Ngày hôm sau quay không thoải mái như ngày đầu tiên, thậm chí bởi vì ngôi sao nhí này nhỏ tuổi hơn Tiểu Kiệt nên phải mất nhiều thời gian trấn an cảm xúc của cô bé.

Nhưng rất ngạc nhiên là, ngôi sao nhí này cũng rất thích Tống Thanh Hàn, khi hợp tác với cậu luôn lén lút nhìn cậu, làm cho Trương Thắng hô cut vài lần, cuối cùng Tống Thanh Hàn ôn tồn dỗ quay xong thì chơi với cô bé mới qua.

Ba mẹ ôm cô bé để khỏi quấy rầy Tống Thanh Hàn. Cô bé trề môi, tủi thân nhìn Tống Thanh Hàn đi đến.

"Thầy Tống, ngài không cần để ý nó..."

Tống Thanh Hàn khoát tay với mẹ cô bé, sau đó nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cô bé cười nói: "Em muốn chơi gì với anh?"

Cô bé đánh bạo kéo tay áo cậu, sau đó híp mắt cười lộ ra hàm răng thiếu răng cửa: "Ôm một cái."

Tống Thanh Hàn xoa đầu cô bé, hỏi ý kiến ba mẹ cô bé, bế lên.

Trong cảnh quay hôm nay, vai diễn của Tống Thanh Hàn không còn là chủ tịch tuyệt vọng mà là một thanh niên phong nhã hào hoa, lại luôn tỏ vẻ áy náy.

Thanh niên mặc một bộ tây trang bình thường ôm một cô bé đáng yêu trắng trẻo vào lòng, cô bé đáng yêu vui vẻ ôm cổ cậu, mừng rỡ không thể nói hết.

Trương Thắng thấy mà thổn thức, sau đó gọi người chụp một tấm ảnh.

Ảnh chụp ngoài ý muốn rất đẹp. Thanh niên cúi đầu đẹp trai, nụ cười dịu dàng dễ gần, ánh mắt lúc nhìn cô bé trong trẻo; cô bé kia mũm mĩm đáng yêu, cánh tay như ngó sen ôm cổ Tống Thanh Hàn, dưới bàn tay của nhiếp ảnh tạo ra mỹ cảm mộng ảo. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chỉ là mộng ảo có chút không chân thật.

Trương Thắng nhìn tấm ảnh kia, bỗng muốn thêm một đoạn vào kịch bản, sau đó gọi Tống Thanh Hàn và ba mẹ cô bé kia để bàn bạc thêm cảnh.

Đó là một cảnh không có liên quan quá lớn với đoạn trước. Thanh niên tan tầm rời công ty đến ngõ nhỏ đã từng đánh mất em gái, thấy một tiệm ảnh, đi vào, lấy ảnh chụp của em gái trong ví tiền đưa cho nhân viên, sau đó ôm búp bê Barbie thật to mà nhân viên đưa cho, chụp ảnh.

Nhân viên sửa búp bê Barbie thành em gái.

Sửa rất đẹp.

Ảnh đẹp đến độ không chân thật.

Thanh niên cầm ảnh chụp, nhét vào ví tiền, sau đó đi ra tiệm ảnh, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cậu giơ tay lên, làm tư thế ôm đứa bé.

"Cut -" Trương Thắng nhìn thành quả trong máy theo dõi, hài lòng gật đầu.

Kế tiếp là biến những thứ này thành thứ ông muốn.

Ba mẹ cô bé kia đến, ngượng ngùng hỏi Tống Thanh Hàn có thể đăng ảnh lên Weibo không.

Tống Thanh Hàn khẽ cười, cúi đầu véo mặt cô bé: "Được chứ."

Ba mẹ cô bé vui vẻ, sau đó chọn ảnh chụp trong điện thoại để đăng lên.

Nhóm Tiểu Hàn sắp bị tấm ảnh này làm cho hôn mê.

Tống Thanh Hàn từng diễn công tử kiêu căng, từng diễn sinh viên nghèo túng, cũng từng diễn ngụy quân tử, từng diễn kỵ sĩ cứng cỏi, từng diễn tội phạm giết người - nhóm Tiểu Hàn thấy nhân sinh không bị giới hạn qua các vai diễn của cậu. Nhưng các cô chưa từng thấy Tống Thanh Hàn như vậy... Nói thế nào ta, một mặt làm cho người ta rung động như vậy.

Cậu cười rất dịu dàng, bàn tay sờ mặt cô bé kia trắng nõn, ánh mắt hiền hòa, quả thực làm cho nhóm Tiểu Hàn hận không thể nháy mắt từ fan sự nghiệp thành fan bạn gái - đây quả thực rất phạm quy được không!

Mỹ nhân lạnh lùng đột nhiên lộ ra một mặt mềm mại dễ đẩy ngã như vậy, các cô không nhịn được!

Không được, không thể, các cô là fan sự nghiệp, không nông cạn... nông cạn... như fan nhan sắc.

Ngại quá các cô nông cạn như vậy đó hí hí hí.

Bức ảnh Tống Thanh Hàn ôm ngôi sao nhí nổi tiếng một hồi, đây là lần đầu tiên fan cậu thấy ảnh của cậu với trẻ con, trông rất hài hòa.

Nhất là động tác và ánh mắt của Tống Thanh Hàn, nếu cậu có con của mình, chỉ sợ sẽ dịu dàng hơn đúng chứ?

Nghĩ như vậy mà không kìm chế được!

Một tấm huyết thư mong Hàn Hàn nhanh kết hôn sinh con sau đó mỗi ngày đăng ảnh!

Fan cậu nằm mơ, sau đó mới nhớ ra Hàn Hàn nhà các cô đã hai tám hai chín rồi. Bởi vì bình thường vai diễn Tống Thanh Hàn đắp nặn có chiều ngang tuổi rất lớn, nhóm fan vẫn không có khái niệm gì với tuổi của cậu. Hiện tại nghĩ lại, Tống Thanh Hàn ở trong dàn sao nam không tính là già, nhưng không còn trẻ. Tuy Hàn Hàn trông giống thanh niên hai ba hai tư tuổi, nhưng cậu đã lớn rồi. Ở tuổi này, chuyện yêu đương của sao nam khác đã một trăm tám mươi lần, nhưng quay đầu lại nhìn xem Hàn Hàn nhà các cô thì sao? Trừ scandal của cậu và nữ minh tinh kia, lại còn là scandal giả, không có gì cả! (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mình không sao, bên điện ảnh và truyền hình cũng không sao, công ty cũng không sao, có cậu là sống y như hòa thượng.

Không, không đúng.

Hình như cậu được đồn.

Emmmmm với chủ tịch Sở thị.

Hiện tại trên mạng toàn là cp của hai người họ.

Nhóm fan vốn không muốn lên thuyền bỗng có cảm giác cực kỳ vi diệu.

... Nghĩ lại, hình như lúc Hàn Hàn đứng với diễn viên đó không có cảm giác cp nhỉ? Nhưng cũng có có thể là bởi vì bình thường Hàn Hàn rất galant, mỗi lần chụp cậu và nữ minh tinh có hoạt động gì đó, cậu đều galant lễ phép, hoàn toàn không get được kiểu... cảm giác không biết nói thế nào.

Dù sao là kiểu không có cảm giác cp.

Nhưng mà Hàn Hàn và Sở tiên sinh... lại rất có cảm giác cp. Bình thường Hàn Hàn dịu dàng xa cách ở trước mặt Sở tiên sinh lại thả lỏng, tươi cười còn chói lóa hơn bình thường, sự giao lưu giữa họ, chậc, càng nghĩ càng thấy đẹp.

Nhưng thật ra vẫn muốn ngắm con của Hàn Hàn.

Nhóm fan lắc lư giữa cp và em bé, cuối cùng quyết định...

Sáng nay có cơm chó sáng nay ăn, cp tan hết thì làm lại!

Đu cp rồi nói sau.

Lá cờ cp Minh Thanh lên cao, trong đó cp Thanh Minh hỗn loạn tội nghiệp bị bao phủ giữa đại quân Minh Thanh thế lớn.

Tống Thanh Hàn không ngờ cp của mình và Sở Minh sẽ nổi tiếng trên mạng như vậy. Chẳng qua cậu cũng biết nhóm fan đu thuyền là các cô hứng thú, nếu cậu và Sở Minh come out thật, lúc đó sẽ không bình thản như bây giờ.

Nhưng mà... vậy thì sao?

Tống Thanh Hàn tắt điện thoại, quay lại nhìn chủ tịch Sở đang thành thạo chiên trứng trong bếp.

Fan cậu thích cậu, hoặc là dựa vào nhan sắc, hoặc là dựa vào diễn xuất, hoặc là bị "tính cách" của cậu thu hút. Cậu cũng cảm kích fan ủng hộ cậu, nguyện ý vì các cô càng thêm cố gắng nâng cao diễn xuất và năng lực. Nhưng nếu phải lựa chọn một trong hai giữa Sở Minh và fan, cậu vẫn không chút do dự lựa chọn Sở Minh.

Sở Minh với cậu đã không chỉ đơn giản là một người yêu vài năm. Sở Minh có thể nói là cho cậu cuộc đời mới. Nếu không có Sở Minh, có thể có Tống Thanh Hàn hiện tại hay không cũng không chắc.

Nghĩ đến Sở đại cẩu lúc này mới yên tâm cậu sẽ không ghét bỏ mình, Tống Thanh Hàn bật cười.

Cậu muốn sống cả đời cùng Sở tiên sinh ở phương diện tình cảm hơi ngốc, nhưng rất dịu dàng thâm tình này.

Sở Minh bưng trứng chiên đi ra khỏi bếp, liếc mắt một cái là thấy Tống Thanh Hàn ngồi xếp bằng trên sofa cười nhìn mình.

... Dù nhìn bao nhiêu lần, hắn vẫn sẽ bị thanh niên này thu hút.

Sở Minh đặt trứng chiên lên bàn, cởi tạp dề, sau đó quạt mùi khói dầu trên người mình, đi đến chỗ Tống Thanh Hàn.

"Nghĩ gì thế?" Sở Minh chạm vào hai má Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn cọ cọ mu bàn tay hắn, híp mắt cười khẽ nói: "Nghĩ đến anh."

Tay vuốt mặt cậu của Sở Minh dừng một chút.

"Ăn cơm." Tống đại minh tinh trêu xong bỏ chạy vỗ cánh tay Sở đại tổng tài, sau đó đứng lên khỏi ghế sofa, đi dép lê lông mềm, kéo hắn đi đến bàn ăn.

Ánh mắt Sở Minh theo gáy của Tống Thanh Hàn chậm rãi chuyển đến bàn tay kéo mình của cậu, hắn khẽ cười.

Tống Thanh Hàn mất mấy ngày quay xong các đoạn quảng cáo công ích, sau đó được Trương Thắng dặn dò không thể tiết lộ ra ngoài, theo Sở Minh về nhà họ Sở.

Hai mươi ba tháng Chạp, đêm năm cũ. Khu biệt thự nhà họ Sở sáng đèn.

Phòng khách đã mở sẵn đèn, trên bàn phòng bếp có hai bát vỏ bánh lớn.

Lúc Tống Thanh Hàn và Sở Minh được quản gia đón vào cửa, Quý Như Diên vội vàng xuống nhà, kéo Tống Thanh Hàn nhìn xem.

Sở đại cẩu lại thu hoạch một lần xem thường. Chẳng qua Quý Như Diên vẫn kéo hắn qua, cẩn thận xem vết thương trên đầu hắn, thấy đã khỏi rồi mới vung tay lên cho hắn chạy lấy người. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn chào Sở Chấn Dương một tiếng, sau đó bị Quý Như Diên thúc giục đi thay quần áo ở nhà.

Người nhà họ Sở tụ tập gói sủi cảo, quản gia và nhóm người giúp việc ở lại cũng gói cùng.

Tuy Sở Minh học nấu một ít món ăn đơn giản, nhưng bảo hắn làm sủi cảo vẫn hơi khó. Tống Thanh Hàn thấy hắn gói nhân bánh lòi cả ra ngoài, cười ra tiếng.

Sở Minh: "..."

Quý Như Diên ghét bỏ nhìn thằng con ngốc nhà mình, sau đó gói một cái.

"Phụt." sủi cảo cũng lòi nhân.

Quý Như Diên: "..."

Tống Thanh Hàn mím môi nhịn cười.

Sở Chấn Dương yên lặng cầm cái sủi cảo không thể nói là đẹp nhưng ít nhất không lòi nhân của mình.

Sau đó nhận được ánh mắt im lặng của Quý Như Diên.

Sở đại cẩu tủi thân đưa cái sủi cảo bị mình phá hỏng cho Tống Thanh Hàn, vô tội cầm một cái vỏ khác, làm bộ không xảy ra chuyện gì nhìn cậu.

Tống Thanh Hàn cười lắc đầu, lấy miếng vỏ bánh khác ra bọc cái sủi cảo bị Sở Minh phá hỏng lại, sau đó thuần thục gấp một đường xinh đẹp.

Tròn trịa, độ cong như trăng rằm, như là không phải dùng cùng vỏ bánh với cái sủi cảo lòi nhân của Sở đại cẩu.

Sở Minh: "..."

Chủ tịch Sở cảm nhận được kỳ thị và ác ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play