Tống Thanh Hàn bị tiếng chuông ầm ĩ đánh thức. Cậu nhẹ nhàng hừ vài tiếng, chậm rãi rời giường, nâng tay xoa cái gáy nhức mỏi.
Chuông vẫn đang reo, Tống Thanh Hàn sờ lấy điện thoại, ấn nghe.
"Alo, anh Trần..." sau khi cồn có tác dụng, giọng Tống Thanh Hàn hơi khàn, mát lạnh lại thêm vài phần gợi cảm.
Cơn giận của Trần An đầu kia nháy mắt nghẹn trong cổ họng, lúc mở miệng giọng điệu anh đã mềm xuống: "Giờ cậu ở đâu?"
"Ở ký túc xá." Tống Thanh Hàn đã tỉnh táo lên, cậu đứng dậy, vừa cầm điện thoại vừa vào phòng vệ sinh, vặn nước lạnh rửa mặt, "Có chuyện gì ạ?"
"Cậu xem hot search hôm nay chưa?" Trần An nghe giọng Tống Thanh Hàn, hơi sốt ruột.
Tống Thanh Hàn nghe vậy thấy không ổn, cậu nhíu mày, nhỏ giọng đáp: "Vẫn chưa."
Trần An cũng biết hôm qua cậu đi ăn cơm cùng đám Hàn Nghị, không tránh được rượu trên bàn cơm, chắc cậu cũng bị chuốc không ít rượu. Anh cũng không bất ngờ, chỉ thở dài: "Có người tuôn ra chuyện cậu đi bar hút ma túy, tụ tập chơi thuốc."
Tống Thanh Hàn: "..."
Trần An: "Chuyện này đã leo lên top đầu hot search."
Anh cũng giận sôi máu, Tống Thanh Hàn là người anh mới nhận, bây giờ lộ chuyện này ra khác nào vả mặt anh bôm bốp không?! Hơn nữa chuyện này người sáng suốt cũng nhìn ra rõ ràng là nhằm vào cậu, cho dù không dìm cậu không ngẩng đầu lên được cũng muốn ép cậu không trở mình nổi.
Ma túy là thứ mà quần chúng không thể tha thứ nhất, một khi dính vào, cho dù cậu hot như mặt trời ban trưa cũng sẽ bị chửi thành cứt chó, người xem sẽ nhớ kỹ cậu, sau đó phỉ nhổ cậu.
Lúc trước có nghệ sĩ nam đi lên nhờ vào một bộ phim điện ảnh, sự nghiệp vừa mới khởi sắc đã bị tuôn ra phốt hít ma túy, kết quả là trượt dốc không phanh, dù muốn quay lại cũng bị đại chúng phản đối, cuối cùng ảm đạm lui giới.
Đó còn là nghệ sĩ khá nổi tiếng, mà Tống Thanh Hàn hiện tại không nổi lại còn không có thành tích gì. Scandal này truyền ra, không xử lý tốt, chỉ sợ trong giới này không còn chỗ cho cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn lẳng lặng nghe, buông bàn chải đánh răng ra, hồi lâu mới nói: "Tôi không hít ma túy."
Trần An phiền muộn: "Đương nhiên tôi biết cậu không chơi thuốc, nhưng trên mạng đã lưu truyền khắp nơi, có cả ảnh chụp. Hơn nữa, hiện tại cậu không có fan trụ cột..."
Sợ là khó.
"Tóm lại, tôi nghe nói Hàn Nghị cho các cậu nghỉ, mấy ngày nay cậu ở yên trong ký túc xá, không được đi ra ngoài." Trần An dặn dò Tống Thanh Hàn vài câu, sau đó cúp máy.
Tống Thanh Hàn buông điện thoại xuống, cầm bàn chãi đánh răng tỉ mỉ đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, xong xuôi mới cầm điện thoại mở Weibo ra.
Quả nhiên, đầu hot search là tin tức cậu hít ma túy, đằng sau có cả chữ "Bạo" chói lọi, rất hút mắt.
Tống Thanh Hàn ấn vào đề tài này, bất ngờ là số bài đăng liên quan đến đề tài này không nhiều, nhưng lượt forward cao kinh người, chưa đến nửa phút mà đã lên đến vài nghìn.
Cậu tiện tay chọn một bài đăng hot nhất đọc, người đăng bài nói đầy khí phách, lưu loát viết hơn một nghìn chữ lên án hành vi hít ma túy của cậu, bên dưới còn đính kèm vài tấm ảnh chụp mơ hồ, mà người trên ảnh rõ ràng là cậu.
Tống Thanh Hàn mở ảnh chụp ra xem, chụp rất đúng góc, nếu không phải cậu xác định mình không chơi thuốc, người qua đường xem ảnh này chỉ sợ cũng cảm thấy cậu nghiện ma túy.
Không thể không nói, ảnh này chụp rất tốt, đặc điểm mặt và kiểu tóc của Tống Thanh Hàn lộ ra rõ, chỉ liếc mắt một cái là nhận ra người trong ảnh đích thị là cậu.
Tống Thanh Hàn trong ảnh suy sụp, hai má hóp vào, tay cầm một cái kim tiêm giống y con nghiện. Cậu cẩn thận ngồi trên ghế sofa, cầm kim tiêm trong tay tựa hồ sắp đâm vào da thịt trắng nõn.
Góc độ ảnh chụp bất đồng, ánh sáng cũng không đồng đều, nhưng đều không ngoại lệ là Tống Thanh Hàn trong ảnh lúc nào cũng cầm một cái ống tiêm, như thể đã nghiện quá lâu rồi.
Bình luận dưới bài đăng này đều chửi Tống Thanh Hàn, như kiểu chắc nịch chuyện cậu hít ma túy là thật, có cả một vài fan lớn tiếng hô hào, ép đoàn phim "Người thứ bảy" cắt bỏ tất cả phần diễn của cậu, đuổi cậu khỏi bộ phim này.
@ Mặt hoa đào hồng: Yêu cầu @ Đoàn phim Người thứ bảy @ Đạo diễn Hàn Nghị khai trừ kẻ nghiện, nếu không chúng tôi sẽ quay lưng với phim!
Dưới bình luận này là một đống dân mạng lòng đầy căm hận tán thưởng.
Vào một số lúc, lời của dân mạng rất độc ác, ngôn luận của họ tựa như một khẩu súng bắn thẳng vào người bạn.
Chuyện diễn ra rất nhanh, sau khi đề tài Tống Thanh Hàn hít ma túy lên hot search, lời yêu cầu đoàn phim Người thứ bảy đá cậu đi cũng nổi lên theo, nhưng ấn vào lại chẳng có mấy nick Weibo bình luận, xem lượt like, xem trang cá nhân cũng toàn là nick clone mới đăng ký, nhìn là biết là thuỷ quân(*).
(Thủy quân trước kia là nhóm người được thuê để định hướng truyền thông – nâng hoặc dìm, phát tán thông tin, bây giờ thủy quân trong tay các công ty truyền thông là các phần mềm nhân bản tài khoản và spam nội dung, thường vào nửa đêm hoặc rạng sáng)
Xem ra người đứng sau màn này không chỉ muốn muốn ép chết Tống Thanh Hàn, càng muốn dụ dỗ đoàn phim "Người thứ bảy" này hơn.
Hiện tại đoàn phim "Người thứ bảy" có hai sự lựa chọn, một là hủy hợp đồng với cậu, thay diễn viên khác đóng vai Phương Du; hai là án binh bất động. Nhưng nếu cậu không cho một lời giải thích thỏa đáng, đoàn phim cũng sẽ bị chửi bới bởi vì cậu.
Có lẽ bởi vì đề tài quá bất ngờ nên tạm thời chưa có tin đoàn phim hủy hợp đồng với cậu. Nhưng nếu cậu vẫn không thể nhanh chóng thanh minh, như vậy...
Dù cậu là nghệ sĩ của Trần An, nhưng với tính tình của Hàn Nghị, chỉ sợ ông cũng sẽ bảo cậu rời đoàn phim.
Tống Thanh Hàn tiếp tục xem vài lần, sau đó tắt Weibo đi, thử gọi cho Trần An mấy cuộc điện thoại, lại không có ai nghe.
Cậu thở dài, cất điện thoại đi, đứng lên vào bếp qua loa ăn bữa sáng, ăn xong cầm kịch bản tiếp tục ngồi ở sofa đọc.
Tống Thanh Hàn đọc được một lát, tiếng đập cửa vội vàng vang lên ngoài cửa.
Cậu buông kịch bản đi ra nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là Trần An đang có vẻ kích động và vài người theo sau anh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tống Thanh Hàn mở cửa ra, Trần An nhanh chân vào, người đứng sau anh cũng lộ diện.
"Sở tiên sinh?" Tống Thanh Hàn mở rộng cửa, Sở Minh bước vào, đảo mắt nhìn phòng khách một vòng, sau đó gật đầu: "Ừ."
Ngụy Khiêm đi theo sau Sở Minh, mỉm cười hiền lành: "Tống Thanh Hàn, chúng ta lại gặp mặt."
Tống Thanh Hàn cười cười với hắn.
Sở Minh theo ánh mắt của Tống Thanh Hàn, thản nhiên nhìn Ngụy Khiêm một cái.
Ngụy Khiêm: "..." này thì không giữ mồm giữ miệng! Này thì không giữ mồm giữ miệng! Giờ thì vui rồi, sợ là tiền thưởng cũng đi tong!
Ngụy Khiêm than thở một tiếng trong lòng, cười đến là thảm thiết tuyệt vọng với Tống Thanh Hàn, ngay cả bước đi dường như cũng nặng nề hơn nhiều.
Tống Thanh Hàn: "?"
Cậu thấy ngoài cửa không còn ai khác, thuận tay đóng cửa lại, sau đó ngượng ngùng nhìn họ ngồi xuống sofa, mình thì vào mở tủ lạnh, quay đầu lại hỏi: "Sở tiên sinh, anh Trần, Ngụy tiên sinh, trong nhà không có đồ uống gì, chỉ còn lại một ít trà, có được không?"
Sở Minh khẽ lắc đầu: "Được, tôi không kén chọn."
Ngụy Khiêm nghe vậy giật nảy mình, một lời khó có thể nói hết nhìn Sở Minh một cái, ánh mắt đó giống như thể chư hầu xem hôn quân hô mưa gọi gió.
Khi Sở Minh sắp nhìn sang, hắn vội vàng dời mắt, cũng theo lời hắn nói hàm hồ: "Tôi cũng không kén chọn."
Trần An cũng không phải người không biết quan sát bầu không khí, anh cũng nói một câu không kén chọn.
Tống Thanh Hàn khẽ cười, thoáng suy tư, vào bếp lấy túi trà mua từ trước pha vài chén trà.
Lá trà không phải hàng thượng đẳng gì, Tống Thanh Hàn cũng chỉ dùng nước ấm nhúng qua hai lần, nhưng Sở Minh lại đoan chính ngồi nghiêm túc uống trà, biểu cảm giống như thể đang nhấm nháp trà tuyệt hảo, ánh mắt Ngụy Khiêm nhìn Tống Thanh Hàn càng thêm phức tạp.
Xem ra nghệ sĩ nhỏ tên Tống Thanh Hàn này chắc chắn là phu nhân chủ tịch rồi.
Hắn vội vàng nhận chén trà Tống Thanh Hàn đưa cho, cười hòa ái, thái độ hiền lành, tư thái thân thiết, làm cho Trần An ngồi cạnh phải nhìn thêm mấy lần.
Chẳng qua... Trần An dời mắt, từ người Ngụy Khiêm chuyển đến người Sở Minh. Lén la lén lút nhìn vài lần, anh lại nhìn Tống Thanh Hàn, lặng lẽ uống trà.
Anh biết Tống Thanh Hàn và Sở Minh có chút quan hệ, nhưng lúc trước anh chỉ đoán là Sở Minh bỗng hứng lên muốn chơi đùa với diễn viên, hơn nữa Tống Thanh Hàn cũng khẳng định chắc nịch rằng không quen biết hắn, anh cũng buông chuyện này xuống. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng bây giờ xem ra... người cầm quyền tập đoàn Sở thị này sao cứ như là đang cố ý làm chỗ dựa cho Tống Thanh Hàn thế nhỉ?
Vừa nãy anh đã nói chuyện với Hàn Nghị, cũng là Sở Minh mở miệng, tạm thời bảo ông đừng có ý nghĩ thay diễn viên.
Lúc này nếu còn nói Tống Thanh Hàn và Sở Minh không có quan hệ gì, vậy Trần An anh thật sự không cần làm trong giới này nữa.
"Khụ, Thanh Hàn." Trần An đặt chén trà xuống, nhìn thẳng Tống Thanh Hàn, "Lần này tôi đến đây là muốn nói cho cậu biết thanh minh chuyện hít ma túy này thế nào."
Tống Thanh Hàn bất giác liếc nhìn Sở Minh, thấy hắn bất động ngồi trên sofa, lại dời mắt, gật đầu: "Anh nói đi."