Người đấu giá được áo sơ mi ký tên của Tống Thanh Hàn không phải ai khác, là Bạch Tước.
Lúc trước anh ta tỏ vẻ xem kịch, sau đó khi Sở Minh giơ bảng, anh ta cũng gia nhập cuộc chiến.
Số lần anh ta giơ bảng không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần đều đưa ra một giá cao hơn lần trước rất nhiều, cho đến cuối cùng những người khác đã bỏ cuộc, anh ta còn hô lên tám trăm năm mươi nghìn tệ(*), có được cái áo sơ mi ký tên của Tống Thanh Hàn.
(Hơn 2.8 triệu VND)
Tống Thanh Hàn: "..."
Nếu cậu không xác định Bạch Tước ghét mình, dựa theo cách Bạch Tước vung tiền như vậy, cậu đã tưởng anh ta là fan ruột của mình.
Kẻ có tiền thích như vậy à?
Tống Thanh Hàn đã là người có tiền trầm tư.
Tiệc tối đã xong, Tống Thanh Hàn và Sở Minh rời khỏi hội trường, Bạch Tước theo sau họ, tùy ý cầm cái áo sơ mi của Tống Thanh Hàn, như thể cái áo sơ mi đó không phải là đồ mà anh ta dùng hơn tám trăm nghìn tệ mua về mà là một cái áo vỉa hè tùy tiện là lấy về được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Sở Minh." Bạch Tước gọi Sở Minh một tiếng.
"Chủ tịch Bạch." Sở Minh quay đầu, đảo mắt nhìn áo sơ mi trong tay anh ta, hờ hững.
Bạch Tước siết áo sơ mi trong tay, khẽ cười: "Đi đường chú ý an toàn."
Sở Minh không hiểu sao nhìn anh ta một cái, gật đầu: "Cảm ơn chủ tịch Bạch quan tâm."
Tống Thanh Hàn cũng nhìn theo tầm mắt của Sở Minh, theo góc độ của Bạch Tước, hai người cậu giống như là trẻ sinh đôi kết hợp với nhau, lúc Sở Minh trả lời anh ta thậm chí còn bất giác liếc mắt nhìn Tống Thanh Hàn.
Mà ý cười trên môi Tống Thanh Hàn, đôi mắt trong suốt đó trong mắt Bạch Tước, thật sự là... cực kỳ chói mắt.
Sở Minh thấy anh ta xuất thần thì nhíu mày, quay đầu lại, đến gần Tống Thanh Hàn thấp giọng nói vài câu, vẻ lãnh đạm trên mặt bị hòa tan như núi tuyết, biến thành triền miên mà lại dịu dàng thâm tình.
Tống Thanh Hàn đăm chiêu nhìn Bạch Tước, sau đó cũng dời mắt, cùng Sở Minh thấp giọng nói chuyện, sóng vai đi ra hội trường.
"Bạch Tước không thích em." Tống Thanh Hàn ngồi vào ghế sau, cài dây an toàn cho mình và Sở Minh, tựa vào ghế cười nói.
"Em không cần quan tâm cậu ta."
Tống Thanh Hàn cong môi cười: "Nhưng mà anh ta không thích em như vậy, lại còn tiêu hơn tám trăm nghìn mua áo sơ mi của em... nhà họ Bạch có tiền lắm à?"
Sở Minh nghiêm túc nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: "Chắc là không có tiền như Sở thị."
Ngụy Khiêm ngồi đằng trước lái xe: "..."
Có mấy người, anh ta không chỉ show ân ái, anh ta còn khoe giàu!
Quả thực làm cho người ta muốn đập chết...
"Két --" Tống Thanh Hàn đang nói chuyện với Sở Minh, xe bỗng vang lên một tiếng nổ, sau đó hình như xe đụng vào cái gì đó, phanh gấp, Tống Thanh Hàn bị ngả về trước, sau đó lại được một bàn tay kéo gáy lại ấn vào trong lồng ngực rộng lớn ấm áp.
"Hàn Hàn không sợ." Giọng Sở Minh từ đỉnh đầu vang lên, kèm theo một tia thở dốc, trầm thấp từ tính, lại có sức mạnh kỳ diệu làm người khác an tâm.
Tống Thanh Hàn giơ tay siết vạt áo Sở Minh, ngẩng đầu lên, thấy dáng vẻ chật vật của hắn.
Tóc tai được vuốt tỉ mì bởi vì va chạm vừa rồi mà trở nên hỗn độn, quần áo cũng bị Tống Thanh Hàn siết nhăn nhúm, một vệt máu đỏ tươi từ thái dương hắn chảy xuống dưới, sau đó lặng yên không rơi xuống mu bàn tay Tống Thanh Hàn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Như là bị vệt máu kia làm nóng lên, Tống Thanh Hàn hoàn hồn, giơ tay che trán Sở Minh, gương mặt bởi vì quá căng thẳng thậm chí có vẻ dữ tợn: "Anh ngẩng đầu lên!"
Sở Minh nhìn cậu, nghe lời ngẩng đầu.
Ngụy Khiêm ngồi đằng trước hoàn hồn, rút một cái khăn tay ra, xuống xe kiểm tra.
Tống Thanh Hàn cầm khăn tay che vết thương của Sở Minh, động tác vừa vội vừa mạnh, nhưng khi sờ vào vết thương thì nhẹ nhàng.
"Anh không sao." Sở Minh nhíu mày, giơ tay lên định cầm khăn trong tay Tống Thanh Hàn, sau đó lại bị ánh mắt bình tĩnh đến độ lạnh lùng của cậu làm cho thu tay. "Đừng lo."
"Em có gì mà lo lắng." Tống Thanh Hàn lạnh lùng nói, vừa rút khăn dính máu trên đầu Sở Minh ra, vừa lấy khăn sạch khác lau máu. "Người bị đập đầu không phải em."
Vết thương này của Sở Minh nhìn là biết bị thương lúc ôm cậu. Tống Thanh Hàn trừ giận thái độ không sao cả này của Sở Minh, càng nhiều là giận mình.
Một đời này Sở Minh đã nằm hơn một năm bởi vì chuyện đầu, tuy rằng hắn cảm thấy đây là bởi vì linh hồn hắn bám vào Đại Hoàng nên thế giới này hắn mới mê man bất tỉnh, nhưng Tống Thanh Hàn vẫn lo lắng.
Sau khi cậu hẹn hò với Sở Minh, Quý Như Diên nói chuyện của hắn cho cậu biết, cho nên cậu cũng biết khi đó Sở Minh nằm bao lâu, có mấy lần suýt nữa bị chết não.
Đây không phải chuyện nhỏ.
Sau khi biết việc này, Tống Thanh Hàn vẫn rất chú ý, nhưng mà dù vậy, lần này Sở Minh vẫn bị thương trán bởi vì cậu.
Nếu không có việc gì thì thôi, nếu Sở Minh có chuyện gì vì vết thương này, Tống Thanh Hàn không chắc mình sẽ ra sao.
Sở Minh thấy Tống Thanh Hàn gấp đến độ mặt và môi trắng bệch, cúi đầu hôn môi cậu, triền miên ngậm môi cậu, làm đôi môi khô khốc trở nên ướt át.
Tống Thanh Hàn mím môi run lên, vừa định mở miệng nói, lại thấy vết thương trên trán Sở Minh, lại nghẹn giọng.
"Cốc cốc." Ngụy Khiêm gõ cửa xe, sau đó khi Sở Minh hạ cửa kính xe xuống, cúi đầu nói, "Vừa nãy vệ sĩ kiểm tra qua, phanh có vấn đề."
Chỗ họ đi qua có sườn dốc rất cao, nếu xe Sở Minh không được cải tạo, như vậy không có phanh lao thẳng xuống, không chỉ có miệng vết thương trên trán.
Biểu cảm Sở Minh hơi trầm xuống, hắn gật đầu: "Tôi biết rồi."
Sở Minh và Tống Thanh Hàn đổi xe, Ngụy Khiêm cầm hòm thuốc đến. Tống Thanh Hàn thay gạc cho Sở Minh, về biệt thự của họ theo ý của Sở Minh.
"Chuyện này không thể cho mẹ biết." Sở Minh thấy Tống Thanh Hàn không đồng ý, thấp giọng nói, "Để mẹ khỏi lo lắng."
Tống Thanh Hàn yên lặng nhìn hắn, cuối cùng vẫn bại trận dưới ánh mắt sáng ngời của Sở đại cẩu.
"Không về biệt thự, đến bệnh viện trước." Nhưng mà Tống Thanh Hàn vẫn không khuất phục.
Ánh mắt Tống Thanh Hàn cực kỳ kiên quyết, Sở Minh nhìn cậu một lát, cuối cùng vẫn nghe cậu.
Kiểm tra một hồi, khi bác sĩ xác định hắn chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến đầu óc, thân thể rất khỏe mạnh, trái tim căng thẳng của Tống Thanh Hàn mởi thả lỏng.
Nhưng mà lúc này Sở đại cẩu lại không ngồi yên.
Đã đến bệnh viện rồi, khám xong rồi, Sở Minh trán quấn băng vải, kéo Tống Thanh Hàn đi tìm bác sĩ Nhiễm.
Lần trước Tống Thanh Hàn đến khám là hơn nửa năm trước, lúc này cậu bị Sở Minh đưa đến đây, cúi đầu nhìn gương mặt không vui của bác sĩ Nhiễm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Làm sao, minh tinh của chúng ta còn nhớ đến khám cơ à?" Bác sĩ Nhiễm nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn, nghiến răng nói, "Đã hơn nửa năm cậu mới nhớ đến đây khám?!"
Tống Thanh Hàn: "..."
Không, cậu không nhớ, Sở Minh nhớ.
Nhưng Tống Thanh Hàn biết cậu nói như vậy sẽ bị bác sĩ Nhiễm nói mỉa.
Cậu thông minh lựa chọn im lặng.
Bác sĩ Nhiễm thấy cậu cúi đầu như là trẻ con phạm lỗi tránh sau Sở Minh, thở dài, đứng dậy thấy bên ngoài không có ai mới nói: "Thanh Hàn, mấy năm này cậu hay đến chỗ chị khám, chị cũng coi em là em của mình. Thân thể của cậu thế nào chính cậu biết rõ nhất, người bình thường còn phải duy trì nửa năm khám sức khoẻ một lần, cậu lại..."
Tống Thanh Hàn vội vàng nói: "Em biết sai rồi. Khoảng thời gian này hơi bận, sau này em sẽ nhớ."
Sở Minh: "..."
Bác sĩ Nhiễm nhìn ánh mắt đen nhánh sáng ngời của Tống Thanh Hàn, mấy lời muốn nói nghẹn lại trong họng. Cô thở dài, ngồi viết giấy kiểm tra, nhét vào tay Sở Minh: "Đi nộp tiền đi, tôi khám cho Thanh Hàn."
Sở Minh ngoan ngoãn ra ngoài nộp tiền.
Bác sĩ Nhiễm làm kiểm tra chi tiết mà lại phức tạp cho Tống Thanh Hàn, từ đầu tới cuối thân lực thân vi, không mượn người khác nhúng tay.
Sau khi có kết quả kiểm tra đã là vài tiếng sau.
Sở Minh và Tống Thanh Hàn ở trong phòng chờ.
Bác sĩ Nhiễm cầm giấy kiểm tra đi vào, mày nhăn chặt, ánh mắt nhìn Tống Thanh Hàn có chút phức tạp.
Sở Minh thấy biểu cảm của cô là tim chệch một nhịp.
Hắn đi nhanh hai bước đến trước mặt bác sĩ Nhiễm, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao thế? Sức khỏe của Hàn Hàn có vấn đề gì à?"
Tống Thanh Hàn cũng đi theo, hoang mang nhìn bác sĩ Nhiễm.
Bác sĩ Nhiễm đưa giấy kiểm tra cho Tống Thanh Hàn: "... Cậu xem đi."
Cô thấy Sở Minh vội vàng nghiêng đầu nhìn giấy kiểm tra trên tay Tống Thanh Hàn, ngẩn người, sau đó lắc đầu, cười: "Không cần lo, không phải chuyện xấu gì."
Chỉ là... không biết có thể nói là chuyện tốt hay không.
Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn giấy kiểm tra trong tay, không bỏ qua các số liệu.
Bình thường, bình thường, bình thường...
Một loạt kết luận "Bình thường" lướt qua mắt cậu.