Làm nam chính và "nữ chính" của phim, Tống Thanh Hàn không chỉ là Lâu Y, còn là "Lâu Ý". Bởi vậy quần áo đoàn phim chuẩn bị không chỉ có trang phục hoa đán của Lâu Y, cũng có thanh y của Lâu Ý.
Trang phục hoa đán phức tạp diễm lệ, thanh y không tươi đẹp như hoa đán, nhưng đoan trang tự tại, hoa văn tinh xảo.
Chỉ nhìn trang phục diễn là biết lần này Hướng Duy chịu chi.
Lúc Tống Thanh Hàn học hát với Kỳ Liên cũng có xem qua cách ông mặc áo, hiện tại đến chính cậu mặc, mặc dù động tác hơi lóng ngóng, nhưng cơ bản không có chỗ nào sai.
Áo diễn rộng thùng thình mặc trên người, tay áo dài rũ xuống cổ tay, trang phục diễn hồng nhạt tôn gương mặt cậu lên, hoa văn phức tạp cũng lấp lánh.
Đẹp không thể ngờ.
Hướng Duy hài lòng gật đầu, sau đó hỏi: "Cảm giác thế nào?"
Tống Thanh Hàn xoay người: "Vừa lắm ạ."
"Vậy là tốt rồi."
Đã thử một bộ, Hướng Duy bảo Tống Thanh Hàn thử hết trang phục diễn còn lại.
Tây trang áo sơ mi đầy hơi thở cổ trang Dân quốc, trường bào, cùng với... váy xòe mà Lâu Ý cần mặc.
Thời Dân quốc lưu hành loại váy xòe bó người, nếu size không vừa sẽ khó đi lại.
Khung xương Tống Thanh Hàn không tính là lớn, nhưng vẫn có cân nặng và chiều cao của nam giới, váy xòe bình thường không có size của cậu, nhưng Hướng Duy lại không muốn mời nữ diễn viên để diễn vai Lâu Ý này, cho nên váy xòe cũng được thiết kế riêng theo size của cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Để che giấu bả vai có vẻ rộng hơn nữ giới của Tống Thanh Hàn, váy xòe này được thiết kế tay phồng, tay áo rộng rãi che khuất cánh tay cậu.
Lần đầu tiên Tống Thanh Hàn mặc váy, gió lạnh thổi qua làn da, vải dệt mềm mại dán lên đùi, cảm giác rất xa lạ.
Khuôn mặt cậu vẫn thiên hướng nam tính, mặc váy vào lẽ ra chẳng ra sao mới đúng, nhưng không biết vì sao, người ở đây liếc mắt một cái nhìn, cảm giác đầu tiên là đẹp, rồi mới hoảng hốt nghĩ, đó là một người đàn ông.
Cảm giác lộn xộn hòa hợp, mơ hồ, chỉ còn lại vẻ đẹp làm lòng người rung động.
Hướng Duy thấy Tống Thanh Hàn như vậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Cho cậu một mình diễn hai vai, quyết định này ông làm rất mẹ nó đúng!
.
"Tỉnh mộng chim chích bay, cảnh xuân khiến lòng người đắm say, mình ta trong đình viện thăm thẳm. Trút hết khói sương, tung cuộn chỉ tàn, xuân tình năm nay vẫn tựa năm cũ..."Đào kép mặc diễn phục phức tạp hát trên sân khấu, mặt trang điểm đậm, son môi đỏ thẫm. Lông mày sắc bén, hơi nhướng mày nhìn xuống sân khấu, đảo mắt như là thẹn thùng, làm người xem không ngừng vỗ bàn ủng hộ, không ngừng ném tiền xu, đồng hồ, trang sức lên sân khấu.
Tay áo khẽ nâng, che lấp gương mặt xinh đẹp của con hát trên sân khấu, ngón tay khẽ cong, chân khẽ nâng, bước chân như là muốn đi hẹn hò với tình lang.
Người trên sân khấu diễn nhập vai, người dưới sân khấu xem mà rung động.
Cố Phong Dặc ngồi dưới sân khấu, vị trí của hắn là chỗ tốt nhất cả rạp hát, có thể xem rõ sân khấu.
