Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 128


9 tháng

trướctiếp

Tuy Xuân vãn là chương trình ba mươi Tết, nhưng rất nhiều người trẻ tuổi không hay xem, chỉ có thế hệ trước vẫn thích xem, cho nên lúc Tết nhất, những người trẻ tuổi kia sẽ cùng ba mẹ người nhà ngồi trước TV xem Xuân vãn náo nhiệt quen thuộc.

Nhưng internet và điện thoại thông minh trở nên thông dụng, cho dù cả nhà đúng giờ ngồi xem Xuân vãn cũng không cản trở những người trẻ tuổi kia lên mạng xem thứ khác.

Trên thế giới có nhiều thứ họ chưa thấy, nhiều chuyện thú vị như vậy, họ ngồi cùng ba mẹ là được, xem Xuân vãn ca công tụng đức mấy năm như một làm gì?

Ban đầu phụ huynh không vui, nhưng cuối cùng chỉ đành mặc kệ.

Chẳng lẽ có thể kéo đầu con cháu xem à?

Nhưng năm nay, rất nhiều phụ huynh phát hiện, mấy đứa trẻ này vội vàng chạy đến đòi chờ xem Xuân vãn là thế nào?

Họ chưa từng thấy đám trẻ này chủ động như vậy!

Nhưng mà họ vẫn chơi điện thoại.

Người thế hệ trước đã quen đám người trẻ nghiện điện thoại, lắc đầu rồi xem tiết mục náo nhiệt trong màn hình.

"Tiếp theo là quảng cáo công ích trong Xuân vãn lần này..."

MC chưa nói hết câu, người lớn đã thấy mấy đứa con đang cúi đầu chơi điện thoại ngẩng đầu, mắt sáng ngời nhìn TV, như thể trên đó có vàng bạc bảo bối gì.

"Quảng cáo công ích có gì hay?" người thế hệ trước có chút không hiểu được.

Nhưng mà xem quảng cáo công ích này cũng không có gì không tốt.

Bị đám trẻ con gợi lên mấy phần hiếu kỳ, nhóm phụ huynh đang xem Xuân vãn cũng tập trung hơn.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, người đàn ông trung niên xuất hiện đi vào tòa nhà lớn.

Đầu tiên là nhóm fan liếc nhìn, đang định cúi đầu nhắn một câu "Hàn Hàn vẫn chưa ra", chưa nhắn, lại ngẩng đầu...

Không đúng! Người vừa nãy! Là Hàn Hàn mà!

Ngồi nghiêm chỉnh!

Lần này Hàn Hàn diễn sếp tổng à?

Ừm... Chủ tịch à, đúng.

Sau này Hàn Hàn già cũng sẽ thế này sao?

Chín chắn nghiêm túc, tràn ngập sức cuốn hút làm cho người ta khó kháng cự.

Một sự hấp dẫn không giống với Tống Thanh Hàn hiện tại.

Nhóm Tiểu Hàn mới nhìn mấy lần, đầu đã suy nghĩ tám lần, sau đó lúc thấy cảnh người đàn ông trên màn hình cầm lấy điện thoại lại không nói gì cúp máy, đầu óc nháy mắt trống rỗng, trái tim co thắt lại. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đó là ánh mắt thế nào? Hoang mang, hoảng loạn, nhiều hơn là bi thương che giấu, người xem khó chịu theo.

Nhất là lúc đến đoạn ở công viên trò chơi, ánh mắt đó càng làm cho người ta đau lòng. Cuối cùng sự bi thương này đạt tới đỉnh vào lúc ông nhìn thấy cậu bé biến thành thanh niên, thanh niên lại biến mất.

Âm nhạc nhẹ nhàng lại vang lên, khi một cậu thanh niên ôm con búp bê Barbie cười vui vẻ chụp ảnh, lại thấy cậu nhờ nhân viên sửa búp bê thành em gái mình, nước mắt họ cứ thế lặng yên chảy xuống.

Nhóm Tiểu Hàn lau nước mắt, sợ người nhà thấy chê cười các cô, nhưng nhìn kỹ, trong mắt người nhà cũng ngấn lệ.

Quảng cáo công ích rất ngắn, nhưng xâu chuỗi lại thấy rõ là ba câu chuyện khác nhau. Tống Thanh Hàn trong ba câu chuyện này đều có một hoặc hai vai diễn.

Nhưng dù như vậy, các cô cũng không nhận nhầm thân phận của cậu.

Cho dù là người cha chủ tịch chín chắn, thanh niên dịu dàng, hoặc là thanh niên tri thức giấu vẻ buồn thương vào lòng, hoặc là thanh niên chất phác đi đến cửa thôn - mỗi một người đều là vai cậu diễn, mỗi một người đều như là một "người" có linh hồn rõ ràng.

Cậu kéo khán giả vào câu chuyện, như là hướng dẫn viên du lịch dẫn họ chạy vào những gia đình khác nhau, cho họ thấy được nội tâm đau khổ của những gia đình sau khi mất người thân.

Do nạn buôn người gây ra.

Sự bi thống thâm trầm này cùng kết hợp với hy vọng cứu vớt, kết cục đại đoàn viên điển hình, nhưng không thể không nói, quả thật cho rất nhiều người hy vọng mới.

Ngày mai là năm mới, ngày mới. Mặt trời vẫn mọc, đêm tối rồi sẽ qua.

Dù người khác thấy thế nào, quảng cáo công ích Xuân vãn năm nay làm rất nhiều người khóc, cũng làm cho rất nhiều người thấy quốc gia luôn cố gắng bảo vệ nhân dân.

Nếu không có quốc gia, người nhà mất con cháu phải làm thế nào? Nếu không có quốc gia, họ có thể yên ổn ngồi trong nhà, cười đùa Xuân vãn là cơm cũ gạo cũ không?

Khó, rất khó.

Không chỉ nhóm người nghỉ đông bắt đầu kiểm điểm bản thân, nghệ sĩ diễn viên người bình thường chưa bao giờ chú ý cũng suy tư.

Quốc gia làm gì cho họ, họ có năng lực làm gì cho quốc gia?

Đây là một vấn đề rất sâu sắc, nhưng quốc gia giao quyền trả lời cho họ.

Xuân vãn qua đi, quảng cáo công ích này không chỉ chiếu ở đài Trung ương, còn được chiếu ở các tuyến đường sắt tàu điện ngầm.

Phong trào triệt phá tội phạm buôn bán người càng lớn mạnh, bầu không khí dâng cao.

Chẳng qua những chuyện bên lề này, Tống Thanh Hàn gia nhập đoàn phim "Mộng cũ Lê viên" đã không được biết. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mùng sáu Tết, gió tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng, người đi trên đường đã nhiều hơn, bầu không khí Tết còn nồng đậm.

Ngày này, đa số người vội vàng về đoàn viên đã bắt đầu thu dọn đồ đạc đi xa, chẳng qua mỗi một lần đi xa đều là vì đoàn viên năm tiếp theo.

Sở Minh đưa Tống Thanh Hàn đến thẳng phim trường.

Tống Thanh Hàn kéo khăn quàng cổ mà Sở Minh quàng cho cậu, nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, đôi môi giấu dưới khăn quàng cổ hơi nhếch lên.

"Đạo diễn Hướng là người tốt lắm, thầy Kỳ đã ở đoàn phim rồi nên anh đừng lo quá." Nhân lúc không có người chú ý đến họ, Tống Thanh Hàn vươn tay nắm ngón tay Sở đại cẩu, sau đó nhét tay vào túi áo ấm áp.

Sở Minh bị cậu nhéo tay, mặt không căng được nữa: "Nếu có chuyện gì thì không được giấu anh."

"Em biết rồi." Tống Thanh Hàn cười, "Sẽ không giấu anh."

Tóc cậu dính tuyết, Sở Minh muốn giúp cậu phủi xuống, nhưng họ ở ngoài phim trường, hắn chỉ có thể kìm chế nắm tay, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Tống Thanh Hàn một câu.

Tống Thanh Hàn giơ tay xoa đầu hắn.

"Đi đi." Hướng Duy đã gọi người ra đón Tống Thanh Hàn, Sở Minh đứng ở cửa nhìn cậu đi vào, phất phất tay với cậu.

Tống Thanh Hàn cười với hắn, đi theo nhân viên đoàn phim vào trong phim trường.

Sở Minh nhìn bóng dáng cậu chậm rãi biến mất trước mắt mình, khi không còn bóng dáng quen thuộc kia mới phủi bông tuyết trên người, ngồi vào xe.

"Đến công ty."

Tống Thanh Hàn vào phim trường, đầu tiên thấy là sân khấu kịch cao lớn bắt mắt. Trên sân khấu được giăng vải đỏ làm rèm, bên trên được đặt vài món đạo cụ.

"Thanh Hàn, cậu đến rồi." Một khoảng thời gian không gặp, Hướng Duy vẫn là dáng vẻ đó, thấy Tống Thanh Hàn đến, cười ha hả đi đến vỗ lưng cậu, sau đó kinh ngạc nói, "Tôi tưởng người trẻ tuổi như các cậu không thích mặc dày, dù lạnh chết cũng không chịu mặc thêm cái áo, không ngờ cậu mặc dày thế." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn lắc lắc áo khoác trên người, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: "Hết cách, người già rồi, không chịu lạnh được."

Hướng Duy nhìn gương mặt trẻ trung trắng trẻo không thấy một lỗ chân lông nào: "..."

Con dao này đâm vào tim hơi đau đấy!

Hướng Duy ghét bỏ nhìn cậu một cái, thu tay: "Đừng có nói chuyện linh tinh."

Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, vô tội nhìn ông.

Kỳ Liên ở trước bình điện thấy cảnh này, hừ một tiếng: "Hai thằng quỷ ngây thơ."

Tống Thanh Hàn nghe thấy lời ông lẩm bẩm, quay mặt sang nhìn ông.

Kỳ Liên lạnh mặt, tay bưng một bát canh gừng, thấy người thanh niên không thể nói là đệ tử nhưng cũng được coi là người đi sau đi tới: "Thầy."

Kỳ Liên liếc mắt, sau đó đẩy một bát canh gừng còn lại trên bàn: "Mới đến à? Bên ngoài gió tuyết lớn quá, đây là một bát còn thừa, cháu uống đi."

Canh gừng nóng hổi còn bốc khói, bát đựng tinh tế, có một mảnh vải bọc lấy, thấy thế nào cũng không giống "thừa".

Tống Thanh Hàn biết rõ tính tình Kỳ Liên, lúc này cũng không vạch trần ông, bưng bát canh gừng lên uống.

Kỳ Liên liếc mắt thấy cậu uống hết, không biết lấy hai quả mứt ở đâu ra, không được tự nhiên đặt vào tay Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn cầm một viên ngậm, hương vị ngọt ngào giảm giảm bớt hương vị canh gừng.

"Gần đây có luyện tập không?" Kỳ Liên thình lình hỏi.

Tống Thanh Hàn: "..."

"Có ạ, có điều mới tập không lâu, có vài chỗ không tốt lắm, mong thầy bao dung nhiều hơn." Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ nói.

Kỳ Liên hừ một tiếng: "Nếu cháu làm không tốt, ông bao dung thế nào cũng không được."

Tống Thanh Hàn thở dài, ngậm mứt hoa quả gật đầu: "Vậy xin thầy dạy nhiều hơn."

Lúc này Kỳ Liên mới "miễn cưỡng" đồng ý: "Nếu ông đã đồng ý với lời nhờ vả của đạo diễn Hướng Duy, đương nhiên cũng sẽ chỉ đạo cháu."

Càng già càng trẻ con, tính tình của Kỳ Liên quả thật không khác gì trẻ con.

Tống Thanh Hàn buồn cười lắc đầu.

"Đúng rồi," Hướng Duy xử lý vấn đề sân khấu, đi đến nói với Tống Thanh Hàn, "Lúc trước đoàn phim lấy số đo của cậu làm trang phục diễn, lát nữa cậu đi thử xem hợp không, không hợp thì sửa nhân lúc chưa quay."

"Mộng cũ Lê viên" quay xung quanh diễn viên Lâu Y, trong đó trang phục diễn là một trong những đạo cụ quan trọng nhất của cả bộ phim, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Hiểu được quan hệ của trang phục diễn với quá trình quay, Tống Thanh Hàn không lần mần, gật đầu, nói: "Vâng."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp