Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 123


9 tháng

trướctiếp

Tống Thanh Hàn lật từng tờ giấy kiểm tra một, lật đến cuối cùng mới thấy một tờ siêu âm.

Cậu yên lặng nhìn một lát mới khép tờ giấy kiểm tra lại, khẽ hít một hơi: "Bác sĩ Nhiễm..."

Bác sĩ Nhiễm im lặng nhìn cậu, không biết là đang nghĩ gì, một lát sau mới nói với Sở Minh đứng cạnh đang không yên: "Sở tiên sinh, anh đi ra ngoài trước một lát được không?"

Sở Minh hết hồn, cau mày nhìn bác sĩ Nhiễm.

Bác sĩ Nhiễm khẽ cười với hắn: "Không sao, chỉ là có chút chuyện không tiện nói trước mặt cậu."

Hô hấp Sở Minh hơi trầm xuống, nhưng hắn không đi ra ngoài mà quay đầu nhìn Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn không đổi sắc mỉm cười gật đầu với hắn: "Em không sao, anh chờ em ở ngoài trước đi."

Sở Minh siết chặt tay, sau đó lại chậm rãi buông ra trong ánh mắt dịu dàng của Tống Thanh Hàn. Hắn mím môi, cứng rắn nói: "Vậy, anh chờ em ngoài cửa nhé Hàn Hàn."

Nói xong, hắn yên lặng liếc mắt nhìn cậu một cái mới chậm rãi đi ra ngoài.

"Cạch." Sở Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bác sĩ Nhiễm quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa, sau đó vào trong phòng, ngồi trước bàn làm việc.

Tống Thanh Hàn cầm tờ giấy kiểm tra theo cô.

Bác sĩ Nhiễm không biết nói thế nào, một lát sau mới thở dài một tiếng: "Cậu ngồi đi."

Tống Thanh Hàn kéo một cái ghế qua, ngồi xuống trước mặt cô.

Bác sĩ Nhiễm cúi đầu nhìn tờ giấy kiểm tra trong tay cậu: "Cậu thấy rõ rồi chứ?"

Tống Thanh Hàn hơi giật mình, sau đó gật đầu: "... Vâng."

"Chị không ngờ, cậu lại..." Bác sĩ Nhiễm tạm dừng một chút, giơ tay bóp trán, "Vậy cậu định làm thế nào?"

"Em vẫn chưa biết." Tống Thanh Hàn đặt tờ giấy lên bàn, cau mày, trong lòng thấy lạ.

"Cậu không biết!" Bác sĩ Nhiễm nhíu mày, "Cậu và Sở... Sở tiên sinh bình thường sinh hoạt tình dục, bình thường không?"

Tống Thanh Hàn không ngờ cô chuyển câu chuyện đến phương diện này, ngẩn người, sau đó tai ửng đỏ: "Cũng được."

Bác sĩ Nhiễm làm như không thấy cậu xấu hổ, tiếp tục hỏi: "Vậy bình thường có đeo bao không?"

Tống Thanh Hàn nghĩ, gật đầu khẳng định: "Có."

Trước giờ Sở Minh rất nghiêm túc về chuyện này.

Bác sĩ Nhiễm gật đầu: "Cậu..."

Không để ý.

Tống Thanh Hàn khẽ cười, không nói gì.

Thật ra không có gì phải để ý. Thân thể cậu có lẽ không giống người khác, nhưng đó chẳng phải một bộ phận cấu thành "Tống Thanh Hàn" cậu sao?

Người khác có lẽ không thể chấp nhận thân thể cậu, nhưng nếu ngay cả chính cậu cũng không tiếp thu được thân thể của chính mình, vậy cậu sẽ phủ định bản thân mình còn gì.

Thật ra đối với Tống Thanh Hàn, nếu cậu có thân thể như vậy, dù có phải vận mệnh trêu đùa hay không, đã là chuyện thật không thể sửa đổi. So với trốn tránh, bỏ qua nó, chẳng bằng thản nhiên chấp nhận nó.

Nói đến đây, Sở Minh lại còn để ý đến thân thể cậu hơn cậu, nhưng không phải kiểu để ý này, mà là... kiểu để ý lo Tống Thanh Hàn để ý.

Ban đầu Sở Minh không dám chạm vào chỗ đó, lần đầu tiên cũng là Tống Thanh Hàn tự hoàn thành. Tống Thanh Hàn vốn nghĩ thời gian qua lâu như vậy, cảnh đó chắc cậu đã quên gần hết, nhưng hiện tại nghĩ lại, cậu vẫn nhớ rõ biểu cảm lẫn lộn tình dục và khiếp sợ của Sở Minh.

... chắc là bởi vì biểu cảm đó thật sự rất ngu ngốc, không giống vẻ bình tĩnh chín chắn thường ngày của sếp tổng.

Bác sĩ Nhiễm cạn lời nhìn Tống Thanh Hàn chìm trong suy nghĩ lại còn cười cười, nâng tay gõ bàn: "Tóm lại, thân thể cậu đã hoàn toàn phát triển."

"Nói cách khác, cậu có thể thụ thai." Bác sĩ Nhiễm nhỏ giọng nói, " Ví dụ người liên giới tính mang thai không phải không có, nhưng bởi vì người liên giới tính chung quy vẫn có sự đặc biệt của nam giới, nên thân thể người liên giới tính không thích hợp mang thai."

"Chị không biết tình cảm của cậu và Sở tiên sinh thế nào, nhưng là một bác sĩ, mà cậu là bệnh nhân của chị, chị có nghĩa vụ nói những gì chị biết cho cậu." Bác sĩ Nhiễm cũng không ngờ thân thể Tống Thanh Hàn lại bất ngờ trưởng thành, lúc này cũng đau đầu, "Người liên giới tính mang thai rất gian nan, nhưng cơ quan trong cơ thể của cậu lại phát triển đủ, cho nên chị cũng không rõ tỉ lệ thụ thai của cậu là bao nhiêu." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Nếu cậu không muốn mang thai, sau này... Khụ, tóm lại, phải tránh thai cẩn thận."

"Em hiểu." Tống Thanh Hàn gật đầu.

"Vậy cậu định cho anh ấy biết không?" Bác sĩ Nhiễm liếc cửa, nói "anh ấy" là ai, không cần nói cũng biết.

Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nghĩ, gật đầu, sau đó như là bất đắc dĩ nói: "Chị cảm thấy giấu được không?"

Bác sĩ Nhiễm nhìn nụ cười trên môi cậu: "..."

Cô vốn đang lo Tống Thanh Hàn không thể chấp nhận tin tức này, kết quả người ta không chỉ chấp nhận, thậm chí còn có xu thế show ân ái trước mặt cô?!

"Biến biến biến!" Bác sĩ Nhiễm nhét giấy kiểm tra vào tay cậu, phất phất tay với cậu giống đuổi ruồi bọ, "Đừng show ân ái ở chỗ chị!"

Tống Thanh Hàn nhận giấy kiểm tra, bật cười.

Bác sĩ Nhiễm thấy cậu đứng lên đi ra ngoài, sau đó bỗng nói: "Cậu đã quyết định rồi à?"

Tống Thanh Hàn dừng lại, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Phải, mà không phải."

Cậu quay đầu lại, trên môi là nụ cười khẽ: "Thật ra trên thế giới có nhiều chuyện không phải bất biến, cho nên dưới tình huống chúng em chưa xác định, tùy duyên là được rồi."

Bác sĩ Nhiễm nghe vậy, gật đầu, nhưng không nói gì nữa.

"Cạch -" Tống Thanh Hàn mới mở cửa, Sở đại cẩu vẫn quấn băng trên đầu đứng bật dậy, vọt đến trước mặt cậu, đáy mắt đầy vẻ lo lắng, "Hàn Hàn!"

Tống Thanh Hàn bị hắn dọa đến mức thiếu chút đóng cửa lại.

Cậu nhìn ánh mắt lo lắng của Sở Minh, chậm rãi buông nắm cửa, sau đó vỗ mặt hắn: "Đừng lo, em không sao."

Sở Minh không tin.

Nhưng đây không phải nơi nói chuyện. Sở Minh mím môi, gật đầu, giọng khàn khàn: "... Ừ."

Tống Thanh Hàn thấy hắn thế này là lòng mềm nhũn, thở dài một tiếng, giơ tay tránh khỏi miệng vết thương trên đầu hắn, xoa mái tóc rối bù trên đầu Sở đại cậu: "Không sao thật mà."

Cậu đè đầu Sở Minh, nhìn quanh, vệ sĩ và Ngụy Khiêm đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như thể tui là ai đây là đâu. Cậu khẽ cười, ngẩng đầu hôn môi Sở Minh một cái, sau đó kề sát vào bên tai hắn nói: "... về nhà, chúng ta nói sau được không?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở đại cẩu ngơ ngác, ngoan ngoãn gật đầu: "... Ừ."

Ngụy Khiêm lén nhìn thấy được cảnh này mắt mù này tỏ vẻ: "... đôi nam nam chết tiệt này!"

May mà trên đường đi không xảy ra chuyện gì nữa, Sở Minh và Tống Thanh Hàn thuận lợi về biệt thự của mình.

Tống Thanh Hàn cởi tây trang ra treo lên, vừa quay đầu là thấy Sở đại cẩu nghiêm chỉnh ngồi trên sofa nhìn mình.

Sở Minh yên lặng nhìn cậu.

Tống Thanh Hàn dừng lại, sau đó thở dài, cười đi qua xoa đầu hắn: "Có gì thì hỏi đi."

Sở Minh mím môi: "Hôm nay bác sĩ Nhiễm nói gì với em? Sức khỏe em có vấn đề gì à? Có nghiêm trọng không?"

Hắn hỏi liên tiếp mấy câu, sau đó nắm chặt tay Tống Thanh Hàn: "Em đừng lo, anh sẽ..."

Cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ ở đây.

Tống Thanh Hàn lại không biết hắn đã não bổ đến chương trình vợ bị mắc bệnh nặng yên lặng chịu đựng mà Quý Như Diên xem, buồn cười nhéo hai má hắn, sau đó đưa giấy kiểm tra cho hắn: "Giấy kiểm tra đây, anh xem đi."

Sở Minh nhận giấy kiểm tra, ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó lại cúi đầu chậm rãi đọc.

Kiểm tra sức khỏe thường quy, Sở Minh cẩn thận đọc mấy lần, xác định tất cả đều bình thường mới tiếp tục lật về sau.

Lật đến cuối cùng, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Hàn, mím môi không biết nói gì.

Tống Thanh Hàn bình tĩnh nhìn hắn, sau đó bình tĩnh nói: "Đọc xong rồi?"

Sở Minh cúi đầu đọc một lần rồi mới nặng nề đáp: "... Ừ."

"Em không sao." Tống Thanh Hàn cười nói.

Nhưng mà Sở Minh không cười nổi.

Hắn nhìn cậu đang cười không có vẻ lo lắng, do dự một lát, đưa tay kéo cậu vào lòng, sau đó nhỏ giọng hỏi nói: "Em không ngại à?"

Tống Thanh Hàn hôn tai cậu: "Ngại gì?"

"Anh nghĩ quá nhiều." Tống Thanh Hàn nắm bả vai Sở Minh, cười nói, "Nếu em ngại, em đã không sống chung với anh."

Sở Minh nghe thế, cánh tay ôm Tống Thanh Hàn căng thẳng, sau đó lại chậm rãi buông ra dưới sự trấn an của cậu.

"Em vẫn biết cơ thể của em không giống mọi người." Tống Thanh Hàn đặt cằm lên vai Sở Minh, "Cũng biết đối với rất nhiều người, cơ thể em bất nam bất nữ... Ừm, gay?"

"Nhưng trên thực tế em không có cách thay đổi cái gì. Thật ra anh Trần có nói em có thể phẫu thuật, nhưng mà," Tống Thanh Hàn nghiêng đầu nghĩ, "Đại khái là kiểu lòng tự trọng ấy, em không thích đi làm phẫu thuật như vậy lắm." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Cơ thể của em thế nào cũng không cản trở em là Tống Thanh Hàn. Cho dù tất cả mọi người có thành kiến với cơ thể của em, trốn tránh không muốn nhìn, nhưng em làm "Tống Thanh Hàn", chẳng lẽ em cũng phải giống người khác, hèn mọn đối đãi với cơ thể của mình sao?"

"Không, không phải thế." Tống Thanh Hàn cười một tiếng, "Anh... A Minh, Sở Minh. Em biết anh không ngại cơ thể của em, nhưng cũng rất quan tâm cảm nhận của em. Trước kia em không nói với anh, nhưng bây giờ nói thế nào nhỉ..."

"Chúng ta là người một nhà." Tống Thanh Hàn thoát khỏi ngực hắn, sau đó hôn môi hắn, "Cho nên em có thể nói với anh, anh đừng lo."

"Em vẫn có thể chấp nhận cơ thể của mình, cũng có thể chấp nhận nó mang đến cho em phiền phức, hay là hưởng thụ."

Sở Minh sâu thẳm nhìn cậu, hầu kết khẽ nhúc nhích.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp