Chuyện Đan Doanh Doanh này Sở Minh không để vào mắt, chẳng qua thái độ của Bạch thị làm cho hắn cảnh giác.
Tuy trải qua một lần trước công ty thực phẩm của Bạch thị xảy ra chuyện, Bạch thị đã nguyên khí đại thương, nhưng một hòn đá không thể khuấy động cả hồ, sức ảnh hưởng của Bạch thị ở lĩnh vực khác dù đã có chút giảm sút, nhưng vẫn không thể khinh thường.
Lúc trước Bạch thị gặp chuyện không may vẫn co đầu rụt cổ, cố sức không xung đột với Sở thị. Lúc này Bạch Tước chống lại ý hắn để push Đan Doanh Doanh, khó nói có phải Bạch Tước lại bất mãn với Sở thị hay không.
Hơn nữa... không biết có phải ảo giác không, Sở Minh cứ cảm thấy Bạch Tước nhằm vào Tống Thanh Hàn. Dù là chuyện của Tống Viễn Sơn lần trước hay là lúc trước "sự kiện scandal" của Tống Thanh Hàn và Cố Kiều, hoặc là chuyện Đan Doanh Doanh đột nhiên được nâng đỡ này, khắp nơi đều có bóng dáng của Bạch Tước.
Nhất là chuyện scandal của Tống Thanh Hàn và Cố Kiều, thật ra chuyện này đối với tập đoàn Sở thị không có ảnh hưởng gì quả lớn, chỉ là nếu xử lý không tốt rất dễ tiêu hao danh tiếng và độ hảo cảm người qua đường của Tống Thanh Hàn. Hơn nữa một khi khơi dòng như vậy, chỉ sợ người giẫm đạp lên cậu càng ngày càng nhiều. Nhưng dù vậy, người chân chính gặp phiền phức vẫn là Tống Thanh Hàn, thật ra không liên quan đến tập đoàn Sở thị lắm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Sự kiện Tống Viễn Sơn kia cũng giống vậy, nếu Tống Thanh Hàn thật sự đeo danh "bất hiếu", ảnh hưởng lớn nhất cũng là cậu. Cho dù quan hệ của Sở Minh và Tống Thanh Hàn bị lôi ra ngoài ánh sáng, tập đoàn Sở thị cũng chỉ bị chê bai, qua một trận gió, chỉ cần chất lượng sản phẩm của họ vẫn vượt qua thử thách, thị trường tuyệt đối không đào thải được.
Nếu nói một loạt hành động của Bạch Tước là vì nhằm vào Sở thị thì không thông. Cho dù là vì miếng đất kia, hành động này quá rõ ràng. Nhưng nếu anh ta nhằm vào Tống Thanh Hàn, Sở thị lại nhân tiện... vậy tất cả rất dễ giải thích.
Nhưng vì sao Bạch Tước phải làm như vậy?
Sở Minh gõ gõ mặt bàn, nhíu mày.
Cứ thấy có chỗ nào đó sai sai.
Sở Minh mới cầm điện thoại muốn gọi về nhà, mới nhớ ra hôm nay Tống Thanh Hàn ra ngoài.
Chắc là... đến Tinh Hải?
Sở Minh xem giờ, cầm áo khoác, vào thang máy đi.
Tống Thanh Hàn bị Trần An gọi điện thoại đến công ty.
So sánh với lần đầu tiên đến Tinh Hải, hiện tại cậu vừa mới vào cửa, lễ tân đã mỉm cười chào hỏi cậu, người mới hoặc là thoải mái hoặc là tò mò hoặc là ngượng ngùng chào hỏi cậu, có vài người gan lớn đến xin chữ ký, sau đó lại bị trợ lý hoặc là người đại diện của mình xách sang chỗ khác.
Tống Thanh Hàn vào thang máy, đám nghệ sĩ nhìn chằm chằm cậu thầm thở dài, nhưng trong lòng lại dâng lên ý chí chiến đấu.
