"Sao anh đến đây?" Tống Thanh Hàn buông tay, quay đầu cười nói với Sở Minh.

Sở Minh đảo mắt nhìn người cậu, sau đó dừng lại trên gương mặt đầy ý cười của cậu, biểu cảm dịu dàng, nhưng không trả lời câu hỏi này của cậu mà nâng tay cho cậu thấy hộp trúc trong tay: "Lúc nãy em nhắn tin bảo muốn ăn dạ dày nhồi gà của Bác Vị Hiên còn gì, anh chỉ đành ngàn dặm xa xôi đem đến cho em."

Giọng điệu và thái độ của hắn rất thân thiết với Tống Thanh Hàn, Ngụy Trữ thấy hắn không coi ai ra gì nói chuyện với cậu, cười khách sáo lễ phép.

Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, giơ tay nhận hộp trong tay hắn, lộ vết thương trên chân ra.

Mắt cá chân dưới làn váy trùng điệp, làn da bị xước hồng hồng, đôi giày cao gót đặt bên cạnh, không khó tưởng tượng lúc Tống Thanh Hàn đi đôi giày này đi đường khó chịu cỡ nào.

Nhưng nội dung là như vậy, Lâu Y là đàn ông, chân cậu lớn hơn chân Lâu Ý một size, cảnh này Lâu Y đeo giày mới của Lâu Ý, đoàn phim cũng chuẩn bị giày nhỏ hơn size của Tống Thanh Hàn một size.

Sở Minh thấy vết thương kia, nhíu mày. Ngụy Trữ thấy ánh mắt của hắn, lại nhét cái băng cá nhân kia vào tay Lâm Thiện: "Trợ lý Lâm sát trùng cho Tiểu Hàn rồi dán đi."

Tiểu Hàn? Radar của Sở đại cẩu nháy mắt rung lên, lưng Lâm Thiện lạnh toát. Cậu ta nhìn thấy da thịt hồng hồng ở gót chân Tống Thanh Hàn, vội vàng cầm hai cái băng cá nhân đó chạy đi tìm hộp thuốc trong đoàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Sao lại thế này?" Sở Minh nhẹ giọng hỏi, cúi đầu nhìn gót chân Tống Thanh Hàn. Một vệ sĩ đi theo sau hắn thấy thế, kéo ghế cho hắn ngồi.

Sở Minh ngồi xuống ghế, mắt nhìn chằm chằm gót chân Tống Thanh Hàn. Mấy vệ sĩ đi sau hắn ôm đồ ăn vặt bánh kẹo chia cho mọi người trong đoàn phim, Hướng Duy cũng được cho một cái bánh ngọt nhỏ.

"Hả? Sở tiên sinh đến à?" lúc trước Hướng Duy mải mê xem đoạn quay lúc trước, không để ý đến phim trường xôn xao, hiện tại được vệ sĩ cho một cái bánh ngọt mới hoảng hốt hoàn hồn. Mới ngẩng đầu, ông thiếu chút nữa choáng váng.

Ông vội vàng nhìn lại chỗ vệ sĩ, liếc mắt một cái là thấy Sở Minh ngồi bên cạnh Tống Thanh Hàn, nhíu mày.

Tống Thanh Hàn cảm nhận được ánh mắt của ông, khẽ cười. Hướng Duy sờ cái bánh ngọt trong tay, lắc đầu, bóc vỏ ra ăn.

Lâm Thiện mang hộp thuốc về, lúc nhìn thấy Sở Minh vẫn căng thẳng.

Tống Thanh Hàn nhận hộp thuốc, tìm nước sát trùng tự sát trùng, lại bị một bàn tay to cầm lấy, cổ chân bị người ta khẽ khàng nắm lấy.

"Sở Minh!" Tống Thanh Hàn kinh ngạc, nhỏ giọng gọi Sở Minh.

"Em mặc váy không tiện, anh giúp em." Sở Minh thản nhiên nói.

Tống Thanh Hàn: "..."

Cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn người xung quanh, ánh mắt bốn phương tám hướng phóng đến chạm vào ánh mắt cậu lại vội vàng thu về, ra vẻ vội vàng ăn, như kiểu "Tui không phải tui không có tui không phát hiện gì cả đừng hỏi tui". (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thôi, dù sao với địa vị của cậu và thân phận của Sở Minh, nhân viên đoàn phim có đoán được gì cũng cũng không dám truyền ra ngoài.

Trừ phi họ không sợ đắc tội Sở thị.

Những người vào giới giải trí luôn muốn trèo lên cao, nếu đồng thời đắc tội với Tống Thanh Hàn và Sở Minh...

Có thể vào được đoàn phim của Hướng Duy, không một ai ngốc. Cho dù ngầm có ý kiến gì với Tống Thanh Hàn cũng sẽ không lấy tiền đồ của mình để xung đột với cậu và Sở Minh.

Tống Thanh Hàn thở dài, cúi đầu nhìn Sở Minh nửa ngồi xổm cầm cổ chân cậu, dùng bông chấm nước sát trùng, nhẹ nhàng lau vết thương của cậu.

Cảm giác đau đớn từ gót chân truyền đến, Tống Thanh Hàn mặt nhăn mày nhíu.

Sở Minh cầm chặt cổ chân cậu, nhìn vết thương hở ra, thổi thổi.

Gió thổi làm tan đi cơn đau của nước sát trùng. Tống Thanh Hàn giãn mày ra, quay đầu định lấy băng cá nhân Lâm Thiện đặt bên cạnh mới phát hiện ra Ngụy Trữ vẫn đứng bên cạnh nhìn cậu và Sở Minh.

Ngụy Trữ chạm phải ánh mắt cậu, cười hiền lành, đảo mắt nhìn Sở Minh, gật đầu với cậu, đi về ghế của mình.

Tống Thanh Hàn nhìn bóng dáng hắn rời đi, ánh mắt hơi trầm xuống.

Sở Minh bôi thuốc cho cậu, ngẩng đầu nói với cậu: "Băng cá nhân."

Tống Thanh Hàn hoàn hồn, đưa băng cá nhân cho hắn.

Sở Minh tỉ mỉ cẩn thận dán cho cậu, khẽ vuốt rồi buông cổ chân cậu ra, ngồi lên ghế: "Xong rồi."

Tống Thanh Hàn nhìn hắn.

Hành động vừa rồi của Sở Minh đã vượt qua khoảng cách giữa bạn bè. Người ở đây có ai không tinh mắt? Lúc trước tin tức Tống Thanh Hàn thân thiết với Sở Minh vừa mới truyền ra đã có người cảm thấy quan hệ giữa họ không bình thường, cảnh vừa rồi xác minh suy đoán của họ.

Chẳng qua... nghĩ đến hình ảnh Sở Minh không chút do dự nửa ngồi xổm xuống sát trùng bôi thuốc cho vết thương trên chân cậu, người ở đây không ai có thể nói một câu là Tống Thanh Hàn ôm đùi.

Nếu ôm đùi có thể ôm ra hiệu quả như vậy, không biết Sở tiên sinh đã sát trùng bôi thuốc cho bao nhiêu "hồng nhan tri kỉ", "lam nhan tri kỉ".

Sở Minh vỗ cánh tay cậu: "Nhìn anh làm gì, mau ăn cơm đi."

Tống Thanh Hàn gật đầu, mở nắp hộp được khắc tinh xảo kia.

Mùi thơm trong hộp tỏa khắp xoang mũi Tống Thanh Hàn. Canh trắng đục có váng mỡ, thịt gà và dạ dày lợn đã được đun mềm nhừ. Cậu cầm đũa gảy một cái, da gà rớt ra, còn lại tầng thịt ngon miệng bên trong.

Cậu cúi đầu uống một hớp canh, hương vị nồng đậm lan tràn trong miệng, nước canh ấm áp vào bụng, cảm giác ấm áp theo dạ dày tràn ngập ra, đầu ngón tay cũng ấm lên.

Sở Minh lẳng lặng nhìn cậu.

Từ hơn nửa tháng trước ảnh chụp Tống Thanh Hàn mặc đồ nữ đã bị truyền thông ngồi canh ở ngoài phim trường đăng lên, chẳng qua bởi vì Hướng Duy yêu cầu nên truyền thông cũng nể mặt, ảnh chụp chỉ có một góc, hoặc là một góc giày cao gót lúc Tống Thanh Hàn mặc váy, hoặc là tóc dài bay bay lúc cậu quay người, hoặc là cậu khoát lên lan can, tay váy màu hồng cánh sen và ngón tay trắng nõn thon dài. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Như ẩn như hiện có một loại thần bí và hấp dẫn. Ảnh chụp này đăng lên, truyền thông lại viết thần bí, quả thực làm nhóm fan bùng nổ!

Hàn Hàn biến mất lâu như vậy là lại quay phim hả?! Lần này quay cái gì? Mở khóa Hàn Hàn mặc đồ nữ sao?

Mẹ ơi! Hơi kích thích đó!

Nhóm fan chỉ thấy ảnh chụp truyền thông đăng, nhưng đối với Sở Minh, nếu hắn muốn biết cái gì, Hướng Duy căn bản không ngăn được hắn.

Chẳng qua Sở Minh không bảo người đưa ảnh chụp này cho hắn.

Hắn muốn tận mắt thấy Tống Thanh Hàn... không giống cậu lúc thường.

Sở Minh nhìn Tống Thanh Hàn, vệ sĩ bên cạnh không biết vì sao cảm thấy không tự nhiên, thẳng người quan sát bốn phía, chỉ không dám nhìn hai người Sở Minh và Tống Thanh Hàn.

Da mặt Tống Thanh Hàn đã được luyện dày trong một tháng mặc đồ nữ, cho dù hiện tại bị Sở Minh nhìn chằm chằm, cậu vẫn bình tĩnh uống canh trong hộp, gắp thịt gà và dạ dày lợn ăn mấy miếng.

"Vết thương còn chịu được không?" Sở Minh nhìn Tống Thanh Hàn đã hơn một tháng chưa gặp mặt, dịu dàng hỏi.

Tống Thanh Hàn lắc lắc chân, cảm thấy gót chân vẫn nhói đau: "Vẫn ổn, không sao."

Sở Minh thấy nụ cười bên môi cậu, cúi đầu "Ừ" một tiếng.

Chẳng qua Hướng Duy không phải kiểu người vô nhân tính, ông thấy Tống Thanh Hàn và Sở Minh nói chuyện, nghĩ kế hoạch quay gần đây, ưỡn bụng qua: "Cảnh quay của Tiểu Hàn hôm nay đã gần hết, mà chân cậu có vết thương, hôm nay đi về nghỉ ngơi trước đi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn Hướng Duy, ông chớp mắt với cậu, nhỏ giọng trêu chọc: "Cậu và Sở tiên sinh lâu không gặp như vậy, nếu tôi không cho cậu nghỉ ngơi một lát, Sở tiên sinh sẽ không vui."

Sở Minh nghe Hướng Duy trêu chọc, mím môi không nói lời nào.

Hướng Duy giơ tay bảo nhân viên phim trường: "Mọi người rất cố gắng, hôm nay tạm thời đến đây thôi, đạo diễn Hướng mời mọi người đi ăn lẩu..."

"Tôi mời." Sở Minh thản nhiên nói, "Coi như là tôi cảm ơn mọi người đã chăm sóc Hàn Hàn."

Hướng Duy bị thái độ tự nhiên hào phóng đến độ chỉ còn thiếu điều come out của hắn làm cho nghẹn họng, lại nghĩ có dê béo không làm thịt thì phí, gật đầu: "Vậy cảm ơn Sở tiên sinh."

"Không cần khách sáo." Sở Minh gật đầu đáp.

Tống Thanh Hàn không nghe nổi nữa.

Hướng Duy đưa mọi người cùng đi ra ngoài, Ngụy Trữ ở trong đám người liếc mắt nhìn Tống Thanh Hàn rồi mới đuổi kịp trong tiếng thúc giục của Hướng Duy.

"Ông Kỳ đâu?" Sở Minh biết Kỳ Liên đã ở đoàn phim "Mộng cũ Lê viên", hắn nhìn thoáng qua khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Kỳ Liên.

Tống Thanh Hàn nhìn đoàn người đang đi ra ngoài, bất đắc dĩ thở dài.

Hướng Duy đã tạm dừng quay, Tống Thanh Hàn uống hớp canh cuối cùng, cất hộp: "Về nhà à anh? Em đi thay quần áo..."

"Không cần thay." Sở Minh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, đại bàng giương cánh tìm đường chết, "Như này đẹp lắm."

Tống Thanh Hàn: "..."

Cậu mặt không đổi sắc nhìn Sở Minh, chân dán băng cá nhân giẫm lên chiếc giày sang quý của chủ tịch Sở một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play