Con hát trên sân khấu tên là Lâu Y, là tiên sinh hí khúc nổi tiếng nhất rạp hát này cũng nổi tiếng nhất bến Thượng Hải, hát khúc "Mẫu đơn đình" u oán réo rắt thảm thiết.
Giọng hát du dương uyển chuyển, ống tay áo tung bay, hoa văn phức tạp không ngừng thay đổi trước mặt. Người trên sân khấu hát khẽ, e lệ cúi đầu, Cố Phong Dặc giơ tay khen một tiếng, thuận tay ném súng lên sân khấu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâu Y vừa mới xoay người định diễn cảnh tiếp theo, chân giẫm phải một vật cứng. Cậu liếc nhìn - là một khẩu súng lục được giữ gìn tốt.
Dưới sân khấu Cố Phong Dặc cũng thấy được động tác của cậu, nhíu mày, hứng thú theo dõi cậu, xem cậu sẽ có phản ứng gì.
Ai ngờ Lâu Y trên sân khấu không lộ ra biểu tình hoảng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại cậu bước chân nhẹ nhàng, lặng yên đá xa khẩu súng lục ra xa, sau đó cúi đầu, nâng ống tay áo, cử chỉ phong tình vô hạn, giống cô nương xinh đẹp đang chờ đợi thư sinh, lo lắng và ngượng ngùng, cứ thế bình tĩnh tiếp tục hát.
Khúc hát "Mẫu đơn đình" lại vang lên bên tai, Cố Phong Dặc ngồi về chỗ, sau đó nhìn chằm chằm người diễn trên sân khấu.
Bài hát kết thúc, người dưới sân khấu liên tiếp ủng hộ, người trên sân khấu mím môi cười khẽ, sau đó đi vào sau rèm sân khấu.
Người dưới sân khấu vẫn đang kêu gào hát thêm một khúc, nhưng người trên sân khấu đã đổi sang người khác.
Tiếng tỳ bà triền miên uyển chuyển vang lên, Cố Phong Dặc đứng lên, đi nhanh vào hậu trường.
"A! Cố thiếu soái..."
Người chạy việc ở rạp hát không ngăn được bước chân của Cố Phong Dặc, hắn xốc rèm lên, thấy hoa đán trang điểm đậm ngồi trước bàn trang điểm, đang dùng ngón tay thon dài gỡ mũ trên đầu, tay áo trượt xuống một đoạn, tôn lên cánh tay xương cổ tay rõ ràng, đường cong mượt mà, Cố Phong Dặc nhìn mà thấy chói mắt.
Hắn buông rèm, sau đó cười khẽ nhìn thanh niên kia.
"Sao Cố thiếu soái lại đến đây?" Lâu Y gỡ trang sức trên đầu xuống, châu ngọc rung rinh trên tay, ánh sáng đèn chân không sáng ngời phản chiếu lấp lánh.
Cố Phong Dặc mở to mắt nhìn, như thể không chịu nổi ánh sáng này.
Hắn thấy thanh niên vẫn mặc đồ diễn hoa đán, nhưng đã không có vẻ e lệ phong tình lúc trước ở trên sân khấu, ngược lại là lễ phép dịu dàng làm cho người ta muốn tìm kiếm suy nghĩ trong lòng cậu, nhẹ nhàng gõ khung cửa: "Chẳng qua là nghe tên Lâu Y đã lâu, muốn đến kết bạn thôi." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Huống chi..." Giày quân nhân giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng vang nặng nề, "Súng của tôi ở trong tay cậu còn gì?"
Hắn cúi người nói bên tai Lâu Y.
Lâu Y chưa tẩy trang. Cậu nương theo ánh sáng nhìn Cố Phong Dặc, đáy mắt trong trẻo như là lóe lên suy nghĩ gì không biết tên, sau đó lại bình tĩnh.
Diễn viên diễn vai Cố Phong Dặc thấy sự thay đổi trong mắt cậu, ngẩn người rồi hoàn hồn, dựa theo kịch bản ngẩng đầu nói: "Cậu..."
"Cắt!" Hướng Duy nhìn hình ảnh trong máy giám thị, cau mày bảo cắt.
