Độ hot trên Weibo dường như không tăng thêm bao nhiêu lợi thế cho doanh thu của "Mộng cũ Lê viên".

"Mộng cũ Lê viên" chiếu phim ngày đầu tiên, doanh thu 58 triệu(*).

(Khoảng 194 tỉ VND)

Đối với một bộ phim văn nghệ, ngày đầu tiên chiếu phim doanh thu có 58 triệu đã là một thành tích khá ổn. Nhưng nói thế nào nhỉ, tình huống của "Mộng cũ Lê viên" khá đặc biệt. Nam chính Lâu Y do Tống Thanh Hàn nổi tiếng thủ vai, mà nam hai Cố Phong Dặc cũng là Ngụy Trữ có sức hút doanh thu tốt. Với danh tiếng và năng lực của họ đã có thể thu hút nhóm người mê phim vào rạp chiếu phim. Hướng Duy cũng là đạo diễn nổi tiếng, huống chi "Mộng cũ Lê viên" còn có giải Oscar. Nhiều nhân tố có lợi kết hợp lại, doanh thu này có vẻ thường thường. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thậm chí là doanh thu này đã bao gồm sự cố gắng của fan mấy nhà. Nhất là fan của Tống Thanh Hàn, các cô sợ cậu rút lui khỏi showbiz vì sự kiện này, cho nên nỗ lực cố gắng kéo bạn bè đi xem, nhưng sức của các cô quá mỏng.

Ngày đầu tiên ngồi ở rạp chiếu phim trừ một vài người mê phim, phần nhiều là fan của các diễn viên, mà fan không thể xem hết các suất phim. Sau ngày đầu, doanh thu có thể sẽ tiếp tục giảm.

Quả nhiên... Vẫn không được sao?

Tuy rằng đã biết trước sẽ có người lựa chọn không đi xem bởi vì sự kiện này, nhưng nghĩ theo góc độ khác, một bộ phim sẽ bởi vì xu hướng tính dục của diễn viên mà có gì khác biệt sao?

Một diễn viên chuyên nghiệp chẳng lẽ sẽ bởi vì xu hướng tính dục của mình không giống đa số người mà trở nên không kính nghiệp sao? Một diễn viên xuất sắc sẽ bởi vì xu hướng tính dục mà ngã ngựa sao? Một thanh niên xuất sắc chẳng lẽ bởi vì xu hướng tính dục khác mọi người mà nhân cách có tì vết sao?

Không, không có. Xu hướng tính dục là chuyện của cậu, chỉ cần cậu không giấu giếm xu hướng tính dục của mình kết hôn với con gái, cậu không lạm giao, sa đọa vì xu hướng tính dục của mình, vậy thì trừ xu hướng tính dục, cậu và người khác có gì bất đồng?

Tống Thanh Hàn đã xem như đỉnh lưu trong số các nghệ sĩ trong nước. Hình tượng của cậu từ khi cậu vào nghề đã được giữ gìn rất tốt. Cậu đã trải qua không ít scandal, nhưng mỗi một lần, sự thật đều chứng minh cậu trong sạch.

Cậu là học sinh giỏi tốt nghiệp trường đại học Bắc Kinh, cậu cũng là diễn viên giỏi diễn nhiều phim hay. Ekip và chính cậu cũng lặng lẽ làm từ thiện.

Ánh sáng đó cho cậu cơ hội giảm xóc, trong kỳ nghỉ fan khẩn cấp tìm hiểu nguyên nhân hình thành xu hướng tính dục, dần dà, phong trào này cũng trở nên hừng hực khí thế. Sau khi đại học Bắc Kinh ra mặt ủng hộ Tống Thanh Hàn, kế tiếp mấy phương tiện truyền thông nhà nước cũng góp lời, nhưng trọng tâm không còn là xu hướng tính dục của diễn viên mà là tương lai của đất nước.

Rất nhiều nghiên cứu đã chứng minh xu hướng tính dục là trời sinh, trừ dị tính luyến ái và đồng tính luyến ái, thật ra rất nhiều người đều là song tính luyến ái. Nếu xu hướng tính dục là trời sinh, vậy sẽ không phân cao thấp. Cho dù bởi vì rất nhiều nguyên nhân, dị tính luyến ái chiếm phần nhiều, nhưng không phải lý do để kỳ thị đồng tính luyến ái hoặc là xu hướng tính dục khác. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Khi một người đàn ông hoặc một người phụ nữ cảm thấy xu hướng tính dục của mình khác mọi người, chỉ cần anh hoặc cô ấy không làm việc trái với pháp luật và đạo đức, không sa đọa, không vi phạm trật tự công cộng, vậy anh hoặc cô ấy không thể bị chỉ trích.

Lời nói của truyền thông quốc gia làm cho sóng gió biến thành thảo luận.

Từ ngày 17 tháng 5 năm 1990, tổ chức Y tế thế giới đã loại bỏ đồng tính luyến ái khỏi danh sách bệnh tâm thần. Ở các quốc gia Châu Âu, đồng tính luyến ái đã có thể công khai đăng ký kết hôn, hưởng thụ quyền lợi giống dị tính luyến ái.

Là một đất nước hàng nghìn năm văn hiến, trong lịch sử lâu đời của Trung Quốc, phân đào đoạn tụ(*) đã có từ xưa. Cho dù tổ tiên cũng không tị xu hướng tính dục này như rắn rết.

(Phân đào (chia quả đào): tích xưa kể về câu chuyện của Vệ Linh Công và Di Tử Hà thời Xuân Thu chiến quốc. Di Tử Hà hái đào nếm xem có ngọt không rồi mới đưa cho Vệ Linh Công. Đoạn tụ (cắt tay áo): Hán Ai Đế muốn đứng dậy vào triều, nhưng Đổng Hiền nằm bên cạnh lại gối lên tay áo, Hán Ai Đế không nỡ đánh thức Đổng Hiền, thế là cắt đứt ống tay áo bị Đổng Hiền gối lên)

Mà đến ngày nay, kinh tế tiến bộ, chẳng lẽ tư tưởng lại không bằng cổ nhân?

Bài báo của Nhật báo nhân dân rất sắc sảo. Là tờ báo có sức ảnh hưởng lớn, nó là cơ quan của quốc gia, tiếng nói sâu xa mà công chính.

Càng ngày càng nhiều dân mạng ăn dưa gia nhập thảo luận, mà đầu nguồn thảo luận là Tống Thanh Hàn và Sở Minh thì không rảnh quan tâm.

Hình tượng của họ quá tốt, dù miệng không nói, nhưng ai không thích người đẹp chứ? Hai người đều là thanh niên đẹp trai hiếm có, đi với nhau không hề mâu thuẫn, thậm chí là cảnh đẹp ý vui. Họ cũng không yêu cầu gì, chỉ chia sẻ cuộc sống hằng ngày của họ.

Video có khi là Tống Thanh Hàn đăng, có khi là Sở Minh đăng, có khi là Quý Như Diên đăng. Toàn là việc vặt bình thường, nhưng sự ấm áp bình dị này không thể diễn được.

Hai thanh niên khí chất khác nhau mà lại có chỗ giống nhau đều tự làm việc của mình, lơ đãng lại ngẩng đầu nhìn đối phương, trao đổi một ánh mắt tràn ngập tình yêu, lại quay về làm việc của mình.

Trong đó tiểu Thần Thần và tiểu Giác Giác cũng thường xuất hiện. Hai đứa giống Sở Minh và Tống Thanh Hàn, trông mềm mại đáng yêu, nhưng lúc quậy cũng làm cho hai ông bố trở tay không kịp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lúc nhìn thấy chủ tịch Sở lạnh lùng khí phách cau mày nhỏ giọng dỗ tiểu Giác Giác, hoặc là Tống Thanh Hàn mỉm cười cầm tay tiểu Thần Thần, rất nhiều dân mạng chậm rãi buông thành kiến xuống.

Họ không khác gì các gia đình khác.

Sau khi buông bỏ thành kiến, họ mới nghiêm túc nhìn thân phận diễn viên của Tống Thanh Hàn.

... Má! Quên mua vé xem phim! Người đẹp mặc đồ nữ!

Khi dân mạng ăn dưa hoàn hồn khỏi câu chuyện đầy hương vị xã hội chủ nghĩa mới nhớ ra gần đây Tống Thanh Hàn có một bộ phim đang chiếu, còn là "Mộng cũ Lê viên" mà họ mong đợi thật lâu.

Người đẹp kia quá xinh đẹp.

Nhưng sau khi phim chiếu các cô làm gì?

Sau khi tất cả rẽ mây thấy ánh mặt trời, những dân mạng lúc trước lựa chọn không xem vì lòng dạ hẹp hòi và phân biệt đối xử với xu hướng tính dục đã quay đầu.

Họ đang tranh cãi cái gì! Nếu không mua vé, doanh thu thấp thì làm sao đây!

Các cô vô cùng lo lắng cầm điện thoại đặt vé, lại phát hiện: Hả? Hả? Hả? Sao lại hết vé?

Bug à?

Làm mới trang, vẫn hết vé.

Làm mới trang lần nữa, vẫn hết vé.

... Sao thế này.

Dân mạng hoang mang tìm kiếm từ khóa, lại phát hiện lúc các cô say mê hóng hớt, đã có không ít người lén lút đi xem phim!

Không chỉ xem phim, còn xem đến mấy lần, làm cho doanh thu của "Mộng cũ Lê viên" hơn trăm triệu!

Là sao?

Chẳng lẽ rạp chiếu phim mua vé à?

Nhưng mà sự thật lại làm các cô rớt cằm.

Lúc các cô không đặt vé online mà lựa chọn đến rạp chiếu phim mua vé, nhận được tin tức vẫn chật ních.

Có người không tin ngồi ở ngoài rạp chiếu phim, sau đó các cô thấy có không ít người mới đi ra, đảo mắt lại lấy một cái vé khác đi vào.

Hừ hừ, bị tôi bắt quả tang nhé!

Các cô ngăn lại những người đó hỏi mấy câu, nhưng mà...

"Phim hay! Lúc trước tôi xem hai lần, nhưng vẫn cảm thấy còn có rất nhiều chỗ chưa hiểu, dù sao vé cũng không đắt, tôi mua vé xem tiếp!"

"Phim rất hay, Lâu Y quả thực là nữ thần của tôi... à, nam thần!"

"Xem hơi khó chịu, nhưng lại muốn xem tiếp..."

Mấy lời này không phải tốp năm tốp ba, mà là đâu đâu cũng có.

Làn sóng thảo luận lúc trước biến thành độ hot, hơn nữa chính bộ phim cũng có yếu tố đồng tính luyến ái, cho nên trải qua làn sóng thảo luận này, có không ít người ôm ý nghĩ tìm hiểu đi xem phim.

Nổi tiếng đồng thời bình luận chê bai cũng ùn ùn kéo đến.

Rất nhiều bình luận hướng về phía Tống Thanh Hàn. Dù sao cậu đã come out, vai diễn Lâu Y trong phim cũng có yếu tố đồng tính luyến ái, rất nhiều người không thể chấp nhận dựa vào điểm này cười nhạo cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Những bình luận này kéo đến rất nhiều. Sở Minh đọc được, Tống Thanh Hàn cũng đọc được.

"Ngày mai là sinh nhật của em, muốn quà gì?" Sở Minh tắt trang web đi, ôm Tống Thanh Hàn vào trong lòng.

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu hôn cằm hắn một cái, thả lỏng người nằm trong lòng hắn, thản nhiên liếc mắt đọc bình luận, tắt điện thoại đi để sang một bên, cười: "Thế thì... Phiền chủ tịch Sở nấu bữa cơm cho em đi."

Sở Minh nhướng mày, cầm tay Tống Thanh Hàn lén lút thò vào trong áo: "Ừ... thế có thưởng gì không?"

Chỗ hồi lâu không bị chạm vào bị một bàn tay to vuốt ve, Tống Thanh Hàn mím môi, mặt đỏ lên.

Sở Minh vuốt ve vết sẹo mờ trên thắt lưng Tống Thanh Hàn, lại nhẹ nhàng sờ.

Thắt lưng Tống Thanh Hàn mẫn cảm, lại bị hắn sờ qua sờ lại, thiếu chút nữa bật cười.

Nhưng ánh mắt của Sở Minh quá mềm mại, thậm chí có cảm giác tự trách, làm cho Tống Thanh Hàn nghẹn cười.

Cậu cong người, ngồi trên người Sở Minh, kéo cổ áo ngủ của hắn, cắn môi hắn một cái.

...

Đột nhiên xuất hiện bình luận chửi bới tuyệt đối không thể là khán giả thật viết ra, Sở Minh bảo người điều tra, chẳng mấy chốc đã điều tra được kẻ đầu sỏ.

Bạch Tước.

Lúc Sở Minh thấy tên này hơi kinh ngạc.

Lần trước dạy dỗ nhà họ quá nhẹ hay sao, thế cho nên Bạch Tước còn dám làm chuyện như vậy?

Sở Minh nhíu mày, mới buông văn kiện, không biết vì sao trời đất đảo lộn.

Màn hình điện thoại không ngừng sáng lên, lòng Tống Thanh Hàn trầm xuống, cậu nghe điện thoại.

Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói run run của Ngụy Khiêm: "Cậu Hàn, Sở tiên sinh..."

Nỗi bất an trong lòng Tống Thanh Hàn càng lúc càng lớn: "Sở Minh làm sao?"

"... Sở tiên sinh... tai nạn xe..."

"Bộp!"

Quý Như Diên thấy sắc mặt khó coi của Tống Thanh Hàn, hỏi: "Làm sao thế?"

Tống Thanh Hàn quay đầu, run rẩy: "Sở Minh..."

Lúc họ đến bệnh viện, chỉ có bảo vệ và Ngụy Khiêm ở đó, thấy Tống Thanh Hàn đến đây, hắn nghiêm túc nói: "Hôm nay anh ấy đi đàm phán... Lúc về bị một chiếc xe không biển theo đuôi ở đường Trường Bình... tài xế thấy cái xe kia kỳ quái, định tránh đi, mà cái xe kia lao thẳng vào... nên bị thương, bây giờ đang... cấp cứu." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Xe nhà họ Sở được cải tạo đặc biệt, nhưng không biết vì sao "trùng hợp" như thế, xe Sở Minh ngồi đột nhiên có vấn đề, cuối cùng bị cái xe kia đâm lật.

Biểu tình của Tống Thanh Hàn đờ đẫn. Cậu đứng một lát mới hoảng hốt hoàn hồn, nói: "... Tôi biết rồi."

Cậu ở bệnh viện một lát, Quý Như Diên và Sở Hàm đưa Sở Thần và Tống Giác đến.

Bệnh viện lạnh như băng làm hai đứa bé nôn nóng, lúc cảm nhận được hơi thở của Tống Thanh Hàn, chúng nó trề môi rơi nước mắt.

Tống Thanh Hàn nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, nửa ngồi xổm, nhẹ nhàng dỗ hai đứa bé.

Giọng cậu hơi khàn, Quý Như Diên lo lắng nhìn cậu, rồi lại không biết nói gì cho phải.

Tiểu Sở Thần và tiểu Tống Giác nằm trong nôi, được ba dỗ, nước mắt chậm rãi ngừng, nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn như sắp khóc, ánh mắt lấp lánh rất giống Sở Minh.

Dường như chúng cảm nhận được điều gì đó, liên tục nhúc nhích.

Tống Thanh Hàn hết sức kiên nhẫn dỗ con, quần áo ở nhà đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Nhưng mà cậu lại không biết.

Tin tức Sở Minh gặp tai nạn xe bị truyền ra ngoài, Tống Thanh Hàn vội vã chạy đến bệnh viện bị bắt gặp. Không ít truyền thông và fan chạy đến bệnh viện muốn nghe ngóng tin tức của Sở Minh, nhưng đều bị bệnh viện và bảo vệ nhà họ Sở ngăn cản lại.

"Cha con sẽ không sao." Tống Thanh Hàn vuốt khuôn mặt dính nước mắt của Sở Thần, nhỏ giọng nói.

Cuộc phẫu thuật đã kéo dài hơn hai tiếng, Quý Như Diên và Sở Hàm đưa hai đứa bé đi nghỉ ngơi, chỉ có Tống Thanh Hàn vẫn đứng ở hành lang chờ kết quả.

Trước giờ Ngụy Khiêm chưa thấy cậu lộ ra biểu cảm như vậy.

Hắn đứng cách Tống Thanh Hàn không xa không gần, thấy ánh sáng đỏ lóe lên, cúi đầu thở dài.

"Cạch."

Cửa phòng phẫu thuật được mở ra, bác sĩ mới đi ra, Tống Thanh Hàn đã túm tay hỏi: "Anh ấy thế nào rồi?"

Bác sĩ cởi khẩu trang, cười vui mừng: "Cuộc phẫu thuật rất thành công, người bị thương đã thoát khỏi tình trạng nguy kịch, chỉ cần tĩnh dưỡng là không có gì đáng lo."

Tống Thanh Hàn buông lỏng bàn tay túm lấy bác sĩ, im lặng gật đầu, hốc mắt ửng đỏ, trịnh trọng nói: "Cảm ơn."

Bác sĩ bất ngờ, liên tục xua tay: "Người bị thương đã được chuyển vào phòng bệnh, cậu có thể đi xem."

Tống Thanh Hàn gật đầu, cúi đầu lau khóe mắt.

Sở Minh nằm trên giường bệnh đeo mặt nạ oxi, mặt trắng như giấy, không có một chút máu. Đôi mắt sắc bén nhắm chặt, chỉ có ngực phập phồng tỏ rõ hắn còn sống.

Tống Thanh Hàn cầm ngón tay lạnh lẽo của Sở Minh, hôn ngón tay hắn.

"Bạch Tước..."

Mấy ngày Sở Minh nằm viện, bên ngoài đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Doanh thu "Mộng cũ Lê viên" vượt qua các phim thương mại, đứng đầu bảng với danh nghĩa phim văn nghệ.

Người đâm Sở Minh cũng bị bắt, lại là kẻ bị bệnh tâm thần, không bị chịu phạt.

Tống Thanh Hàn đã không rảnh quan tâm doanh thu của "Mộng cũ Lê viên".

Sau khi có phán quyết, cậu kiên định yêu cầu điều tra lần nữa. Theo yêu cầu của cậu, chứng cứ được trình lên, cậu quyết tâm trình chứng cứ chỉ hướng về phía Bạch Tước.

Cùng lúc đó, công ty nhà họ Bạch lại bị đào ra scandal trốn thuế, lại thêm một vụ án trong khi vụ thuê người tâm thần giết người vốn đã kinh hoàng.

Nhà họ Bạch nhất thời trở thành mục tiêu công kích của người dân.

"Nghịch tử!" trong biệt thự nhà họ Bạch, Bạch lão gia tử tức giận đập chén trà, cầm gậy chống hung hăng đánh Bạch Tước, "Con xem con làm ra chuyện gì rồi!"

Bạch Tước không né không tránh mặc ông đánh, gậy đập vào người, hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi liếm môi, cười điên cuồng: "Ba đánh con làm gì... con đang giúp nhà chúng ta diệt cỏ tận gốc, ba nên cảm ơn con đấy." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Con, con..." Bạch lão gia tử thiếu chút nữa bị hắn chọc tức ngất đi.

"Ba không còn việc gì nữa thì con đi đây." Bạch Tước vỗ chỗ bị đánh, định đi.

"Con, nhà họ Sở đã biết là chuyện con làm, nếu con rời khỏi nhà họ Bạch, có tin nhà họ Sở dám đưa con vào tù không!"

"Nếu Sở Minh có thể tự đến đây đưa con vào, cũng được đấy." Bạch Tước quay đầu nhe răng cười, "Nhưng thay vì lo lắng cho con, không bằng ba nghĩ xem nên giúp công ty vượt qua lúc khó khăn này thế nào đi."

"Ba!"

"Lão gia!"

Bạch lão gia tử bị hắn chọc tức ngất đi.

Bạch Tước vừa rời khỏi nhà họ Bạch, có một đội cảnh sát xông đến: "Bạch Tước, cậu bị tình nghi mua chuộc giết người, mời cậu theo chúng tôi về đồn."

Bạch Tước nhìn người đàn ông đứng xa xa trong bóng đêm, cười lớn một tiếng.

Tống Thanh Hàn im lặng đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn hắn.

Cảnh sát áp giải Bạch Tước vào xe cảnh sát, lúc lướt qua Tống Thanh Hàn, hắn cười nói: "Vốn phần quà này là tao chuẩn bị cho mày... Nhưng tao không có được anh ấy, chết cùng anh ấy cũng không tệ. Mày thấy sao?"

Tống Thanh Hàn không nói lời nào.

Bạch Tước lại nói thêm: "Còn nữa, mày đến đây, anh ấy biết không?"

Nói xong, hắn lại phá lên cười ha ha ha.

Biểu tình của Tống Thanh Hàn thay đổi, nhưng không có sự hoảng hốt như Bạch Tước chờ mong mà là trào phúng.

Bạch Tước luống cuống: "Mày có ý gì?!"

Cảnh sát thấy hắn ồn ào, đẩy hắn vào xe cảnh sát.

Tống Thanh Hàn xoa tay, liếc mắt nhìn người nhà họ Bạch đi ra, lên xe rời đi.

Chỉ số sự sống của Sở Minh đã cơ bản khôi phục bình thường, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.

Cho dù Tống Thanh Hàn mời bác sĩ Smith đến, kết quả vẫn không kiểm tra ra nguyên nhân Sở Minh chưa tỉnh lại.

Hắn giống như năm đó, vô duyên vô cớ lại hôn mê.

Hộ lý muốn nhân lúc thay thuốc cho Sở Minh đổi thuốc thành ma túy đã bị bắt đưa đến sở cảnh sát, Tống Thanh Hàn thay quần áo vào phòng bệnh, mệt mỏi ngồi xuống bên giường, cầm tay Sở Minh, nhẹ nhàng dịu dàng nói lịch trình hôm nay cho hắn nghe, còn có tiểu Tống Giác và tiểu Sở Thần làm gì, uống sữa mấy lần, ngủ bao lâu.

"Hôm nay Thần Thần uống nhiều sữa, em đo, lại cao thêm hai centimet."

"Tiểu Giác Giác cầm con rùa anh cho không buông, lúc ngủ cũng phải ôm."

"... Anh định bao giờ dậy chơi với các con?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play