Tống Thanh Hàn lướt qua mấy tin rác ở trên, sau đó mở tin Sở Minh nhắn.

Tin nhắn của Sở Minh không nhiều lắm, chỉ dặn dò cậu phải nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước, chú ý giữ ấm...

Tống Thanh Hàn chậm rãi lướt xuống, chăm chú nhìn màn hình, trên môi là ý cười dịu dàng chính cậu cũng không biết.

Ngụy Trữ ngồi cạnh cậu, nhìn mái tóc xoăn giả như thật rũ xuống, loáng thoáng che khuất hai má, gương mặt xinh đẹp và môi đỏ mọng nhếch lên.

Đôi mắt cụp xuống kia trong suốt, như là nhìn thấy gì làm cho cậu thích thú vô cùng, hàm chứa ý cười.

Đẹp đến độ làm lòng người rung động.

Ngụy Trữ dời mắt, cúi đầu uống một ngụm nước, cầm kịch bản đứng lên đi đến chỗ Tống Thanh Hàn: "Tiểu Hàn, cảnh tiếp theo tôi có đoạn chưa chắc lắm, tôi diễn với cậu được không?"

Tống Thanh Hàn ngẩn ra, buông điện thoại, gật đầu cười: "Được chứ anh Ngụy."

Ngụy Trữ đảo mắt nhìn mặt cậu một vòng, sau đó cười ngượng ngùng: "Làm mất thời gian của cậu."

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Có gì đâu."

Được Tống Thanh Hàn chấp nhận, Ngụy Trữ kéo ghế của mình sang cạnh cậu, cầm kịch bản đối thoại với cậu.

Ngụy Trữ là ảnh đế giải Kim Lư mấy năm trước. Tuy rằng giải Kim Lư này không quá đáng giá, nhưng hắn có được vinh quang ảnh đế này, chứng minh diễn xuất của hắn ổn.

Hắn dựa vào diễn xuất có được vai diễn. Danh tiếng của Ngụy Trữ có thể kém Tống Thanh Hàn, thậm chí có thể kém hơn Tô Hòa Ninh, nhưng rất nhiều đạo diễn nổi tiếng trong giới rất thích dùng hắn, không vì gì khác, chỉ vì năng lực phòng vé của hắn.

Phim hắn diễn không phải bộ nào cũng nổi tiếng giống Tống Thanh Hàn, nhưng không có một bộ nào là độc dược phòng vé, thậm chí có đôi khi bởi vì trong phim có hắn nên giúp nhóm đạo diễn che giấu sự xấu hổ không muốn ai biết. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lần này Hướng Duy muốn tranh giải, "Mộng cũ Lê viên" hao phí tâm lực của ông. Trừ diễn viên chính Tống Thanh Hàn, từ Ngụy Trữ thậm chí đến một vai qua đường nhỏ đều do ông tỉ mỉ chọn lựa.

Diện mạo Ngụy Trữ rất oai hùng, sau khi trang điểm, ngũ quan rất có phong cách thời đại đó, nhất là lúc mặc quân trang, đội mũ quân nhân, gương mặt sắc bén phong lưu, quả thực là Cố thiếu soái sống sờ sờ.

Tương phản với dung mạo của hắn là, bình thường tính cách hắn hiền lành, cảm giác không dịu dàng xa cách giống Tống Thanh Hàn, ngược lại có chút hiền lành thân thiết.

Tống Thanh Hàn và Ngụy Trữ không thân, nhưng trong bộ phim cậu và Ngụy Trữ diễn chung rất nhiều, có đôi khi họ không cảm nhận đúng nội dung, cần diễn chung để tìm cảm giác.

Tống Thanh Hàn xem kịch bản, cụp mắt. Ngụy Trữ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, lại cúi đầu tiếp tục học thuộc lời thoại.

Đối thoại một đoạn, Ngụy Trữ thả lỏng người, cười nói: "Cảm ơn Tiểu Hàn rất nhiều, tôi biết vấn đề ở đâu rồi."

Tống Thanh Hàn: "Anh Ngụy khách sáo quá."

Ngụy Trữ nhìn cậu một lát, sau đó chợt giơ tay muốn sờ đầu cậu.

Tống Thanh Hàn nhíu mày, theo phản xạ né tránh về sau.

Ngụy Trữ xấu hổ thu tay: "À... trên đầu cậu dính gì đó."

Hắn nhúc nhích ngón tay, ngượng ngùng nói: "Vừa nãy tôi nhanh tay quá, Tiểu Hàn đừng để ý."

Tống Thanh Hàn giơ tay sờ đầu, lắc đầu với Ngụy Trữ: "Không sao."

Ngụy Trữ cầm kịch bản, cười: "Vậy... tôi đi trang điểm lại."

Hắn đứng lên, sải bước vào phòng trang điểm.

Tống Thanh Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn hướng Ngụy Trữ rời đi, khẽ nhíu mày.

Cậu cúi đầu cầm điện thoại đặt bên cạnh lên, nhắn tin cho vệ sĩ đứng bên cạnh.

Cậu Hàn: Rảnh thì giúp tôi điều tra Ngụy Trữ.

Bảo vệ dẫn đầu đọc tin nhắn này mà ngẩn người, nhắn lại cho cậu, thản nhiên cất điện thoại vào túi áo.

Tống Thanh Hàn đọc tin nhắn lại trên màn hình, khẽ cười, lướt tin nhắn lúc trước Sở Minh nhắn đọc một lần.

Hàn Hàn: Dạo này trời ấm lại rồi, người đoàn phim cũng tốt lắm.

Hàn Hàn: nhớ ăn cơm đúng bữa.

Hàn Hàn: Chắc còn hai tháng nữa là quay xong, anh không cần lo, phải chú ý sức khỏe.

Tống Thanh Hàn nhắn lại từng tin cho Sở Minh, thậm chí làm không biết mệt.

Nhưng thời gian nghỉ ngơi luôn ngắn ngủi, vừa rồi lại bởi vì diễn cùng Ngụy Trữ tốn kha khá thời gian, Tống Thanh Hàn đợi một lát, vào phòng trang điểm, bắt đầu một vòng quay mới. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu cầm điện thoại, nhắn một tin cho Sở Minh, đứng dậy.

Cảnh tiếp theo là cảnh của Lâu Ý và Cố Phong Dặc, Tống Thanh Hàn đi trang điểm thay một cái váy xòe khác mà đoàn phim chuẩn bị, ngồi trên ghế để Lâm Vân trang điểm cho mình.

Lâm Vân lấy bông tẩy trang tẩy đi son môi trên môi cậu, lại đổi một cái khác lau môi cậu.

Tóc xoăn lúc trước lại được gỡ xuống, thay vào đó là tóc dài hơi thẳng, chỉ uốn lọn to ở đuôi tóc.

Lâm Vân vẽ lông mi cậu, để lại đồ vào hộp trang điểm, cười nói: "Xong rồi."

Tống Thanh Hàn mở to mắt, ngẩng đầu cười với cô.

Lâm Vân giơ tay vờ như xoa mặt cậu, buồn bực nói: "Đừng, đừng cười nhìn tôi như vậy."

Tống Thanh Hàn: "?"

Lâm Vân thở dài một hơi, ánh mắt thâm trầm: "Tôi tưởng là tôi không thể so với gái đẹp, không ngờ đến cả trai đẹp cũng không so được."

Tống Thanh Hàn: "..."

"Chị Vân..." Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ nói.

Lâm Vân mím môi cười, sửa sang lại tóc giả trên đầu cậu: "Được rồi được rồi, tôi không nói nữa, đạo diễn đang gọi đấy, mau đi đi."

Tống Thanh Hàn thở dài, đứng lên đi đến phim trường.

Cảnh diễn hôm nay đối với Tống Thanh Hàn rất khó.

Cảnh diễn này cậu phải sắm vai Lâu Y mang thân phận Lâu Ý.

Xe chạy trên trên đường cái, khắp nơi là giọng Thượng Hải đặc sắc. Lâu Y mặc váy nữ chưa bao giờ mặc, lạ lẫm giẫm đôi giày cao gót đi trên đường, khẽ cau mày.

Trên đường có người nhận ra "cô" là Lâu thanh y trong rạp hát Thượng Hải, cao giọng gọi cô một tiếng "Lâu đại gia".

Ánh mắt Lâu Y chợt lóe, cô nhìn về người gọi "mình".

Người kia không ngờ Lâu thanh y để ý đến mình, cười ngốc gãi đầu, kéo xe đến, ân cần hỏi: "Lâu thanh y, Lâu đại gia, ngài muốn đi đâu thế? Tôi đưa ngài đi."

Lâu Y siết váy trên tay, gót chân không quen đi giày cao gót đã bắt đầu nhói đau. Cậu liếc nhìn người chào hỏi "mình", ngồi vào xe kéo, nhỏ giọng nói: "Đến quán trà Toàn Phúc."

"Được!" Người kia nâng tay lái chạy, sau đó quan tâm hỏi han, "Lâu thanh y, ngài bị cảm à? Giọng nghe hơi khàn."

Tim Lâu Y thình thịch, ánh mắt lóe lên, cậu nâng khăn tay ho khan mấy tiếng.

"Bị cảm thật à?" Người kia kéo xe, nghe thấy tiếng động, hốt hoảng, "Ngài nên chú ý sức khỏe, mọi người đang chờ cuối tuần ngài và Lâu đại gia hát "Du viên kinh mộng" đấy!"(*)

(Một khúc hát trong vở "Mẫu đơn đình")

Lâu Y thấp giọng, cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Người kia nghe thấy giọng cậu, lo lắng "cô" bị cảm bệnh quá nặng, chạy chậm lại chút, buông tay lái muốn buông mui xe giúp "cô".

Lâu Y thu chân về sau, khẽ cười.

Người nọ cũng cười: "Lâu thanh y và Lâu đại gia quả nhiên là anh em ruột."

Hắn nói vậy, lại thấy "Lâu Ý" không hưng thú lắm, tưởng "cô" đang mắc bệnh, lại trên đường cái gió vù vù, người ta không để ý đến người cục mịch như hắn cũng phải thôi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn nâng tay lái lên hô một tiếng, kéo xe chạy về phía trước.

Hướng Duy vừa nhìn chăm chú vào máy giám thị, vừa thường thường nhô đầu ra, chỉ đạo người quay phim.

Xe kéo lăn bánh trên đường lộc cộc, hai tay Lâu Y đặt trên đùi, tóc giả thật dài rũ xuống, phất qua cánh tay cậu sau đó nhẹ nhàng lắc lắc trong không trung.

"Lâu thanh y, đến quán trà Toàn Phúc rồi!" Xe kéo vững vàng dừng lại, người nọ xoay người, xốc mui xe cho Lâu Y.

Lâu Y không thành thạo lắm mở cái túi trong tay, lấy một thỏi bạc ra.

Người kia sờ thỏi bạc, thấy có vẻ "Lâu Ý" không khỏe lắm, quan tâm khuyên "cô": "Lâu thanh y, ngài bị cảm không thể hứng gió, mau vào đi!"

Lâu Y khẽ gật đầu, đóng túi lại, giẫm giày cao gót chậm rãi đi vào.

Người kia nhìn thấy bóng dáng "Lâu Ý", nâng tay gãi mặt: "Lâu thanh y này bệnh hơi nặng, đi không vững..."

Hắn lắc đầu, kéo xe đi mời khách.

Trong quán trà người đến người đi, nhân sinh muôn vẻ đều có thể thấy ở trong này. Lâu Y đứng ở cửa quán trà một lát rồi mới đi vào trong tiếng chào đón của tiểu nhị.

"Là Lâu thanh y!" Tiểu nhị nhanh như chớp chạy đến, vắt khăn mặt trên vai, "Chỉ có ngài thôi sao?"

Lâu Y lắc đầu, ho nhẹ mấy tiếng, giơ tay chỉ lên tầng.

Tiểu nhị thấy mặt cậu tái nhợt, nghe cậu ho, hơi lo lắng: "Lâu thanh y bị ốm à? Nên chú ý sức khỏe! Chưởng quầy chúng tôi chờ mong "Du viên kinh mộng" cuối tuần lâu lắm rồi..."

Hắn vừa nói vừa dẫn Lâu Y lên tầng.

Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn gỗ thanh thúy, người ngồi trong phòng riêng nghe thấy giọng của tiểu nhị bên ngoài và tiếng bước chân, ném chén rượu trong tay, quay đầu nhìn ra cửa.

"Két --" Cửa gỗ khắc hoa được mở ra, tiểu nhị đứng ngoài cửa nhìn vào trong, lại cúi đầu khom lưng lui ra trong ánh mắt của Cố Phong Dặc.

Lâu Y đi vào, quay người đóng cửa lại.

Cố Phong Dặc nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm.

Khuôn mặt Lâu Y lạnh lùng, cậu đi vào đứng trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ý Ý đâu?"

Giọng cậu không lịch sự chút nào, giống như là băng tuyết lạnh lẽo trên núi, Cố Phong Dặc nghe mà cảm giác tê dại.

Hắn cởi mũ quân nhân xuống, cười: "Không thể ngờ Lâu đại gia không chỉ có hoa đán hát hay, diễn cũng không tệ."

"Chuyện anh nói tôi làm rồi." Lâu Y không để ý đến lời hắn nói, nhìn hắn chằm chằm, môi hơi tái nhợt, "Ý Ý đâu?"

Ánh mắt cậu rất sáng, lúc nhìn thẳng người ta như là dải ngân hà, hơi thất thần sẽ bị đôi mắt xinh đẹp đó cuốn vào.

Cố Phong Dặc nhìn vào mắt cậu, thất thần.

"Cắt --" Hướng Duy bảo người quay phim đặc tả ánh mắt vừa rồi của Tống Thanh Hàn theo mấy góc độ rồi mới hài lòng bảo cắt.

Biểu cảm của Tống Thanh Hàn nháy mắt thả lỏng, dưới bộ tóc giả đã mướt mồ hôi.

Lâm Thiện nghe thấy đạo diễn bảo cắt đã cầm khăn mặt chạy đến, thấy trên đầu Tống Thanh Hàn đầy mồ hôi, vội vàng lau qua cho cậu, lại lấy một chai nước lạnh đến cho cậu uống mấy hớp.

Tống Thanh Hàn đi đến bên ghế nằm ngồi, cởi giày cao gót ra, chân hơi đỏ lên, gót chân bị ma xát ra một vết rách.

Cậu mệt mỏi nằm trên ghế, Lâm Thiện tinh ý bước đến trước vài bước, chặn ánh sáng chiếu thẳng vào cậu.

Cảnh này Tống Thanh Hàn quay rất mệt. Cho dù lúc trước cậu quay "Trấn sơn hà", "Chiếc nhẫn quyền lực" cần treo cáp hoặc là cưỡi ngựa đều không làm cho cậu có cảm giác mỏi mệt rõ ràng như vậy.

Cảm giác mỏi mệt này không phải đơn thuần chỉ mỏi mệt thân thể, còn có mỏi mệt tinh thần. Cảnh vừa rồi Tống Thanh Hàn diễn rất nhập tâm, nhưng nhập vai tốn nhiều sức để khống chế, tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Một người đàn ông giả trang em gái mình, người đàn ông lần đầu tiên mặc váy Tây, đi trên đường người đến người đi có biểu hiện thế nào, khi người ta gọi tên mình nên biểu hiện ra sao? Tống Thanh Hàn không chỉ phải biểu hiện cảm xúc của Lâu Y lúc đó ra ngoài mà phải cho khán giả lúc nhìn thấy cậu nhận ra cậu là Lâu Y đang đóng giả Lâu Ý. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Điểm này không đơn giản.

Huống chi trong cảnh vừa rồi thoại của cậu rất ít, cảnh đặc tả lại rất nhiều, cậu phải thông qua biểu tình nhỏ và hành vi cử chỉ làm cho người xem cảm nhận được.

Tống Thanh Hàn am hiểu diễn biểu cảm, nhưng không có nghĩa là trong một đoạn liền mạch, cảm xúc nhân vật thay đổi mấy lần đối với cậu không có khó khăn gì.

Cậu nâng tay xoa huyệt Thái Dương, đầu choáng váng hơi đau.

Ngụy Trữ thấy Tống Thanh Hàn cau mày, cầm băng cá nhân trong tay trợ lý đi đến.

"Tôi thấy chân cậu bị thương..." Ngụy Trữ đưa băng cá nhân cho Lâm Thiện, "Cậu bảo trợ lý lấy nước sát trùng rửa đi, tránh bị nhiễm trùng."

Tống Thanh Hàn mở to mắt, lễ phép cười với hắn: "Cảm ơn anh Ngụy."

Ngụy Trữ lắc đầu: "Mọi người cùng đoàn phim, Tiểu Hàn không cần khách sáo với tôi."

"Khách sáo cái gì?" Một giọng nam trầm thấp từ tính đột ngột chen vào, Ngụy Trữ thấy Tống Thanh Hàn cười một nụ cười vui vẻ không giống lúc nãy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cách đó không xa đang đi đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play