Nghe nói lúc Tống Thanh Hàn ký hợp đồng với Tinh Hải vẫn là vai phụ mờ nhạt, nhưng hiện tại mới bốn năm năm trôi qua, cậu đã trở thành người đứng đầu hoàn toàn xứng đáng của Tinh Hải. Dù cậu không nhận nhiều phim, nhưng mỗi một phim cậu nhận đều nổi tiếng, bộ nào cũng kiếm được bộn tiền. Các nhà đầu tư và rạp chiếu phim mỗi ngày nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn kế tiếp nhận vai gì, cầm bó lớn tiền mặt muốn đầu tư. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhân sinh... huy hoàng như vậy...
Họ bước vào giới giải trí này, ký hợp đồng với Tinh Hải, lên từ tầng chót, không phải cũng muốn được huy hoàng như vậy sao?
Được mọi người nhìn lên, được mọi người ủng hộ.
"Anh Trần." Tống Thanh Hàn đẩy cửa phòng làm việc ra, Trần An ngồi trên ghế, thấy cậu vào, vội vàng đứng lên, mặt vẫn có vẻ vui mừng rõ ràng.
"Tiểu Hàn, cậu vào đây." Trần An buông đồ trên tay, nhìn sắc mặt Tống Thanh Hàn, khen, "Trông phơi phới ghê nhỉ."
Tống Thanh Hàn cười, nhìn xung quanh: "Anh Trần gọi em đến đây có chuyện gì không?"
Nhắc đến chuyện chính, Trần An nghiêm túc lại, cười vui vẻ, vẫy tay với cậu: "Vừa nãy đạo diễn Trương Thắng gọi điện thoại cho anh."
Tống Thanh Hàn: "?"
Tống Thanh Hàn đi vào, Trần An đưa đồ trên bàn cho cậu: "Cậu xem đi."
"Quảng cáo công ích?" Tống Thanh Hàn lật, kinh ngạc.
"Ừ." Trần An gật đầu, sau đó cười nói, "Đây không phải là quảng cáo công ích bình thường, quảng cáo công ích này được chiếu ở đài Trung ương, có thể chiếu trên Xuân vãn."
Xuân vãn là gì? Có thể nói, Xuân vãn là chương trình lớn nhất Trung Quốc. Tuy vài năm gần đây Xuân vãn đã càng ngày càng nhạt, nhưng không ai có thể phủ nhận, Xuân vãn của đài Trung ương vẫn là tiết mục được giữ lại vào năm mới. Mọi người bôn ba cả năm về nhà, ăn cơm tất niên, tụ tập vừa xem Xuân vãn mãi mãi không đổi này, vừa kể mọi nỗi vất vả cùng thu hoạch một năm nay, cả nhà đoàn viên, không khí hoà thuận vui vẻ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Xuân vãn không chỉ là một chương trình bình thường, trách nhiệm của nó là sự vui vẻ và hy vọng của người dân với năm mới. Nó hoàn toàn xứng đáng là chương trình quốc dân. Có thể lên sân khấu Xuân vãn, đối với một nghệ sĩ là sự thừa nhận của quốc gia, là tượng trưng cho vinh quang.
Nói như vậy, nghệ sĩ có thể tham gia Xuân vãn, ngoại trừ người có danh tiếng tốt, còn lại là nghệ thuật gia có đức có tài.
Họ biểu diễn tài nghệ trước mắt toàn bộ người dân Trung Hoa, cảm giác tự hào này, là tuyệt vời.
Tống Thanh Hàn không ngờ mình có cơ hội được lên Xuân vãn. Cậu chỉ là một diễn viên, cậu làm gì ở chương trình như thế? Đóng phim sao? Nhưng mà Xuân vãn không cần đóng phim.
Nhưng mà hiện tại... tuy chỉ là một quảng cáo công ích, nhưng quảng cáo công ích này quả thật có thể lên Xuân vãn.
"Đạo diễn Trương Thắng sao lại..." bây giờ đã đến lúc xét duyện Xuân vãn thì phải? Sao Trương Thắng lại gửi lời mời cho cậu vào lúc này?
Trần An thở dài: "Nghe nói đoạn này là được thêm vào, hình như là bên trên..."
Anh dùng ngón tay chỉ kịch bản: "Năm nay bên trên phá rất nhiều tổ chức buôn người, làm tiết mục công ích này là phát huy nghĩa khí."
Mà muốn truyền lại một loại tư tưởng, một loại tinh thần, không có sân khấu nào tốt hơn Xuân vãn.
Quốc gia cần nâng cao tinh thần cho người dân, cũng cần làm cho người dân biết, quốc gia làm những chuyện như vậy vì nhân dân. Đây không phải là thùng rỗng kêu to, mà là muốn cho nhân dân biết, quốc gia hiện tại chưa làm chu toàn, nhưng đang bảo hộ con dân.
Chủ nghĩa yêu nước có trong xương của người Hoa không phải có từ nhỏ, mà là chậm rãi bồi dưỡng như vậy. Cũng bởi vì chủ nghĩa yêu nước này nên người Hoa đi tới đâu vẫn nhớ thương quốc gia của mình, do đó toả ra sức mạnh.
Mà sức mạnh này là một trong những điều kiện tất yếu để quốc gia phát triển.
Tống Thanh Hàn cúi đầu cẩn thận xem vắn tắt quảng cáo công ích, sau đó gật đầu: "Đạo diễn Trương Thắng có nói bao giờ quay không?"
Trần An: "Không vội, địa điểm quay quảng cáo công ích này ở thủ đô, ba ngày sau mới quay, lúc đó Trương Thắng sẽ phái người đến đây đón cậu."
"Vâng." Tống Thanh Hàn mỉm cười trả lời.
Giải quyết xong chuyện này, Trần An lại lấy một xấp văn kiện khác trong ngăn kéo ra đưa cho cậu: "Năm đó cậu ký hợp đồng năm năm với công ty, bây giờ hợp đồng còn nửa năm, ý của công ty là gia hạn. Đây là hợp đồng mới công ty soạn ra, cậu xem thử... Nếu có thể, anh cũng hy vọng cậu suy nghĩ gia hạn."
Tống Thanh Hàn nhận hợp đồng mới đọc.
Cậu đã ký hợp đồng cấp A với Tinh Hải, Tinh Hải vì nể mặt Sở Minh hay vì nguyên nhân gì khác cũng không bạc đãi cậu cái gì, thậm chí là cho phép cậu tự do chọn kịch bản, khi phim mới chiếu cũng sẽ tuyên truyền cho cậu.
Có thể nói, năm năm này Tống Thanh Hàn có thể thoải mái tập trung quay phim mình thích như vậy, không thể kể sự cố gắng của Trần An cùng với thái độ của Tinh Hải.
Nếu hợp đồng mới hợp lý, Tống Thanh Hàn cũng sẽ đi tiếp với Tinh Hải.
Dù sao Tinh Hải cũng là sản nghiệp của Sở Minh.
Tống Thanh Hàn lật trang đầu tiên đọc.
Hợp đồng mới đâu chỉ là hợp lý... Quả thực là cực kỳ ưu đãi.
Thời hạn Tinh Hải đưa ra vẫn là năm năm, mà trong năm năm kế tiếp, Trần An trở thành người đại diện của riêng cậu, tất cả nghệ sĩ của anh sẽ được chuyển cho người khác. Anh chỉ phụ trách tất cả sự vụ của cậu. Yêu cầu với cậu chỉ là mỗi năm nhận một bộ phim, nếu cậu có kịch bản mình muốn diễn thì có thể ưu tiên nhận phim đó, công ty không quá nghiêm khắc. Ở phương diện chia phần, công ty cũng cho cậu 70% lợi nhuận. Nói cách khác, cát xê một bộ phim thì cậu có thể lấy 70%, nếu cho cậu nhận đại diện phát ngôn, cậu cũng có thể lấy 70%. Điều kiện rộng lượng như vậy, trong giới nghệ sĩ có thể nói là có một không hai. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hơn nữa hợp đồng còn nói rõ, công ty sẽ thành lập một ekip chỉ để tuyên truyền cho cậu, tập trung phụ trách tất cả việc tuyên truyền cho cậu trong vòng năm năm này.
Các điều kiện sau khi Tống Thanh Hàn gia hạn được viết rành mạch trên hợp đồng, không có một chút mơ hồ.
Tống Thanh Hàn đọc hợp đồng một lần, Trần An ngồi một bên yên lặng nhìn cậu.