Tống Thanh Hàn đơn giản nói ý nghĩ của mình cho Hướng Duy, ông im lặng một lát, vỗ bờ vai cậu: "Cậu nói... cũng có lý."

Lâu Y là nam chính trong "Mộng cũ Lê viên", là linh hồn của cả bộ phim. Tính cách cậu không bất biến mà là mâu thuẫn kết hợp.

Lúc Hướng Duy sáng tác kịch bản viết Lâu Y là một người rõ ràng. Cậu không phải một nhân vật hoàn mỹ không khuyết điểm, thậm chí có thể nói, cậu có khuyết điểm rất rõ. Cậu thanh cao kiêu căng, nhưng cùng với đó, cậu vừa dịu dàng vừa thiện lương.

Hướng Duy không phải một đạo diễn muốn nắm mọi thứ trong tay, ông có thể dễ dàng cho nhóm diễn viên sáng tạo ở trong phạm vi tự do nhất định. Có đôi khi nhóm diễn viên ngẫu hứng thêm gì đó có giao thoa với kịch bản, thường thường sẽ sinh ra một loại mỹ cảm cực kỳ mạnh mẽ không giống như trước. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn thay đổi rất nhỏ trong đoạn này, chỉ tăng một ánh mắt chợt lóe, nhưng cả cảnh lại sinh ra thay đổi kịch tính bởi vì ánh mắt này, thậm chí là nháy mắt đã đắp nặn nên một hình tượng Lâu Y thực thể.

Có đôi khi giữa diễn xuất có rào cản tự nhiên. Diễn viên chỉ biết đi theo kịch bản không phải không tốt, có rất nhiều đạo diễn cũng thích chọn lựa diễn viên như vậy. Nhưng rất nhiều khi, diễn viên có thiên phú thực thụ lại hiểu được ở trong phạm vi nhất định, cho nhân vật mình diễn càng nhiều tình cảm sắc thái sẽ khiến cho nhân vật thêm tròn trịa hơn.

Lúc ấy Tống Thanh Hàn không nghĩ nhiều thế, cậu chỉ cảm thấy, Lâu Y lúc đó chắc là phải làm như vậy.

Theo tư thế lúc ấy của Cố Phong Dặc và Lâu Y, thật ra Cố Phong Dặc chỉ loáng thoáng nhìn thấy, nhưng ý tứ như ẩn như hiện này lại dâng bầu không khí giữa hai người lên cao.

Bên ngoài khí thế của Cố Phong Dặc hoàn toàn áp đảo Lâu Y, nhưng sóng ngầm bắt đầu dâng trào trong ánh mắt này của Lâu Y.

Như là ngụ ý khúc mắc không thể gỡ, khăng khít rồi lại tan thành mây khói về sau giữa họ.

Hướng Duy hỏi rõ ràng rồi nâng tay cho Tống Thanh Hàn về nghỉ ngơi. Ông tua lại đoạn vừa rồi mấy lần, càng xem càng cảm thấy sau khi thêm ánh mắt này, nội dung cảnh quay mới đầy đủ.

Chỉ là hơi tiếc, nếu cảnh này không bảo người quay phim tắt đi, nếu lúc sau đặc tả ánh mắt này...

Không, quên đi. Tống Thanh Hàn tận dụng ánh mắt này rất phức tạp, một khi đặc tả, ngược lại có cảm giác sai lệch.

Duy trì phương thức quay lúc trước thì hơn.

Hướng Duy đọc kịch bản lại một lần, quyết định cảnh quay tiếp, bảo Tống Thanh Hàn và Ngụy Trữ chuẩn bị.

"Mộng cũ Lê viên" có chỗ tương tự, lại có chỗ khác với những phim lúc trước Tống Thanh Hàn diễn. Trong đó khiêu chiến lớn nhất với cậu, trừ bộ phận hát hí khúc là nội dung diễn vai Lâu Ý.

Lâu Ý là một cô gái, tính cách không giống anh trai Lâu Y. Lâu Y bảo vệ cô rất tốt, thế cho nên ban đầu, Lâu Ý khá khờ dại. Tình cảm của cô đối với anh trai Lâu Y là bao gồm khát khao, cảm kích và thương yêu say đắm.

Anh trai song sinh của cô vẫn dịu dàng mà lạnh nhạt như vậy. Cô không thích hát hí khúc lắm, nhưng bởi vì anh trai Lâu Y thích hát hí khúc nên cô cũng lựa chọn trở thành một thanh y, cùng anh trai lên sân khấu hát. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Anh cô hát hoa đán, giọng hát cực hay làm cả bến Thượng Hải si mê; cô cũng cam lòng sắm vai thanh y mộc mạc, phụ trợ cho ánh sáng lóa mắt của Lâu Y.

Nếu ngày vẫn như vậy, thật sự tốt quá.

"Tiểu thư Lâu Ý còn xinh đẹp hơn tưởng tượng của tôi." Người đàn ông trung niên áo đen đứng trước mặt Lâu Ý, tiếng Trung vô cùng lưu loát.

"Ông là ai?" Lâu Y mím môi, cau mày nói.

Biểu cảm của cô có vẻ bình tĩnh, tóc xoăn lưu hành nhất lúc đó tôn lên gương mặt càng thêm quyến rũ, váy xòe màu hồng cánh sen xõa ra, móng tay sơn màu đỏ, đôi môi mọng sơn màu đỏ mím lại càng thêm quyến rũ.

Thanh thuần xinh đẹp, trên người có hương vị khờ dại do được nuông chiều. Người đàn ông trung niên kia thấy cô có vẻ bình tĩnh, trong mắt lóe lên một tia rung động, sau đó cởi mũ trên đầu mình, cúi đầu với Lâu Ý: "Xin lỗi đã dùng cách này mời cô đi theo, tiểu thư Lâu Ý."

Tay nắm ghế dựa của Lâu Ý hơi run rẩy, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông kia, trong mắt đầy vẻ cảnh giác: "Ông là ai?"

Cô lại hỏi.

Người đàn ông trung niên kia thấy cô như vậy, hài lòng bật cười, sau đó lại đội mũ, giơ tay lên vỗ vỗ, cửa mở ra, một người nước Uy(*) cao to đi vào.

(Nước Uy - 倭国 là tên gọi của quần đảo Nhật Bản cổ xưa, sau này đến thời đại Yamato ở Nhật Bản thì Trung Quốc và những nước lân cận vẫn gọi là nước Uy)

Lâu Ý nháy mắt cảnh giác hơn, ngồi trên ghế hơi căng thẳng, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia và người Uy mới đi vào.

"Đại tá." Người đàn ông kia cúi đầu chào một tiếng, liếc nhìn Lâu Ý với vẻ tham lam hung ác.

Lâu Ý khẽ run lên, thẳng lưng, lạnh lùng nhìn bọn họ.

"Không được dọa tiểu thư Lâu Ý." Người đàn ông trung niên kia phất tay, nhíu nhíu mày, "Gọi tôi là ngài Mori là được."

"Vâng, ngài Mori." Người Uy kia lại cúi đầu lên tiếng.

"Các ông là người Uy?" Lâu Ý ngồi trên ghế, ngón tay đặt trên tay vịn hơi siết chặt, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm chán ghét và cảnh giác.

Người đàn ông trung niên tự xưng là Mori kia thấy biểu cảm của cô, không giận mà cười: "Xem ra tiểu thư Lâu Ý hiểu lầm người Uy chúng tôi."

Lâu Ý nhìn ông ta, hít một hơi, cười: "Tôi cảm thấy tôi không hiểu lầm gì."

Đến nước này rồi, cô không rõ hiện tại mình đang ở trong tình cảnh thế nào thì quá ngu.

Lâu Ý được Lâu Y bảo vệ đến độ khờ dại, nhưng lúc nhỏ cô đã mất ba mẹ, được ông chủ gánh hát nhặt về, lại trải qua không ít nhân tình ấm lạnh, nhìn sắc mặt người đã thấm vào xương cô, trở thành một loại bản năng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Loại bản năng này khiến cô lúc mới xuất hiện ở đây đã cảnh giác với ngài Mori, đến lúc này còn có một người Uy, ánh mắt người đó nhìn cô...

Lâu Ý có một dự cảm không tốt.

"Lần này chúng tôi mời tiểu thư Lâu Ý đến đây là có chuyện muốn nhờ tiểu thư Lâu Ý giúp đỡ." Ông Mori kia lễ phép nói.

Lâu Ý muốn đứng lên, cô vừa mới có ý, người Uy kia đã rút súng chĩa vào cô.

Lâu Ý ngồi về, cười một tiếng: "Các ông mời người hỗ trợ là thái độ vậy sao?"

Ngài Mori kinh ngạc tán thưởng nhìn cô, giơ tay bảo người Uy kia buông súng: "Tiểu thư Lâu Ý bình tĩnh và thông minh hơn tưởng tượng của tôi."

Lâu Ý khẽ cười, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, chậm rãi buông tay đang nắm tay vịn ra: "Ngài Mori phải không? Không biết ngài mời tôi đến đây là có chuyện gì? Tôi chỉ là một con hát, sao cần dàn trận lớn như này?"

"Ha hả." Ngài Mori kia cười một tiếng, có vẻ cảm thấy lời này của Lâu Ý rất thú vị.

Lâu Ý ngước mắt lên nhìn ông ta rồi lại dời mắt.

"Cắt --" giọng Hướng Duy vang lên, cơ mặt Tống Thanh Hàn thả lỏng, cậu đứng lên, váy xòe tầng tầng lớp lớp theo động tác của cậu rũ xuống, dán vào đùi, nhẹ nhàng lay động.

"Phù -" Nam diễn viên diễn vai ngài Mori kia thở hắt ra, cầm khăn mặt trợ lý đưa cho lau mồ hôi mỏng trên mặt, "Đúng là hậu sinh khả uý, vừa rồi nếu đạo diễn không bảo cắt, với ánh mắt cuối cùng của Thanh Hàn, tôi sợ là bị NG."

Cảnh này chưa xong, Tống Thanh Hàn mím môi, cười khẽ lắc đầu.

Rõ ràng vẫn là cách ăn mặc đó, nhưng người ta cảm thấy cậu hoàn toàn không giống lúc trước.

Diễn viên kia không ngờ Tống Thanh Hàn thoát vai nhanh như vậy, ngẩn người, cười với cậu.

Lâm Thiện nhìn cách ăn mặc hiện tại của Tống Thanh Hàn, bưng một cốc nước xin người bên cạnh một cái ống hút rồi đưa cho cậu.

Tống Thanh Hàn: "..."

Lần đầu tiên mặc váy này, Tống Thanh Hàn vẫn chưa quen. Trong đoạn thời gian đó, cậu cũng bị NG mấy lần, sau đó...

Sắc mặt cậu thay đổi đôi chút.

Hướng Duy cho cậu mặc váy như thế đi quanh phim trường.

Tống Thanh Hàn không muốn biết truyền thông bên ngoài viết cậu thế nào.

Cậu thở dài, sau đó nhận cốc nước trong tay Lâm Thiện uống một hớp.

Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ. Hiện tại Tống Thanh Hàn từ chân tay luống cuống đến độ lúc Lâm Vân không rảnh đã tự biết tô son môi cho mình.

Tống Thanh Hàn tìm được điện thoại của mình, ngồi xuống ghế, giơ tay vén tóc giả rồi mới chậm rãi nằm xuống.

"Mộng cũ Lê viên" đã quay hơn một tháng, bởi vì tính khiêu chiến của vai diễn nên lần quay này là lần gian nan nhất giữa cả đời đóng phim của Tống Thanh Hàn, cũng là một lần quay cẩn thận chậm rãi nhất.

Cậu không chỉ phải phối hợp quan hệ giữa Lâu Y và Lâu Ý, càng phải phối hợp cảm giác làm cho người ta thấy khác giữa Lâu Y và Lâu Ý.

Một nam một nữ, cùng khuôn mặt, tính cách khác nhau, nếu không xử lý tốt rất dễ hai bên đều mất khống chế, đến cuối cùng ngược lại sẽ làm người xem không rõ ai là ai. Một khi xuất hiện tình huống như vậy, bộ điện ảnh này có thể nói là hỏng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Do đó, cho dù cả đoàn phim gấp rút, tiến độ quay "Mộng cũ Lê viên" vẫn không quá nhanh.

Tống Thanh Hàn làm diễn viên chính của bộ phim lại chịu rất nhiều áp lực.

Đã rất lâu cậu không có thời gian liên hệ với Sở Minh.

Tống Thanh Hàn mở điện thoại ra, màn hình sáng lên, mấy tin nhắn nảy lên trên màn hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play