Sở Minh chỉ cảm thấy một trận đau nhức, lúc tỉnh lại lần nữa, bên tai vang lên tiếng còi inh ỏi, khí thải từ xe ô tô làm cho hắn nghẹn thở khó chịu.

"Chó nhà ai đây?" Một giọng nói hắn rất quen thuộc rất quen thuộc vang lên, một đôi tay trắng nõn cầm "hai tay" hắn, nhẹ nhàng ôm hắn lên.

"Gâu..." động đến vết thương trên người Sở Minh, hắn hừ một tiếng.

Tống Thanh Hàn xoa đầu hắn, nhưng không phát hiện con chó bẩn thỉu, vừa nãy còn nhắm mắt lại nửa chết nửa sống đột nhiên mở to hai mắt, trong đôi mắt đen láy là vẻ khiếp sợ rất giống con người.

Tống Thanh Hàn nhìn móng vuốt bị nó cào sắp nhìn thấy xương, nhíu mày, vỗ đầu hắn: "Tao đưa mày đi khám bác sĩ, mày đừng cắn tao."

"Gâu..." con chó kia cọ cọ trong lòng cậu, ngoan đến bất ngờ.

Tống Thanh Hàn vẫn có khuôn mặt ngây ngô thở dài, ôm lấy hắn, thật cẩn thận giơ cái chân trước bị thương của hắn ra, đứng ở ven đường gọi một chiếc xe taxi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"A! Xe tôi không cho thú cưng lên!" tài xế kia mới đỗ xe, thấy Tống Thanh Hàn ôm con chó nhỏ, ghét bỏ khoát tay, định lái xe đi.

"Đừng, tôi thêm tiền." Tống Thanh Hàn gọi một tiếng, xoa đầu con chó nhỏ, "Nó bị thương khá nặng, không thể kéo dài."

Tài xế kia do dự nhìn cậu vài lần, thấy cậu sạch sẽ đường hoàng, phất tay: "Thôi... lên đi."

Tống Thanh Hàn mở cửa xe, ôm con chó nhỏ ngồi xuống.

Con chó vàng kia ngoan ngoãn gối đầu lên đùi cậu, ngẩng đầu nhìn cậu.

Không biết có phải ảo giác của Tống Thanh Hàn hay không, cậu cứ cảm thấy con chó nhỏ này quá thông minh.

Cậu sờ tai nó, con chó nhỏ cũng nghiêng đầu cọ lòng bàn tay cậu, chân trước không bị thương vỗ vỗ đùi cậu như người.

"Đến rồi." tài xế giẫm phanh, Tống Thanh Hàn và con chó nhỏ hơi ngả người về trước, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đỗ ở trước bệnh viện thú y.

Cậu trả gấp đôi tiền xe cho tài xế, ôm con chó nhỏ xuống xe.

Con chó nhỏ bị thương khá nặng, lúc bác sĩ xử lý vết thương cho nó, nó ngoan ngoãn nằm im, chỉ có đôi mắt vẫn nhìn Tống Thanh Hàn.

"Con chó này ngoan quá." Bác sĩ vỗ đầu nó, bị né tránh. Bác sĩ không xấu hổ, cười tủm tỉm băng bó cho nó, đưa nó cho Tống Thanh Hàn: "Mấy ngày sau không tắm rửa cho nó, tôi cho ít thuốc về cho nó uống, khoảng hai tuần nữa là có thể đưa nó đến đây tháo băng." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Nếu lo không biết xử lý vết thương của nó, cậu có thể thêm WeChat của tôi, nhắn tin hỏi tôi là được." bác sĩ trẻ tuổi phong độ có thừa, lấy điện thoại ra cười nhìn về phía Tống Thanh Hàn.

"Gâu!" Sở Minh bình tĩnh nâng cái chân không bị thương lên vỗ cánh tay Tống Thanh Hàn, trông mong nhìn cậu.

Tống Thanh Hàn xoa đầu nó, không nhận ra vẻ từ chối trong mắt nó, lấy điện thoại ra trao đổi WeChat với bác sĩ.

"Đi đường cẩn thận." bác sĩ nhìn màn hình điện thoại, đút điện thoại vào túi áo blouse, dịu dàng nói.

Sở cún con nghe mà lông sắp dựng thẳng lên.

"Làm sao, làm đau mày à?" Tống Thanh Hàn nghi hoặc xoa đầu nó, ôm nó lên xe bus, về đến nơi ở của cậu - căn nhà mà Sở Minh rất quen thuộc.

Phòng đơn đơn sơ có cái giường nho nhỏ, một vài đồ đạc được đặt gọn gàng, phòng bếp cũng hẹp, có mùi khói dầu.

Tống Thanh Hàn đặt con chó nhỏ lên ghế, vào bếp rót nước vào chậu bưng ra, cầm khăn mặt nhúng nước, cẩn thận lau người cho con chó.

Sở Minh biết hiện tại mình đang ở trong tình trạng gì.

Hình như hắn... Lại nhớ đến ngày nhập vào một con chó rồi được Tống Thanh Hàn nhặt về.

Chẳng qua lúc ấy ý thức của hắn không tỉnh táo như hiện tại, lúc hắn tỉnh táo hẳn đã sau ngày hắn được mang về mấy hôm.

Vậy hắn hiện tại đang ở đâu? Lại một lần nữa trải qua mấy năm chua xót với Tống Thanh Hàn, hay là đây là một giấc mộng của hắn?

Sở Minh nâng cái chân không bị thương đè lên chân bị thương, cơn đau theo móng vuốt truyền đến, làm hắn dựng lông lên.

Tống Thanh Hàn buồn cười kéo chân hắn ra, đổ thức ăn cho chó mua ở bệnh viện ra để trước mặt hắn.

Sở · thật lâu không làm chó · hiện tại quả thật là chó · Minh: "..."

Thức ăn cho chó khô khốc ở trong bát, Sở Minh tựa đầu lên một chân, trên mặt chó toát ra vẻ trầm tư hệt như người.

Lúc Tống Thanh Hàn giặt khăn mặt xong, thấy con chó nhỏ mới được nhặt về tủi thân nằm trên ghế, thức ăn cho chó trước mặt không vơi chút nào.

"Sao lại không ăn?" Tống Thanh Hàn nâng mặt chó lên nhìn, thấy hắn cụp tai mắt mong chờ, đăm chiêu.

"Chẳng lẽ là quá đau?" Tống Thanh Hàn gãi cằm hắn, đặt nước trước mặt hắn.

"Không ăn thì uống nước đi." Tống Thanh Hàn cụp mắt.

Khuôn mặt xinh đẹp ngay gần trước mặt, Sở Minh liếm tay cậu, ngoan ngoãn cúi đầu uống mấy hớp nước.

... Không ăn thức ăn cho chó.

Tống Thanh Hàn nhíu mày, xoa đầu hắn, đi tìm một ít quần áo mình không mặc nữa, làm cho con chó cái ổ trông thoải mái.

Hôm nay cậu vừa mới đến một đoàn phim casting, nhưng thấy thái độ của đạo diễn khi nghe thấy tên mình, cơ hội được nhận vai phỏng chừng cũng xa vời.

Tống Thanh Hàn tự giễu cười cười, lấy hai củ khoai tây trong tủ lạnh cũ, vo sạch gạo, làm khoai tây xào.

Con chó nhỏ kia không biết từ khi nào đã nửa ngồi chồm hổm lên, trông mong nhìn cậu đi ra. Đôi mắt rất giống người kia làm cho Tống Thanh Hàn cảm thấy chịu khuất nhục vì trọng trách. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu nhìn con chó nhỏ, lấy một cái bát nhỏ xới cơm và gắp khoai tây xào để trước mặt chó.

Con chó nhìn bát cơm không biết nghĩ gì, Tống Thanh Hàn thấy lúc nó cúi đầu xuống ăn cơm, thế mà có cảm giác chịu nhục.

"..." Tống Thanh Hàn bật cười.

Sở Minh thấy cậu cười, không xấu hổ, cúi đầu ăn thêm mấy miếng cơm, uống mấy hớp nước, nằm trên ghế vẫy đuôi.

Cứ như thế hắn được Tống Thanh Hàn giữ lại, giống quá khứ.

Bác sĩ thú y kia quả thật có hứng thú với Tống Thanh Hàn, chẳng qua cậu lãnh đạm, hắn lại biến mất khỏi cuộc sống của Tống Thanh Hàn và Sở Minh.

Sau đó Sở Minh từng thử rất nhiều lần xem có thể trở lại thế giới cũ hay không, nhưng dù hắn dùng phương pháp gì, lúc mở mắt ra, xuất hiện ở trước mắt hắn vẫn là hai móng vuốt chó đầy lông.

Hắn chỉ có thể lại trải qua chuyện mình đã trải qua ở thế giới này.

Cuộc sống của Tống Thanh Hàn cũng chẳng khác gì quá khứ. Chẳng qua khi đó hắn không có ý nghĩ khác thường gì với Tống Thanh Hàn, cho nên không quá chú ý cậu lắm. Hiện tại có cơ hội lần thứ hai, hắn dùng thân xác chó này lại thấy Tống Thanh Hàn chậm rãi lớn dần.

Cảm xúc của cậu càng ngày càng kín đáo, chỉ có đôi lúc cậu ôm hắn vuốt lông, sau đó lại bình tĩnh.

Sở Minh biết trong khoảng thời gian này cậu bị Diệp Dịch chèn ép, nhưng mà hắn hiện tại trừ mấy móng vuốt chó, ngay cả mở miệng an ủi cậu cũng không làm được.

Hắn muốn thay đổi, nhưng cũng không có tác dụng. Giống như thật sự chỉ là một giấc mộng, dù hắn cố gắng cỡ nào, ngày hôm sau chuyện nên xảy ra vẫn xảy ra.

Lửa bùng lên tận trời. Mùi xăng hỗn hợp mùi khói ập vào xoang mũi Sở Minh. Hắn lấy móng vuốt đẩy đồ rơi xuống dưới, tìm được Tống Thanh Hàn cuộn người, vừa bị sặc khói ho khan vừa đau đớn.

"Gâu..."

Sở Minh đẩy Tống Thanh Hàn, cậu mở mắt, ho khan vài tiếng, gọi: "Sở Minh..."

Sở Minh mở to mắt chó, mặt Tống Thanh Hàn trở nên mơ hồ.

"Sở Minh..."

Tống Thanh Hàn cúi đầu lau tay cho Sở Minh, cảm thấy đầu ngón tay trong tay nhúc nhích.

Cậu ngẩng đầu nhìn mặt Sở Minh, chạm vào đôi mắt mơ màng.

"Anh tỉnh rồi." trong giọng Tống Thanh Hàn là sự run rẩy chính cậu cũng không cảm thấy được, nhìn người đàn ông chậm rãi mở to mắt, siết chặt khăn mặt.

"Đây là..." sắc mặt người đàn ông nằm trên giường bệnh tái nhợt, lời nói ra cũng xa cách làm cho người ta khó chịu.

Tống Thanh Hàn chớp mắt, hốc mắt đỏ lên. Cậu hít sâu một hơi, đứng dậy: "... Anh bị tai nạn, em gọi bác sĩ đến khám cho anh."

Sở Minh thấy vẻ mặt của cậu là tim hẫng một nhịp, cầm cổ tay cậu, kéo cậu vào trong lòng: "Xin lỗi Hàn Hàn..."

Tống Thanh Hàn run lên.

Sở Minh ảo não hối hận hôn cổ cậu: "Anh chỉ đùa thôi... Hàn Hàn đừng giận..."

Tống Thanh Hàn nâng tay muốn đánh hắn, nhưng lúc bàn tay sắp dừng trên người hắn, lại bởi vì nghĩ đến sức khỏe hắn mà nhẹ đi, mềm mại vô lực.

Sở Minh cảm nhận được động tác của cậu, lòng càng hối hận, vội vàng ôm cậu xoa xoa.

"Anh sai rồi, em yêu anh sai rồi..."

"Á!" Cần cổ đau đớn, Tống Thanh Hàn vùi đầu vào cổ hắn, hung hăng cắn cổ hắn.

Nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ, Sở Minh ôm Tống Thanh Hàn thật chặt, nghiêng đầu, hối hận thâm tình hôn mặt cậu, khóe miệng lơ đãng nếm được chất lỏng mằn mặn.

Lo lắng bởi vì Sở Minh vẫn hôn mê không tỉnh, cộng thêm cảm giác khó chịu vừa nãy, Tống Thanh Hàn mở to mắt, lông mi bị nước mắt thấm ướt, chớp chớp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chủ tịch Sở chịu hậu quả vì nói lung tung, trong mấy ngày hắn nằm viện khám lại, Tống Thanh Hàn không để ý đến hắn.

Sở đại cẩu chỉ đành trông mong nhìn cậu lúc cậu đến đem cơm bệnh nhân cho hắn vào thời gian cố định, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.

Nhưng lòng Tống Thanh Hàn cứng như đá, lúc đem cơm đến cũng không nói một câu, rất lạnh lùng vô tình.

Tiểu Sở Thần và tiểu Tống Giác không biết hai ba đang giận gì nhau, lúc Tống Thanh Hàn đưa chúng nó đến là ồn ào, kêu a a, nằm trong lòng cậu rất thoải mái, chủ tịch Sở nhìn mà lòng đắng ngắt.

"Hàn Hàn, anh sai rồi, sau này không dám nữa." Sở đại cẩu ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, ngoan ngoãn nói, "Thật sự không dám."

Tống Thanh Hàn thản nhiên nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu chơi với tiểu Sở Thần.

Sở Minh: "..."

QAQ

May mà cơn giận của Tống Thanh Hàn đến cũng nhanh đi cũng nhanh, sau mấy ngày giày vò, cuối cùng chủ tịch Sở được đặc xá, sờ tay nhỏ của Tống Thanh Hàn.

"Anh biết sai thật rồi." Sở Minh trịnh trọng nói, hôn ngón tay Tống Thanh Hàn, "Hàn Hàn đừng giận nữa."

Tống Thanh Hàn thở dài, xoa đầu hắn, cúi đầu đáp: "Ừm."

Hai bé con không hiểu đây là chuyện gì, nằm trong nôi hưng phấn vỗ tay, gương mặt phúng phính ngây thơ, đôi mắt sáng ngời vẫn nhìn hai ba: "A a!" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play