Lúc trước nhà họ Bạch đã bị Sở Minh cảnh cáo một lần bởi vì chuyện Tống Viễn Sơn, lần này xuống tay với Sở Minh, không chỉ những người bị nhà họ Bạch mua chuộc bị Tống Thanh Hàn và Sở Minh tra ra, ngay cả nhà họ Bạch cũng dính vào scandal trốn thuế.
Lần này nhà họ Sở giận thật.
Đến bây giờ, tài sản và quan hệ mà nhà họ Sở tích lũy mấy trăm năm mới lộ ra.
Nhà họ Bạch nhận được thông báo điều tra của chính phủ, cùng với đó là các nhà phân phối và nhà cung cấp lần lượt trở mặt, hàng hóa tồn trong kho trở thành gánh nặng lớn.
Số tiền trốn thuế và tiền nộp phạt là một con số khổng lồ. Vốn dựa theo thực lực nhà họ Bạch, dù con số này lớn, nhưng chỉ cần qua vài năm là sẽ có cơ hội trở mình. Nhưng mà, trước khi sự việc này bùng nổ, nhà họ Bạch vừa nuốt được miếng đất mà nhà họ Sở nhả ra, tài chính đã bị đứt đoạn bởi vì miếng đất đó. Doanh nghiệp vốn có thể miễn cưỡng hoạt động rơi xuống bùn trong lần phạt tiền này. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bạch lão gia tử chống gậy gặp mấy quan chức thân thiết, lại chỉ nhận được đáp án mơ hồ.
Chứng tỏ kết cục cuối cùng của nhà họ Bạch.
Bạch Tước bởi vì chứng cứ xác thực nên đã bị đưa vào tù, anh hắn và ba hắn nhắc đến hắn, Bạch lão gia tử thiếu chút nữa khó thở, vỗ sofa mắng: "Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng mà!"
Con trưởng nhà họ Bạch cúi đầu vỗ lưng cho ba, nói: "Có cần chuẩn bị cho tiểu Tước không?"
"Chuẩn bị?" Bạch lão gia tử thở gấp mấy hơi, phẫn nộ nói, "Chuẩn bị cho nó tiếp tục gây họa cho nhà mình à?"
"Sau này các con coi nhà ta không có nó!"
"Vâng vâng vâng" Con trưởng nhà họ Bạch khúm núm đáp, cụp mắt che giấu vệt sáng lóe lên trong mắt.
Nhà họ Bạch suy sụp đã là chuyện trong dự kiến, lần này chủ nhà họ Sở bị thương nhập viện, cộng thêm Bạch Tước vào tù, nhà họ Bạch trốn thuế, cuối cùng đã hạ màn.
Lúc Sở Minh ra viện, rất nhiều phóng viên ngồi canh ở cửa bệnh viện, cho dù cách một tầng bảo vệ cũng không buông tha cho "nghiệp vụ thường ngày" của mình!
Chỗ nào có tin hot, chỗ đó có họ!
Nói thẳng ra Sở Minh cũng không phải một danh nhân. Nhưng hắn không nổi tiếng, bạn đời của hắn là một trong những người nổi tiếng nhất. Lúc họ come out có bao nhiêu người chú ý, sau đó lại có "Mộng cũ Lê viên" bùng nổ doanh thu duy trì sự nổi tiếng, cộng thêm hai đứa bé giống hai người, Tống Thanh Hàn lại biến mất lâu như vậy... trên người họ toàn là tin hot! (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chỉ cần hôm nay có thể chụp được gì đó, dù Tống Thanh Hàn có đi cùng Sở Minh hay không, họ đều có cái để viết!
Dù sao dựa theo mức độ nhận thức của người dân với họ, lượng tiêu thụ hẳn là không lo.
Các phóng viên hóng hớt đứng chờ, lúc người ở bên trong đi ra, họ lại chỉ có thể nhìn thấy một chiếc xe màu đen chạy như bay qua, ngay cả khói cũng không để lại cho họ.
Sao thế này?!
Fan cũng hy vọng có thể thấy tin tức mới nhất của Tống Thanh Hàn. Từ sau khi "Mộng cũ Lê viên" công chiếu, Tống Thanh Hàn chỉ đăng mấy video thường ngày rồi chưa từng xuất hiện!
Không phải là lui giới thật đấy chứ?
Phỏng đoán này không biết là ai nói đến, rất nhanh lan tràn trong giới.
Tống Thanh Hàn sắp lui giới?!
Năm nay cậu mới có hai mươi tám tuổi, đang trên đỉnh của nghiệp diễn, sao lại lui giới?
Không ít đạo diễn coi trọng Tống Thanh Hàn không có cách liên hệ được với cậu, lúc này đều tìm đến Trần An.
Trần An nghe một đống điện thoại, còn bị nhóm đạo diễn đó nhét cho mấy cái kịch bản, cười khổ gọi điện thoại cho Tống Thanh Hàn.
"Cậu không lui giới thật đấy chứ?" Trần An vuốt mấy xấp kịch bản, hỏi.
Tống Thanh Hàn cúi đầu hôn trán tiểu Tống Giác, nghe vậy cười nói: "Anh Trần nghe được tin ở đâu thế?"
Trần An nghe vậy là biết Tống Thanh Hàn không có ý đó, sự bất an trong lòng giảm đi không ít, trong giọng nói cũng đầy ý cười: "Một đống đạo diễn gọi điện thoại đến hỏi anh vì sao gần đây cậu ẩn thân còn gì, lại nhét cho anh một đống kịch bản, bảo cậu suy xét lúc chọn kịch bản."
Tống Thanh Hàn là diễn viên đầu tiên đoạt giải Oscar trong mấy năm qua, huống chi hiện tại cậu chưa già, tất nhiên có khả năng tiến bộ hơn. Hướng Duy có thể đưa cậu đến lễ trao giải Oscar làm người ta hâm mộ, nhưng mọi người nghĩ Tống Thanh Hàn còn trẻ, họ cũng có cơ hội. Nhưng mà đang êm đẹp, sao cậu lại lui giới? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trần An hỏi rõ ràng ý tứ của Tống Thanh Hàn, lòng coi như là yên tâm.
"Vậy kế hoạch tiếp theo của cậu là?"
Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nghĩ: "Chờ thêm mấy ngày em xem có kịch bản tốt không thì nhận."
Trần An nhìn đống kịch bản trong tay, gật đầu: "Cũng được."
Nhưng mà ngoài dự kiến của anh là, kịch bản Tống Thanh Hàn chọn không phải bộ phim văn nghệ anh chọn mà là một bộ phim lịch sử.
Mọi người đều biết, trước giờ lịch sử là cố định, nếu dựng lại các anh hùng và chiến công trong lịch sử thành phim thì nhân công và tiền bạc là một con số khổng lồ.
Mà dù vậy, phim chưa chắc đã được khán giả ủng hộ.
Lịch sử rõ ràng là như vậy, nhưng anh quay người ta thành kiểu xx!
Lịch sử xx rõ ràng là thế này, bạn xem diễn viên này diễn cái gì thế!
Năm đó cũng có một bộ phim lịch sử tìm đến Tống Thanh Hàn, nhưng lúc ấy cậu không nhận. Mãi cho đến hiện tại, bộ phim đó vẫn bị đắp chiếu không hẹn ngày.
"Cậu chắc chắn là bộ này à?" Trần An do dự hỏi.
Tiếng cười của Tống Thanh Hàn vang lên ở đầu kia điện thoại: "Em đọc hết mấy kịch bản rồi, em thấy khá thích kịch bản này."
"Nhưng vai em thích không phải vai đạo diễn Đàm chọn."
Trần An trầm ngâm một lát: "Ừ, anh gọi điện thoại xem sao."
Đạo diễn Đàm không ngờ Tống Thanh Hàn chọn kịch bản của mình, vui sướng một hồi, do dự hỏi: "Thế... Tống Thanh Hàn thích vai nào?"
Trần An cũng đau đầu, giơ tay xoa huyệt Thái Dương: "... Triệu Cao."
Đạo diễn Đàm: "..."
Cuối cùng Tống Thanh Hàn vẫn như ý nhận được vai mình muốn.
Lúc chuẩn bị gần xong cũng đến lúc Tống Thanh Hàn vào đoàn phim.
Hai nhóc con đã gần một tuổi, có lẽ là di truyền chiều cao của hai ba, dáng người trông cao hơn bạn cùng lứa một chút, người quen đã có thể phân biệt hai đứa.
"Ba, ba Hàn!" Tiểu Sở Thần ngồi trên thảm đẩy xe đồ chơi, thấy Tống Thanh Hàn đi đến, hưng phấn đưa xe đồ chơi cho cậu.
Tiểu Tống Giác thì yên tĩnh hơn, nó đang cầm một miếng gỗ màu đỏ, trông mong nhìn cậu.
Tống Thanh Hàn ngồi xổm xuống ôm tiểu Tống Giác lên đùi, nó dùng tay không túm lấy vạt áo cậu, hưng phấn a một tiếng với em trai ngồi dưới đất.
Tiểu Sở Thần bị chị khoe khoang kích thích, bò trên thảm, dịch đến chân Tống Thanh Hàn, hai tay túm lấy quần cậu, không khóc thành tiếng, chỉ rơi nước mắt.
Cái dáng vẻ giả vờ đáng thương quả thực chẳng khác gì ông bô!
Tống Thanh Hàn vừa giận vừa buồn cười ôm cả hai đứa lên, ngồi xuống ghế.
Tiểu Sở Thần vừa mới rơi nước mắt được bế lên cái là ngừng khóc, tay nắm chặt áo Tống Thanh Hàn, cọ cọ gương mặt tròn trịa trắng nõn ở ngực cậu, không muốn xa rời.
Lòng Tống Thanh Hàn mềm nhũn, cậu cúi đầu hôn mặt nó, lại bị nó hưng phấn hôn nước miếng đầy mặt.
Tiểu Tống Giác thấy em mình được ba hôn, cũng vỗ tay nhỏ kêu "A a", ngửa đầu hôn mặt cậu.
Tống Thanh Hàn vội đỡ cái lưng chưa chắc của nó.
Một bàn tay to vững vàng ôm tiểu Sở Thần trong lòng Tống Thanh Hàn.
Cậu ôm tiểu Tống Giác vào lòng, ngẩng đầu thấy Sở Minh ôm tiểu Sở Thần, hai ba con nghiêm túc nhìn nhau.
Tiểu Sở Thần vẫn chưa hiểu vì sao mình đột nhiên rời khỏi lòng ba, nhìn Sở Minh vài giây, lại nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Hàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Ba," giọng của nó vẫn bi bô, nghe vào rất mềm mại.
Trẻ con biết làm nũng. Sở đại cẩu nhìn nó chu mỏ làm nũng với Tống Thanh Hàn, cảm thấy bị uy hiếp.
Tiểu Tống Giác hoang mang nhìn em mình, tựa vào lòng Tống Thanh Hàn, cười đến híp mắt, lộ ra bốn cái răng cửa.
Tiểu Sở Thần lắc chân mấy lần, tủi thân bĩu môi nhìn Sở Minh.
Sở Minh nhéo cánh tay toàn thịt của nó, cẩn thận ôm nó vào lòng.
"Ba!"
Tiểu Sở Thần vỗ vai hắn một cái "bốp".
Sở Minh: "..."
Tống Thanh Hàn: "Phụt."
Chủ tịch Sở thấy Tống Thanh Hàn cười, bất đắc dĩ xoa mái tóc mềm mại của tiểu Sở Thần, cúi người hôn môi Tống Thanh Hàn.
Tiểu Tống Giác nhìn không chớp mắt.
Tống Thanh Hàn: "..."
Cậu yên lặng nâng tay che mắt nó.
Lần này đến phiên Sở Minh bật cười.
"Em nhận kịch bản mới à?" Sở Minh ôm tiểu Sở Thần, ngồi xuống cạnh Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn bị chọc cười, mím môi, ôm con dịch sang cạnh cho hắn ngồi: "Vâng, kịch bản khá ổn, em rất muốn thử xem sao."
Sở Minh lẳng lặng nhìn cậu, chợt rút tay vuốt ve mặt cậu, hỏi: "Em còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Tống Thanh Hàn sửng sốt.
"Ngày chúng ta chết cháy đời trước." Sở Minh nhỏ giọng nói.
Tống Thanh Hàn khẽ run.
"Nhưng bây giờ chúng ta ở đây." Sở Minh vuốt mặt cậu, dời tay xuống cầm tay cậu chạm vào mặt mình, lại kéo tay cậu sờ hai con, "Bây giờ cả nhà chúng ta vẫn khỏe mạnh."
Giấc mộng lúc hôn mê đó quá rõ ràng, rõ ràng đến độ dường như Sở Minh thật sự lại trải qua một đời như vậy, trơ mắt nhìn cậu chết đi lần nữa.
Hắn nhỏ giọng nói, ánh mắt lại càng dịu dàng.
Tống Thanh Hàn trầm mặc một lát, cũng nghiêng đầu cọ cọ mặt hắn, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Sau khi tổ chức sinh nhật một tuổi cho hai con, Tống Thanh Hàn vào đoàn trong sự chờ đợi tha thiết của đạo diễn Đàm.
Bối cảnh kịch bản lần này là thời nhà Tần thống nhất thiên hạ, vốn đạo diễn Đàm cho Tống Thanh Hàn diễn vai Tần Thủy Hoàng, nhưng cậu lại chọn vai Triệu Cao.
Đạo diễn Đàm vốn có chút không vui, nhưng khi ông đọc kỹ kịch bản, so sánh hình tượng Tống Thanh Hàn với Triệu Cao, lại cảm thán: "Không hổ là diễn viên đoạt giải Oscar, mắt chọn vai diễn tinh thật đấy." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nếu Tống Thanh Hàn diễn Triệu Cao, vậy vai diễn Tần Thủy Hoàng này cần tìm diễn viên khác.
Tạ Diệc An từng hợp tác với Tống Thanh Hàn thành công nhận được vai diễn này.
"Đã lâu không gặp." Tạ Diệc An tâm tình phức tạp nhìn thanh niên nhỏ hơn mình mà đã nổi tiếng khắp quốc tế, cười nói, "Không thể ngờ chúng ta lại hợp tác."
Tống Thanh Hàn khẽ cười: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, anh Tạ."
Ngày quay phim bận rộn mà phong phú cảm xúc. Người lúc trước chưa hợp tác với Tống Thanh Hàn tưởng cậu sẽ rất kiêu căng vì từng giành giải Oscar, nhưng lúc quay phim họ mới nhận thức được vì sao cậu còn trẻ đã giành được giải Oscar.
Trừ thiên phú, sự tàn nhẫn với bản thân này không phải người bình thường làm được.
Có vài cảnh dù đạo diễn đều cảm thấy có thể qua, nhưng cậu lại yêu cầu quay lại vì cảm xúc chưa tới.
Ban đầu yêu cầu hà khắc này làm người ta cảm thấy không tốt lắm, ngay cả Tống Thanh Hàn cũng cẩn trọng như vậy, chẳng lẽ họ có thể lười biếng được sao?!
Nhưng lâu dần, nhóm diễn viên chậm rãi quen yêu cầu cao này, lại phát hiện diễn xuất của mình tiến bộ.
Đạo diễn Đàm bất ngờ và vui sướng với hiệu quả này.
... Chẳng trách nhiều người hợp tác với Tống Thanh Hàn đều khen ngợi cậu.
Nhưng mà Tống Thanh Hàn không phải lúc nào cũng... ừm, không gần gũi với người khác.
"Hàn, ba!" Tiểu Tống Giác ở trong lòng Sở Minh, hưng phấn gọi Tống Thanh Hàn.
Tiểu Sở Thần cũng được Sở Minh ôm, trông mong nhìn chằm chằm cậu.
Hai nhóc con đã hoàn toàn nảy nở, gen mạnh của Tống Thanh Hàn và Sở Minh được di truyền hai cho cả hai đứa.
Tiểu Sở Thần mặc tây trang may riêng, kiểu dáng và màu sắc quả thực là phiên bản mini của bộ Sở Minh đang mặc. Bộ tây trang này Sở Minh mặc có vẻ chín chắn lạnh lùng, nhưng thu nhỏ cho Sở Thần mặc lại có vẻ đáng yêu, lúc nó mong chờ nhìn Tống Thanh Hàn, có chút dễ thương. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tiểu Tống Giác thì mặc váy công chúa màu trắng, ăn vận chỉn chủ, cánh tay trắng nõn, tóc được buộc lên đính nơ con bướm.
Hai đứa là thai long phượng, chỉ nhìn qua là thấy rất giống, nhưng ôm trong tay nhìn kỹ lại có thể phát hiện tiểu Sở Thần giống Sở Minh hơn, mà tiểu Tống Giác thì xinh xắn thiên hướng giống Tống Thanh Hàn.
"Oa..." nhóm diễn viên nữ thấy hai đứa bé mà tình yêu của mẹ tràn ra, nhất là nhìn thấy tiểu Sở Thần và tiểu Tống Giác cơ hồ là cùng vươn tay với Tống Thanh Hàn muốn ôm một cái, quả thực là muốn chen Tống Thanh Hàn ra thân mật tiếp xúc với hai bé cưng.
Tống Thanh Hàn vẫn mặc đồ diễn, tay áo màu lam vắt trên tay, đầu đội tóc giả, tiểu Tống Giác thấy cậu đi tới, đầu tiên là do dự, rồi lại sung sướng nhào đến.
Tống Thanh Hàn ôm nó, hôn mặt nó một cái.
"Sao anh đột nhiên đến đây?" Tống Thanh Hàn quay đầu nhìn người đoàn phim.
Sở Minh vuốt tóc rối ra sau tai cậu: "Hai con nhớ em, anh đưa đến đây thăm em."
"Thế à." Tống Thanh Hàn chọc cái mũi nhỏ của tiểu Tống Giác, bị nó nắm được ngón tay chơi.
"Anh cũng nhớ em." Chủ tịch Sở bình tĩnh nói.
Người đoàn phim nghe lỏm: "..."
Cảm xúc phức tạp.
"Anh đem theo một ít đồ đến đây." Sở Minh như là nhớ ra cái gì, trợ lý bảo vệ đã đưa đồ cho người đoàn phim.
Trừ một vài đồ ăn vặt trà sữa, hắn còn cầm theo một đống đồ nấu lẩu, thậm chí còn đem theo con...
Tống Thanh Hàn: "..."
Chỗ quay là khu di tích lịch sử mà đạo diễn Đàm tìm được, xung quanh người ở rất thưa thớt, bình thường ăn uống gì đó cơ hồ đều mang vào từ ngoài, lúc này thấy lẩu họ cũng lười quan tâm đôi cẩu nam nam chim chuột nhau, mỗi người đều thay đồ diễn tẩy trang, xắn tay áo lên nấu lẩu.
Lần này Sở Minh đưa người biết nấu cơm đến, lúc này cũng giúp xử lý nguyên liệu lẩu.
Màn sương mù dày đặc bốc lên ở khu di tích, hai đứa bé ngồi trong nôi, trợ lý cẩn thận bón custard trứng cho chúng nó, mà hai ba của chúng nó thì đang ngồi ăn lẩu.
"Ê a!" Tiểu Tống Giác không phục kêu một tiếng, lại bị custard trứng thơm mềm thu hút, há miệng cắn một miếng.