Đoạn này họ đã quay cả ngày, lúc trước vất vả lắm diễn viên chính và diễn viên quần chúng mới tìm được trạng thái, nhưng mà cố tình Ngụy Trữ lại lạc quẻ.
"Ngụy Trữ cậu đến đây, Thanh Hàn cũng đến đây." Hướng Duy tạm dừng quay, sau đó vẫy gọi Ngụy Trữ và Tống Thanh Hàn qua.
"Ngụy Trữ, cậu xem đoạn này." Hướng Duy tua ngược đoạn vừa rồi, sau đó bảo Ngụy Trữ xem lại, "Cậu diễn một thiếu soái mới du học về, có binh quyền trong tay, không phải một thằng miệng còn hôi sữa mới ra đời, không chịu nổi một chút trêu chọc!"
Ngụy Trữ cũng biết vừa rồi mình thất thần làm cho Hướng Duy rất bất mãn, hắn cẩn thận xem đoạn vừa rồi, sau đó hối lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi cháu diễn không đúng."
Hướng Duy thấy hắn khiêm tốn như vậy, há miệng, sau đó giọng điệu dịu đi: "Cậu nghỉ ngơi tìm cảm giác đi, lát nữa diễn lại."
Ngụy Trữ cười gật đầu, lấy một điếu thuốc trong túi, lúc lướt qua Tống Thanh Hàn còn ngậm điếu thuốc trong miệng, mỉm cười với cậu.
Tống Thanh Hàn cười lại với hắn, sau đó bị Hướng Duy gọi qua.
Cậu chưa cởi đồ diễn, ống tay áo dài lắc lư trên cánh tay, hoa văn phức tạp trên quần áo như là lay động theo. Cậu như là chưa thoát vai, bước chân nhẹ nhàng có nhịp điệu, Ngụy Trữ ngồi trên ghế xa xa nhìn, dời mắt đi trước khi người khác phát hiện, mở bình giữ nhiệt mà trợ lý đưa cho uống một hớp trà nóng hôi hổi.
"Đạo diễn." Tống Thanh Hàn gọi một tiếng.
Hướng Duy hoàn hồn, giơ tay bảo cậu xem.
"Chỗ này," giọng điệu Hướng Duy nhẹ nhàng, "Cậu thêm ánh mắt này là có ý gì?"
Hướng Duy chỉ đến cảnh cậu ngước mắt nhìn Cố Phong Dặc, ánh mắt phức tạp chợt lóe lên.
Nếu Ngụy Trữ không có vấn đề, Hướng Duy đã không để ý đến ánh mắt của Tống Thanh Hàn.
Lúc trước ông cảm thấy Tống Thanh Hàn diễn cảnh này đã tìm được cảm giác, nhưng diễn vẫn thường thường, có vẻ bị Ngụy Trữ vượt qua, nhưng ánh mắt này nối liền với diễn xuất lúc trước, cảm giác đọng lại hồi lâu này nháy mắt dâng lên, áp chế biểu hiện của Ngụy Trữ lúc trước đến độ ảm đạm thất sắc. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cậu không diễn thường thường mà diễn ra thái độ nên có của Lâu Y.
Đương nhiên Lâu Y thanh cao kiêu ngạo, nhưng cậu cũng khoan dung dịu dàng. Cậu là cột trụ chống đỡ cả rạp hát.
Cố Phong Dặc chiếm cứ cả bến Thượng Hải, quân phiệt có binh lực hùng tráng. Xưa nay dân không đấu lại quan, tuy rằng cậu là "Lâu đại gia" mà cả bến Thượng Hải tung hô, nhưng xét đến cùng, cậu chỉ là dân thường, chọc giận Cố Phong Dặc, đối với cậu, đối với rạp hát không có lợi ích gì.
Nhưng không phải cậu luôn nhẫn nại. Làm "Lâu đại gia" toàn bộ bến Thượng Hải tung hô, cậu có sự kiêu ngạo của mình, hậu trường của cậu có thể nói là nơi riêng tư nhất rạp hát, chỗ này bị Cố Phong Dặc lỗ mãng xông vào như vậy...
Cậu không thể nói, suy nghĩ trong mắt lại khó che giấu được.