miệng. Họ có thể không tin Tống Thanh Hàn, không tin Tinh Hải, nhưng pháp luật công bằng còn đó.

Tống Thanh Hàn dám kiện lên toà, vậy đương nhiên cậu chẳng hề sai.

Lên tòa án không phải một hai ngày là xong, nhưng thái độ của Tinh Hải lại làm cho rất nhiều người có thiện cảm. Tống Thanh Hàn chưa có tiếng tăm mấy nhưng công ty lại vẫn che chở cho cậu, vậy có nghĩa công ty này chắc cũng là một công ty tốt.

Liễu Phỉ hại cậu nhưng mất cả chì lẫn chài, cuối cùng chẳng những không đè Tống Thanh Hàn xuống được lại tặng cậu triển vọng tốt, thậm chí còn giúp công ty đối thủ có thêm danh tiếng. Khi cô ta xem hot search, thiếu chút nữa nôn chết.

Chẳng qua nghĩ đến sắc mặt của Lâm Lâm ngày đó, cô ta vẫn miễn cưỡng nuốt cơn giận xuống, tính toán cắt hết mấy công việc tiếp theo của Diệp Dịch.

Đến độ này rồi, sự hứng thú của Liễu Phỉ với Diệp Dịch cũng gần hết. Đàn ông trong giới kiểu gì chẳng có, bởi vì một người như Diệp Dịch mà vứt bỏ tất cả những con bài chưa lật trong tay thì không đáng.

Tống Thanh Hàn ở đoàn phim cũng biết sự thật. Có chuyện Trần An nói cho cậu, cũng có chuyện... Sở Minh nói cho cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Có lẽ là từ ngày Tống Thanh Hàn đồng ý nấu một bữa cơm cho Sở Minh, hắn đột nhiên thay đổi sách lược, thỉnh thoảng lại nhắn một tin, hoặc là dặn cậu chịu khó ăn cơm, hoặc là "lơ đãng" chia sẻ lịch trình với cậu, hoặc là nói những chuyện đã xảy ra với cậu.

Mà sau mỗi tin nhắn đều kèm theo những biểu cảm làm mất mặt chủ tịch.

Sở Minh: Thanh Hàn ~ hôm nay chị hỏi em, tôi nói cho chị biết em đang đi diễn Q3Q

Tống Thanh Hàn: "..." 

Tống Thanh Hàn ăn mềm không ăn cứng, Sở Minh như vậy, ban đầu cậu còn lãnh đạm, làm bộ không phát hiện ra gì cả, nhưng có một lần cậu bắt gặp Sở Minh, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đó của hắn lộ ra biểu cảm đau ở trong tim đây này, cậu lại thấy mệt tim khuất phục.

Sở Minh đang ăn cơm trưa, điện thoại khẽ rung một cái. Hắn cầm lên xem, biểu cảm dịu dàng hẳn.

Hàn Hàn: Nghiêm túc làm việc đi.

Sở Hàm ngồi đối diện Sở Minh hứng thú nhìn hắn, sau khi hắn cất điện thoại di động đi cô mới cắt một miếng bít tết: "Hàn Hàn nhắn tin à?"

Sở Hàm là chị của Sở Minh, lại từng được Tống Thanh Hàn cứu mạng, đã phát hiện em mình có ý đồ bất lương với người ta từ lâu. Lúc ban đầu cô quả thực là cạn lời với kiểu theo đuổi ngây thơ của em mình.

Như vậy mà theo đuổi được người đẹp chắc?

Sau đó cô biết Sở Minh bị Tống Thanh Hàn từ chối một lần, cô không cảm thấy cậu khinh thường Sở Minh, ngược lại còn nể cậu hơn.

Thật ra cô không sợ Tống Thanh Hàn cố ý thả thính Sở Minh. Người bình thường ai cũng biết, lên đến vị trí như hắn, hấp dẫn ít hơn họ nghĩ, muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt cũng phải không sợ nửa đường đứt cương mới được.

Hơn nữa không nói đến chuyện khác, cô nhìn người chuẩn. Tống Thanh Hàn có lẽ không phải bạch liên hoa thiện lương, nhưng cái gì nên có vẫn có.

Huống hồ so với bạch liên hoa thiện lương, cô thích giao tiếp với người như cậu hơn.

Sở Minh đón nhận ánh mắt trêu tức của cô, mặt không đổi sắc cắt một miếng bít tết, mặt lạnh như băng, nào có một tia dịu dàng như lúc trước.

"Nói đi!" Sở Hàm nhíu mày, "Nói nhanh xem, phát triển đến giai đoạn nào rồi?"

Sở Minh khẽ nhíu mày, buông dao nĩa trong tay: "Hàn Hàn nhắn tin lại cho em."

Sở Hàm: "......"

"Phụt," Sở Hàm nhịn không được cười ra tiếng, "Ngại quá, chị không nghĩ tới......"

Cô nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, sắc mặt nháy cái nghiêm túc lên: "Chị không ngờ các em ngọt ngào như vậy."

Sở Minh mím môi, cúi đầu cắt một miếng bít tết đưa vào miệng, không nói gì.

Sở Hàm nghĩ trước nghĩ sau một lần, cúi đầu cười vài tiếng.

"Em ăn xong rồi." chủ tịch Sở mặt không đổi sắc đứng lên, nhìn Sở Hàm vẫn đang cười trộm, rời khỏi nhà hàng.

"Cái gì thế, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, sao theo đuổi Hàn Hàn được?" Sở Hàm lắc đầu, vẫy tay gọi bồi bàn tính tiền.

Lần này Sở Minh tự lái xe đi, hắn ngồi trên xe suy tư, gọi điện thoại cho tài xế trong nhà đến đón Sở Hàm rồi mới lái xe rời khỏi nhà hàng.

Hôm nay không biết sao Sở Hàm lại đột nhiên gọi hắn ra ăn cơm, bây giờ cơm ăn được một nửa, hắn cũng không muốn về công ty. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Không bằng, đi gặp Hàn...... Tống Thanh Hàn đi.

Cằm Sở Minh banh banh, mặt không chút thay đổi vòng vô lăng, đến nhà hàng mình hay mua ba món một canh rồi mới thỏa mãn đi đến phim trường mà Tống Thanh Hàn đang quay.

Đường đến đoàn phim hơi xa, nhưng đường cũng thông thoáng. Khi Sở Minh đến, Tống Thanh Hàn vẫn đang diễn.

"Brừ -- brừ --" điện thoại của Tống Thanh Hàn rung lên vài lần, màn hình nhấp nháy.

Sở Minh nhìn tin nhắn giốngnhư đá chìm đáy biển, hơi cụp mắt xuống.

Hắn cất điện thoại di động vào túi, đưa tay sờ sờ hộp cơm còn ấm, yên lặng ngồi trên xe, nghiêm mặt, hơi thở trên người quả thực tựa như con chó lớn đang lấy lòng chủ nhân.

Không biết đã qua bao lâu, hơi ấm trên hộp cơm đã gần hết, điện thoại của Sở Minh mới rung rung.

"Alo? Sở Minh?" giọng Tống Thanh Hàn hơi run kèm theo một tia thở dốc, Sở Minh nghe vào mà phải nghĩ nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play