Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 121


9 tháng

trướctiếp

Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, cũng mỉm cười không chê vào đâu được với anh ta, giơ ly rượu trong tay lên, cúi đầu uống một ngụm.

Cậu đứng dưới ngọn đèn, quần áo trên người phức tạp xinh đẹp, hương vị phù hoa mới bốc lên lại bị khí chất của cậu ép xuống, làm cậu quý khí tao nhã, sự tự tin này Bạch Tước thấy quá... chói lóa.

Tay nâng ly rượu của Bạch Tước hơi căng thẳng, anh ta cụp mắt giấu vẻ tối tăm dấy lên trong mắt.

Sở Minh để ý đến động tác của Tống Thanh Hàn, nhìn theo ánh mắt cậu, thấy Bạch Tước, nhíu mày: "Đó là Bạch Tước."

Tống Thanh Hàn ngẩn ra, sau đó gật đầu, lại nhìn Bạch Tước đã nghiêng người bắt chuyện với người khác, gật đầu: "Em biết rồi."

Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy không hiểu sao Bạch Tước ghét mình, như thể mình cướp đi món đồ chơi mà anh ta thích nhất, dù che giấu đi, sự kháng cự này cũng hoàn toàn không che giấu được.

Sở Minh thấy Tống Thanh Hàn đăm chiêu, vỗ vai cậu: "Đừng lo."

Tống Thanh Hàn khẽ cười với hắn: "Yên tâm, em không sao."

Thân phận Sở Minh còn đó, dù hắn chỉ đứng không nói lời nào cũng có rất nhiều người chen chúc đến bắt chuyện với hắn.

"Sở tiên sinh, không ngờ lần này ngài đến..."

"Không biết lần này Sở tiên sinh thích cái gì? Lúc đó..."

Những người này ngậm miệng không nói chuyện hợp tác, nhưng thật ra cố ý vô tình kéo gần quan hệ với Sở Minh.

Tống Thanh Hàn cầm ly rượu đứng cạnh Sở Minh, mỉm cười. Thân phận của cậu ở trong mắt phú hào thật ra không hòa hợp, nhưng cậu lại thanh nhã, tư thái tự nhiên mà thân thiết với Sở Minh này cũng làm cho người đến không dám nói lời càn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh lạnh lùng đáp chuyện với những người này, sau đó kéo Tống Thanh Hàn qua, nghiêm túc giới thiệu cậu cho những người này làm quen.

"Đây là chủ tịch Vương của tập đoàn Hằng Xương."

"Đây là người quản lý của Giải trí Húc Thần."

"Đây là..."

Người mà Sở Minh giới thiệu cho Tống Thanh Hàn làm quen rất có thiên hướng về người có quan hệ với giới giải trí. Tuy rằng Sở thị cũng có Tinh Hải, nhưng Tinh Hải chung quy mới chỉ bắt đầu, so với các công ty lâu đời này, không quá vững.

Nếu những người này muốn chuốc phiền phức cho Tống Thanh Hàn, tuy chưa chắc làm cậu bị tổn thất gì, nhưng Sở Minh vẫn không muốn làm cho cậu trải qua quy củ ngầm bất thành văn này.

Những người này ban đầu thấy Sở Minh nghiêm túc giới thiệu mình như vậy thì thấy vừa mừng vừa lo, nhưng cẩn thận nghe, lòng nhất thời phức tạp.

"Hàn Hàn coi như là người nhà họ Sở chúng tôi, em ấy một mình hoạt động ở giới giải trí, đôi khi không hiểu chuyện, mong mọi người quan tâm em ấy nhiều chút." Sở Minh nhếch miệng khẽ cười, nâng ly rượu trong tay lên, ánh mắt thâm trầm.

Mấy người kia có thể nói gì? Chỉ có thể giơ ly rượu trong tay mình lên, cười cụng ly với Sở Minh và Tống Thanh Hàn, vì câu "coi như là người nhà họ Sở" của Sở Minh mà cảm thấy hết hồn.

Sở tiên sinh có ý gì? Quyết tâm tỏ vẻ mình push Tống Thanh Hàn? Nhưng mà vài năm này Tống Thanh Hàn phát triển đã rất tốt rồi, trong giới rất ít có nghệ sĩ ngắn ngủn vài năm từ quần chúng đi đến siêu sao như vậy. Nếu những lời này là ý mặt ngoài... Vậy suy đoán lúc trước về quan hệ của Tống Thanh Hàn và nhà họ Sở phỏng chừng đã thay đổi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Có thể làm cho người như Sở Minh này nói ra lời như vậy, Tống Thanh Hàn coi như là người đầu tiên đúng không?

Nếu quan hệ của họ tốt đến độ như vậy, vậy có vài lời không tiện nói, có phải cũng có thể nhờ Tống Thanh Hàn truyền đạt không?

Nghĩ thông suốt chuyện này, mấy người này cười với Tống Thanh Hàn càng thêm nhiệt tình, khen cậu cũng hàm súc lại làm cho người ta nghe rõ ràng.

Thấy đã gần đến giờ tiệc tối, Sở Minh gật đầu với những người này, đưa Tống Thanh Hàn đến chỗ của mình.

Người tổ chức cũng không ngờ Sở Minh đến, thấy Tống Thanh Hàn đi theo, trước khi tiệc tối bắt đầu đã tinh mắt xếp họ ngồi cùng nhau.

Tống Thanh Hàn và Sở Minh ngồi xuống chỗ, người bên cạnh rất trùng hợp là Bạch Tước.

"Trùng hợp quá." Bạch Tước không chút do dự ngồi xuống, liếc nhìn Sở Minh, lại mỉm cười với Tống Thanh Hàn, "Tôi vừa chú ý đến cậu, hôm nay cậu mặc rất đẹp."

Vẻ mặt của anh ta như thể nghiêm túc khen ngợi Tống Thanh Hàn, nhưng lời anh ta nói đã có cảm giác ngả ngớn.

Tống Thanh Hàn chưa biến sắc, thậm chí cậu khẽ gật đầu với anh ta: "Chủ tịch Bạch hôm nay cũng rất đẹp trai, không thua gì minh tinh nổi tiếng mà tôi quen biết."

Có vẻ cậu đột nhiên nhớ đến chuyện gì, sau đó nói với Bạch Tước: "Nói đến đây, có lẽ chủ tịch Bạch cũng quen anh ấy, lúc tôi quay phim với anh Trữ, anh ấy thường xuyên nhắc đến chủ tịch Bạch."

Dám đánh đồng anh ta với con hát!

Nụ cười trên môi Bạch Tước trầm xuống: "Tống tiên sinh nói không khỏi đề cao tôi quá."

Nói xong câu đó, anh ta dời mắt đi, nhìn thẳng lên sân khấu, có vẻ cảm thấy hứng thú với đồ đấu giá.

Tống Thanh Hàn và Bạch Tước giao phong không tránh thoát khỏi sự chú ý của Sở Minh. Ban đầu nghe Bạch Tước nói vậy, hắn đã nhíu mày, cho đến khi Tống Thanh Hàn không mềm không cứng châm chọc lại, hắn mới thôi nhíu mày. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hắn thản nhiên nhìn Bạch Tước, vừa vặn thấy Bạch Tước đang nhìn mình.

Bạch Tước thấy hắn nhìn sang, mỉm cười ôn hòa, gật đầu.

Sở Minh yên lặng thu hồi ánh mắt.

Bạch Tước siết chặt bảng số, mỉm cười quay đầu lại.

Kiểu tiệc tối từ thiện này không có ý nghĩa gì nhiều, bình thường toàn là nghệ sĩ ngôi sao trình diện hoặc là phú hào cống hiến đồ mình cất giữ ra, ai thích thì tranh được, sau đó khoản tiền này được dùng để quyên góp từ thiện.

Trong trường hợp này, mặc kệ là vì danh hay là vì lợi, mọi người đến tham gia không thiếu tiền, cũng sẽ không keo kiệt tranh được một ít đồ mình thích, thêm một cái danh thiện cũng tốt.

Đa số đồ được triển lãm trên sân khấu là các loại trang sức châu báu của nữ giới đến tham gia, Sở Minh và Tống Thanh Hàn không hứng thú lắm, chỉ có lúc trưng một đôi vòng tay chim khách, Tống Thanh Hàn mới giơ bảng trong tay mình lên.

Đôi vòng tay kia rất tinh xảo, chỉ triển lãm đã cực kỳ đẹp, rất nhiều nữ giới thích đôi vòng tay này, giá không ngừng tăng lên.

"Hai triệu!"(*) Tống Thanh Hàn giơ bảng lên, khẽ nói.

(Khoảng 6 tỷ 776 triệu VND)

Đa số người cạnh tranh với cậu đã từ bỏ lúc giá nâng lên, sau khi cậu hô lên hai triệu cũng thấy không ai tranh đoạt với cậu.

Tống Thanh Hàn thuận lợi thu đôi vòng tay chim khách kia vào túi.

Sở đại cẩu: Sao em muốn mua vòng tay?

Chiếc vòng tay này không phải không tốt, nhưng dùng giá này mua hơi cao.

Tống Thanh Hàn đọc tin nhắn, khẽ cười, cúi đầu trả lời hắn.

Hàn Hàn: Gần đây mẹ mua một bộ quần áo mới, em thấy mẹ chưa phối bộ quần áo này, đôi vòng này hợp, em muốn mua.

Sở Minh thấy tin Tống Thanh Hàn nhắn lại, ngẩn người, sau đó khẽ cười.

Quan tâm người nhà cỡ nào mới để ý đến chuyện nhỏ như vậy?

Bạch Tước mắt lạnh nhìn hai người bên cạnh kia cúi đầu nương điện thoại "đưa tình", nhíu mày nhìn lên sân khấu.

Kế tiếp Sở Minh cũng giơ bảng mấy lần, mua một đôi cúc áo bảo thạch và một bộ tranh cũ của họa sĩ nổi tiếng, sau đó nói chuyện với Tống Thanh Hàn một lát.

"Không biết Tống tiên sinh tặng gì?" Bạch Tước cười, dịu dàng nhìn Tống Thanh Hàn hỏi.

Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày: "Chỉ là một ít vật nhỏ thôi."

Đúng lúc trên sân khấu lại có đồ mới, tiếp theo là đồ Tống Thanh Hàn tặng.

Tống Thanh Hàn tặng quả thật như cậu nói, đều là vài vật nhỏ.

Một cái đồng hồ hàng hiệu, một cái áo sơ mi cậu ký tên, có vẻ hơi keo kiệt.

Nhưng Tống Thanh Hàn không phải là diễn viên flop, hiện tại cậu là một diễn viên siêu sao, địa vị ở trong giới đã có thể người ta cam lòng gọi cậu một tiếng anh Hàn, càng miễn bàn fan của cậu, số lượng lại khổng lồ.

Sau khi bán đấu giá, cái đồng hồ nhanh chóng được bán đi, được khoảng mấy trăm nghìn, đã được coi là không tệ, nhưng mà một vật khác mà Tống Thanh Hàn tặng, áo sơ mi cậu ký tên, tình hình chiến đấu náo nhiệt lại vẫn ngoài ý muốn.

Tống Thanh Hàn không hay ký tên cho người ta, nói cách khác, cậu rất ít khi xuất hiện trước mặt đại chúng. Cậu sinh động trên màn huỳnh quang, rất ít khi tiếp xúc với fan, nhưng như vậy ngược lại làm cho nhóm fan càng thêm điên cuồng vì cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Vật càng ít càng quý.

Cái áo sơ mi này của Tống Thanh Hàn mới đưa ra, có fan giả vờ không biết giơ bảng lên. Mà người đầu tiên lên tiếng, người còn lại như thể tìm được tổ chức, tích cực hơn nhiều.

Sở Minh yên lặng nhìn bầu không khí gay cấn, thấy may vì mình xuống tay sớm, tha Tống Thanh Hàn về ổ.

Không thì theo tình huống bây giờ, không biết hắn còn bao nhiêu tình địch.

Quả thực đau tim.

Sở đại cẩu bị giấm chua nhồi đầy đầu, cũng giơ bảng lên.

Tống Thanh Hàn: "..."

Nhưng mà cuối cùng cái sơ mi ký tên này vẫn không rơi vào tay Sở Minh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp