Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 127


9 tháng

trướctiếp

Mấy người cùng nhau gói, vỏ và nhân sủi cảo nhiều, nhưng người một nhà cười nói bất tri bất giác cũng gói xong.

Tống Thanh Hàn và Sở Minh bưng sủi cảo đã gói xong vào bếp. Một đống sủi cảo hoặc là lòi nhân rách vỏ, hoặc là gọn gàng xinh đẹp phù phù phù phù tan mất trong nước nóng bỏng, hơi nước dày đặc bốc lên mặt Tống Thanh Hàn, làm gương mặt cậu cũng dịu dàng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh đi qua, vươn tay sờ hai má cậu, đầu ngón tay dính một chút bột mì trắng.

Quý Như Diên đứng ở cửa bếp nhìn bóng và động tác của họ, sau đó cười lắc đầu đi ra.

Bên ngoài đã tối đen, tuyết và gió lạnh đập lên cửa sổ, phát ra tiếng vang cót két.

Cả nhà ngồi cùng nhau ăn sủi cảo, sau đó Tống Thanh Hàn, Sở Hàm và Quý Như Diên xem TV, Sở Minh thì tiếp tục chơi cờ với Sở Chấn Dương.

Đêm dần sâu, Tống Thanh Hàn và Sở Minh về phòng.

Trảm trải sàn lông mềm mại xù xù, cách trang trí không khác gì lúc Tống Thanh Hàn rời đi.

Sở Minh đóng cửa đi vào, Tống Thanh Hàn ngẩng đầu hôn môi hắn.

Hắn ngẩn người, hôn sâu.

Tống Thanh Hàn ôm vai hắn, lúc hôn môi chậm rãi mở to mắt, trong ánh mắt xinh đẹp dày hơi nước. Cậu không có tiêu cự nhìn chằm chằm ngọn đèn nhu hòa ở đỉnh đầu, sau đó tay ôm chặt hơn.

Sở Minh buông môi cậu ra, hôn mắt cậu, nụ hôn nhỏ vụn dừng trên mặt cậu, xuống dưới.

"... Tắm rửa trước." đến lúc này rồi, Tống Thanh Hàn vẫn không khuất phục chút nào!

Sở Minh khẽ cắn hầu kết khéo léo tinh xảo của cậu, phát ra một tiếng từ tính trầm thấp từ trong cổ họng: "... tắm cùng nhau."

Tống Thanh Hàn hơi nhướng mày, nâng mắt nhìn Sở Minh. Ánh mắt hắn đen tối thâm thúy, nhìn Tống Thanh Hàn nóng rực mà lại kìm chế.

Ngày quay "Mộng cũ Lê viên" vào mùng sáu Tết, trừ phim này, Tống Thanh Hàn không có công việc khác.

Cậu ở nhà đợi đến năm mới.

Ngày ba mươi Tết, cả nhà theo thường lệ cùng nhau xuống bếp nấu cơm tất niên. Nói thì nói thế, nhưng người làm chân chính chỉ có Tống Thanh Hàn và Sở Hàm, ba người còn lại cơ hồ chỉ giúp đỡ, hoặc là làm loạn.

Sở Minh xắn tay áo lên, nhìn Tống Thanh Hàn đang rán cá, đi vào hỏi: "Có gì cần anh làm không?"

Tống Thanh Hàn gắp thịt bò xào ra, đổ ra đĩa, sau đó chỉ vào hai củ hành tay: "Anh thái hành tây cho em được không?"

Sở Minh gật gật, soàn soạt thái hành tây.

Hành tây tràn ngập mùi nồng đặc trưng, Sở Minh nhẫn nại cẩn thận cắt hai củ hành tây, sau đó bưng ra tìm Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn đôi mắt hơi đỏ lên của hắn, nhíu mày: "Anh không ngâm dao một lúc à?"

Sở Minh: "..."

Quên mất.

Tống Thanh Hàn vừa tức giận vừa buồn cười nhận hành tây trong tay hắn, sau đó bảo hắn cong lưng, cầm khăn mặt sạch sẽ nhúng nước lau cho hắn.

Sở Minh ngoan ngoãn cong người cho cậu lau thuận tay, thân hình cao lớn có vẻ có chút đáng thương.

Quý Như Diên nhìn họ, giơ tay kéo cái đĩa hành tây kia qua, rót vào bát trứng khuấy khuấy, dầu trong chảo đã nóng lên.

Tống Thanh Hàn cẩn thận nhìn mắt Sở Minh, thấy chỉ bị hành tây làm cho đỏ lên mới yên tâm không kéo áo hắn nữa.

"Há miệng." Sở Minh mới đứng thẳng, chợt nghe thấy giọng Tống Thanh Hàn vang lên.

Hắn há miệng theo phản xạ, một miếng cá ấm áp, thơm nồng vào miệng hắn.

Sở Minh cắn miếng cá, cụp mắt nhai, da ngoài giòn giòn và thịt cá mềm mại kết hợp với nhau, vị rất phong phú.

"Ăn ngon."

Tống Thanh Hàn cười tủm tỉm cất đũa đi, sau đó tiếp tục làm món tiếp theo.

Sở Minh đặt đĩa cá lên bàn cơm.

Một nhà năm miệng quây quần bên bàn cơm, mở TV màn hình to ra, tiếng chúc phúc và tiếng vui vẻ của năm mới vang lên không ngừng.

"Hàn Hàn quay quảng cáo công ích chiếu ở Xuân vãn à?" Quý Như Diên cầm điều khiển từ xa chuyển sang kênh Trung ương, cười nói, "Nghe nói quảng cáo công ích này chiếu trên Xuân vãn xong có thể tiếp tục chiếu trên đài Trung ương." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn gật đầu: "Đạo diễn Trương Thắng nói như vậy ạ."

Cậu nói chưa dứt lời, mắt Quý Như Diên sáng lên, ăn cơm xong kéo Sở Chấn Dương ngồi chờ Xuân vãn không biết bao nhiêu năm chưa xem lại.

Không khác gì Xuân vãn lúc trước, gương mặt MC quen thuộc lại xuất hiện trên màn hình, nói những câu năm nào cũng giống nhau.

Nhưng mà không biết bởi vì không khí vui vẻ, hay là bởi vì bên cạnh có người cùng xem Xuân vãn, Tống Thanh Hàn nhìn hình ảnh quen thuộc này, cong khóe môi, nhấc tay lên, thân mật nắm tay Sở Minh.

Ca khúc vũ đạo trên màn hình luân phiên, đến đoạn giữa, sân khấu không có một ai.

MC cũng rời đi, rèm sân khấu hé ra, một màn hình thật lớn xuất hiện.

Âm nhạc thong thả vui vẻ vang lên, trên màn hình xuất hiện màu sắc nhạt nhòa. Một giây, hai giây... chỉ vài giây sau, màn hình ngưng lại, cuối cùng biến thành một người đàn ông trung niên chín chắn ổn trọng.

Ông đi vào một công ty khổng lồ, nhân viên bên trong gọi ông là chủ tịch, sau đó khi ông đi lại tỏ ra thương cảm.

Sau đó hình ảnh luân phiên chiếu cảnh chủ tịch ở văn phòng cầm điện thoại lại buông xuống và nhóm nhân viên thảo luận, sau đó lại chuyển sang cảnh chủ tịch ở trong công viên trò chơi.

Ánh nắng ấm áp và công viên trò chơi phối hợp đẹp đến vậy, bóng người đàn ông đứng trước ngựa gỗ cũng... cô đơn đến vậy.

Rất nhiều cảnh quay đã bị cắt bỏ, nhưng vẫn có nhiều cảnh được giữ lại.

Chủ tịch nhìn căn phòng trẻ con, một đứa bé hư ảo ngồi trong phòng, theo thời gian lớn dần thành một thanh niên tương tự như ông.

Thanh niên ngẩng đầu cười với ông, sau đó cơ thể tan biến trong không khí. Ông chỉ đờ đẫn nhìn, gương mặt nghiêm nghị như là có giọt lệ chảy xuống.

Âm nhạc vui vẻ đạt tới đỉnh, sau đó đột nhiên trở nên trữ tình buồn thương.

Người chưa kịp đau đớn, lại chuyển cảnh thành một thanh niên bình thường mua dây buộc tóc đi vào ngõ nhỏ, sau đó vào tiệm ảnh ôm búp bê Barbie chụp ảnh.

Lại biến búp bê Barbie trong ảnh thành một bé gái.

Nhìn cậu cẩn thận nhét ảnh vào trong ví tiền, sau đó bỏ vào túi áo, cảm giác vừa thỏa mãn vừa tuyệt vọng, áy náy lưu lại trong mắt khán giả, làm cho trái tim họ co lại, dường như cũng bị sự bi thương trầm trọng ép cho không thở nổi.

Cảm xúc tích lũy, đến đoạn cuối cùng, thời gian cũng chậm lại theo.

Đây là một câu chuyện rất đỗi bình thường. Một ông lão lưng còng chống gậy đứng ở cửa thôn, nhìn con đường kéo dài tít tắp đằng trước, khàn khàn gọi tên cháu mình. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Theo tiếng gọi của ông, dường như cháu của ông thật sự đã trở lại, một thanh niên chất phác đi vào cầm tay ông lão.

Ông lão nước mắt lưng tròng nhìn thanh niên, thấy bóng cậu trôi đi theo gió núi.

Màu sắc rực rỡ chậm rãi biến thành màu xám, hình ảnh lúc trước như thể vết mực bị lau đi, kế tiếp là hình ảnh cảnh sát chờ lệnh. Họ vọt vào một ổ buôn người, cứu được những người bị bán.

Ánh mắt thuần khiết không ngừng phóng đại, sau đó hình ảnh lại hô ứng với ba đoạn lúc trước – người cha thống khổ chờ được con mình về, anh trai áy náy tìm được em gái đáng yêu, ông nội lưng còng hạnh phúc cầm cánh tay cháu mình.

Kết cục vui mừng đại đoàn viên, người xem rơi lệ.

Rõ ràng chỉ là một đoạn quảng cáo công ích khoảng ba phút thôi, trong đó rất nhiều đoạn ngắn cũng chỉ xuất hiện vài giây hơn mười giây, nhưng không biết vì sao hình ảnh đó khắc sâu trong đầu người xem, khi mọi người hồi tưởng, vui sướng, khó chịu theo.

Quý Như Diên xem hết quảng cáo công ích, sau đó thở phào.

Ban đầu... Bà không nhận ra người đàn ông trung niên kia là Tống Thanh Hàn.

Không phải nói mặt, mà là kiểu khí chất... hoàn toàn bất đồng.

"Hàn Hàn diễn tốt quá." Bà tán thưởng, "Ban đầu mẹ không nhận ra người đàn ông trung niên kia là Hàn Hàn diễn."

Tống Thanh Hàn mím môi, bật cười: "Thật ra lúc quay đoạn này, con... khụ," Cậu có chút ngượng ngùng nói, "Tham khảo dáng vẻ bình thường của Sở Minh."

Sở đại cẩu: "..."

Bình thường hắn già vậy à?

Quý Như Diên phụt một tiếng bật cười, cảm xúc bởi vì quảng cáo công ích mà có chút khó chịu cũng thả lỏng.

Bà thấy tivi lại chuyển sang màn ca múa mừng cảnh thái bình, nghĩ: "Mẹ nhớ nhà chúng ta có một quỹ hội nhỉ?"

"Vâng." Tống Thanh Hàn gật đầu, "Lúc trước A Minh thành lập."

"Nếu thành lập một quỹ hội như vậy thì phải kiên trì." Giọng điệu Quý Như Diên nhẹ nhàng chậm chạp, "Dù thế nào, giúp được ai thì giúp."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp