Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 120


9 tháng

trướctiếp

"Em cần suy nghĩ thêm." Tống Thanh Hàn im lặng một lát, gấp hợp đồng lại, nghiêm túc nói.

Trần An gật đầu: "Ừ. Hợp đồng này anh cầm, nếu cậu có quyết định thì nói cho anh."

"Cảm ơn anh, anh Trần." Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, mỉm cười nói.

Trần An buồn cười lắc đầu: "Có gì mà cảm ơn? Nếu cậu muốn gia hạn, anh vui vẻ, nếu cậu có kế hoạch khác, anh sẽ chúc phúc cậu. Không nói gì khác, người đại diện khác trong công ty không ai không hâm mộ anh ký hợp đồng với người siêu cấp tiềm lực. Cậu xem lúc này mới bốn năm, cậu đã từ một người qua đường đến tận bước này..." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Thành tựu của cậu, anh không dám kể công." Trần An thở dài, "Với thực lực của cậu, dù không ký hợp đồng với anh cũng sẽ có người nâng cậu lên."

Tống Thanh Hàn lắc đầu: "Anh Trần nói khách sáo quá."

Trần An cười cười, không nói nữa.

Anh đặt giới thiệu vắn tắt của quảng cáo công ích ở trước mặt Tống Thanh Hàn: "Không nói chuyện này nữa, cậu đọc đi, mấy ngày nữa chắc là quay luôn."

"Vâng." Tống Thanh Hàn nhận xấp giấy giới thiệu vắn tắt, sau đó Trần An phất tay với cậu, "Đi đi."

Tống Thanh Hàn đi ra phòng làm việc, quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Trần An châm một điếu thuốc, sương khói che mặt anh.

Tống Thanh Hàn dời mắt, đi đến thang máy, ấn nút.

Nói ra thì tuy ban đầu Trần An đối với cậu có cảm giác giải quyết việc chung. Nhưng nói lại, nếu cậu là Trần An, vốn có mấy nghệ sĩ, đột nhiên lại bị nhét một người mấy năm vẫn không nổi, chắc cũng sốt ruột.

Hơn nữa cho dù như vậy, Trần An cũng không làm khó cậu. Tuy rằng có thể là nể mặt Sở Minh, nhưng lúc sau Trần An giúp cậu xử lý các scandal cũng tốt, thông báo cũng thế, không có một lần không chu đáo. Về phần kịch bản, Trần An cũng nghiêm túc chờ cậu chọn kịch bản mình thích, chưa bao giờ yêu cầu cậu nhất định phải nhận kịch bản của ai. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nói tóm lại, cậu rất thoải mái.

Nhưng mà quả thật cậu có suy nghĩ khác.

"Ting ting --" Thang máy dừng, Tống Thanh Hàn đi ra thang máy, chợt nghe thấy có người gọi tên cậu.

"Hàn Hàn." Sở Minh từ hành lang bên kia đến đây, thấy Tống Thanh Hàn đi ra thang máy, ngẩn ra, sau đó cười dịu dàng.

Tống Thanh Hàn nhìn xung quanh, sau đó đi đến chỗ hắn.

"Sao anh lại đến đây?" Cậu đi đến cạnh Sở Minh, sau đó cứ thế cùng hắn sóng vai đi ra ngoài.

Sao Sở đại cẩu không biết xấu hổ nói mình chỉ là bỗng muốn gặp cậu nên chạy đến?

Hắn mím môi, tỏ vẻ nghiêm túc: "Em quên tiệc từ thiện tối nay à? Anh tiện đường đến đón em."

Tống Thanh Hàn: "..."

Cậu nhìn vẻ mặt chính trực của hắn, yên lặng gật đầu.

Tống Thanh Hàn và Sở Minh đi với nhau khiến cho nghệ sĩ và nhân viên trong đại sảnh chú ý, nhưng bởi vì thân phận của Sở Minh nên họ chỉ nhìn xa xa, sau đó lúc Sở Minh đi đến thì chào hỏi, lại chào một tiếng anh Hàn.

"Thân thiết với Sở tiên sinh như thế, chẳng trách người ta nổi tiếng." Trong giọng nói cực kỳ hâm mộ cũng có không ít lời chua ngoa.

Cố Kiều mới đến công ty nhìn nam sinh giấu mình trong góc, cười lạnh lùng.

Tống Thanh Hàn nổi tiếng dựa vào Sở tiên sinh?

Tục ngữ nói rất hay, nổi lên dựa vào push, nổi tiếng hơn dựa vào mệnh, cực kỳ nổi tiếng không chỉ dựa vào mệnh, còn phải có thực lực tương ứng.

Nếu Tống Thanh Hàn không có mệnh đó, không có thực lực đó, dù Sở tiên sinh push cậu thế nào, cậu cũng không thể đi đến bước này. Chẳng lẽ doanh thu "Người thứ bảy" bùng nổ là Sở tiên sinh push ra được sao? Chẳng lẽ một bộ phim truyền hình nhỏ như "Tranh minh" thu được rating cao nhất trong lịch sử là Sở tiên sinh dùng nhiều tiền xin khán giả xem à? Chẳng lẽ "Chiếc nhẫn quyền lực" nổi tiếng là Sở tiên sinh bảo người đăng meme tẩy não? Chẳng lẽ "Bóng sói cô độc" khiến cả xã hội ngẫm nghĩ và quốc gia hành động là Sở tiên sinh làm? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Chắc chắn Sở tiên sinh làm rất nhiều cho Tống Thanh Hàn, nhưng không có nghĩa là cậu không cố gắng. Cậu nổi tiếng không hoàn toàn dựa vào người khác, phương diện này cũng có mồ hôi và nước mắt của cậu.

Nghệ sĩ vừa mới mắng chửi nhìn thấy ánh mắt của Cố Kiều, co rúm lại, sau đó chật vật cúi đầu.

Chỉ có chút như thế mà dám tỏ ra ghen tị?

Cố Kiều bình tĩnh, đưa trợ lý vào thang máy.

Nghệ sĩ kia thấy Cố Kiều đi, thở phào, nhìn xung quanh, ảo não rời đi.

Sở Minh lái xe đến. Hắn mở ra cửa xe cho Tống Thanh Hàn vào trước, sau đó mới ngồi vào bên kia.

"Quần áo để ở phòng làm việc của George, chúng ta qua là được."

"Ngụy Khiêm nói anh không xuất hiện ở tiệc này mà?" Tống Thanh Hàn nhớ ra cảnh lúc trước Ngụy Khiêm phun nước miếng với mình, cười nói.

Sở Minh: "..."

"Thi thoảng đi thôi, không sao."

Tống Thanh Hàn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt ngủ một lát. Sở Minh thấy thế, giảm tốc độ xe lại.

Phòng làm việc của George vẫn trước sau như một. Trợ lý thấy Sở Minh và Tống Thanh Hàn đến, vội vàng chui vào một phòng gọi mấy tiếng, George đầu bù xù ló ra từ một căn phòng nhỏ.

"Ồ, Sở, và Hàn nữa! Đã lâu không gặp!" quần áo trên người George nhiều nếp nhăn, thấy Tống Thanh Hàn và Sở Minh, anh vò đầu, sau đó nặn ra một nụ cười mà mình cho là anh tuấn nhưng mà kỳ thực ngốc nghếch với Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn: "..."

"George, đã lâu không gặp." Tống Thanh Hàn cong môi, mỉm cười với George.

George cách không xa đánh giá Tống Thanh Hàn một vòng, sau đó thần bí nhích lại gần, lắc bả vai Tống Thanh Hàn, nhướng mày nói: "Mấy ngày hôm trước Sở đặt mấy bộ quần áo ở đây, cậu có biết cậu ấy đặt quần áo gì không?"

Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, vừa định hỏi một câu, đã có một bàn tay to từ trên trời giáng xuống, kéo George sang bên cạnh.

George dùng ánh mắt khiển trách nhìn Sở Minh một cái, sau đó bi thương nói với Tống Thanh Hàn: "Sở thô bạo như vậy, bình thường chắc Hàn vất vả lắm."

Tống Thanh Hàn: "..."

Không biết có phải ảo giác không, cậu cứ cảm thấy những lời này của George nghe là lạ.

Sở Minh đứng một bên, lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt đó làm toàn thân George lạnh lẽo.

Anh ho nhẹ một tiếng, tỏ ra nghiêm túc, gọi trợ lý ngoài hành lang một tiếng, nói vài câu tiếng Anh.

Trợ lý kia ra hiệu với anh, nhanh chóng cầm hai bộ tây trang đến.

George nhét vào tay Tống Thanh Hàn và Sở Minh.

"Mau thử đi, nếu không vừa thì sửa ở đây." George hất cằm, chỉ vào phòng thay quần áo.

Quần áo đã được giặt qua, Tống Thanh Hàn thay quần áo đi ra, lắc lắc cổ tay.

"Thấy sao?" George thấy cậu đi ra, bước đến hỏi.

"Hình như hơi chật." Tống Thanh Hàn nhíu mày, kéo cổ áo.

George dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cậu, thấy cậu nói vậy, lắc đầu, liên thanh nói: "Không không không, thế này mới vừa. Tôi cảm thấy cậu cần soi gương."

Anh giúp Tống Thanh Hàn đến trước gương, tự hào nói: "Đây là tôi làm theo số đo của cậu, tôi cảm thấy sẽ rất hợp với cậu."

Không giống tây trang bình thường lắm, bộ tây trang trên người Tống Thanh Hàn này, áo sơmi bên trong không phải áo sơmi nam thông thường mà có một chút chi tiết cung đình phương Tây, có vẻ phức tạp mà đẹp đẽ quý phái. Thắt lưng màu đen vòng quanh vòng eo thon gầy, áo khoác tây trang bên ngoài thiết kế bó lưng, tôn lên dáng người đẹp đẽ thân cao chân dài của cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sở Minh đi ra, thấy một người trang nhã như là vương tử đi ra từ cung đình châu Âu.

Tống Thanh Hàn nghe thấy tiếng động quay đầu lại, khuôn mặt nháy mắt giấu hơi thở xa hoa trên quần áo xuống, chỉ còn lại mỹ cảm sang trọng và kiêu ngạo đầy người.

Quần áo trên người Sở Minh thì vẫn chín chắn trang trọng, chẳng qua hơi chút phục cổ, nghiêm túc, phối hợp với gương mặt lạnh lùng, làm cho lúc hắn đứng cạnh Tống Thanh Hàn thêm mấy phần phong phạm kỵ sĩ.

"Vương tử tham gia tiệc tối, kỵ sĩ của chàng để cho vương tử đi một mình sao?" George giả vờ giả vịt nói.

Tống Thanh Hàn: "..."

Họ đến đây vội vàng, may George có thợ trang điểm. Tống Thanh Hàn và Sở Minh đơn giản tạo hình, đi theo Ngụy Khiêm cùng vệ sĩ không biết đến từ khi nào lên xe đến nơi tổ chức tiệc tối.

Tiệc tối từ thiện hàng năm không có gì mới, Sở Minh cũng rất ít tới tham gia tiệc như vậy. Chẳng qua lần này chủ nhân tiệc tối gửi thiệp mời cho Tống Thanh Hàn, Bạch thị thì Bạch Tước cũng sẽ đến, hắn lo Tống Thanh Hàn một mình, cũng đi theo.

Khi họ đến, rất nhiều người đã tụ tập ở hội trường, Tống Thanh Hàn và Sở Minh xuống xe đi vào hội trường, người đứng ở cửa thấy người đến là Sở Minh và Tống Thanh Hàn, không hỏi thiệp mời, chào đón họ vào.

Hội trường ăn uống linh đình, quần áo lụa là, Tống Thanh Hàn đi theo Sở Minh vào. Mới vào hội trường chưa được mấy phút, cậu đã cảm thấy có một ánh mắt vẫn dính chặt trên người mình, như là đang phỏng đoán gì đó. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cậu nhíu mày, nương theo động tác lấy đồ uống nghiêng người nhìn về hướng tầm mắt đó.

Một người đàn ông khá anh tuấn nhưng có vẻ âm trầm đứng ở cuối hành lang nhìn cậu, trên môi là nụ cười sâu xa.

Ánh mắt anh ta rõ ràng không có tính công kích gì, lại làm cho Tống Thanh Hàn cảm thấy không thoải mái.

Thấy Tống Thanh Hàn nhìn sang, anh ta cười tươi, ôn hòa nhìn cậu một cái, sau đó giơ ly rượu với cậu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp