Hồ Phỉ nhất thời hưng phấn dùng tên của phụ thân mình để kết bái với đối phương, đột nhiên thấy có một người vai vế lớn xuất hiện, đang phiền muộn trong lòng, nghe vậy nhất thời vui vẻ, tiến lên kêu lên: "Đại ca ca!"
Nhìn một lớn một nhỏ ở đây hồ đồ, Hồ phu nhân cũng có chút thống khổ nhắm hai mắt lại, không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: "Thúc. . . thúc, ta thấy thúc tựa như trung khí không đủ, với khí lực thiếu niên, như vậy không đúng cho lắm."
Tống Thanh Thư nghe được nàng ấy gọi mình hai tiếng ‘thúc thúc’ mà cảm thấy cả người tê dại, vội vã trả lời: "Tẩu tẩu minh giám, ta trước đó bởi vì bị trọng thương, đến nỗi bây giờ kinh mạch đứt đoạn. . ."
Hồ phu nhân nghe vậy cả kinh: "Thúc có thể cho ta nhìn kinh mạch được không?" Thấy hắn đã kết bái với phu quân của mình, thì tất nhiên không lưu ý nam nữ khác biệt lắm.
Tuy rằng biết vu sự vô bổ, Tống Thanh Thư vẫn lễ phép đưa tay qua, khi ngón tay trắng noãn của Hồ phu nhân xoa mạch đập của hắn, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy xúc cảm vừa mát lạnh lại vừa trơn mịn, trong lòng không khỏi rung động.
"Người nào ra tay ngoan độc với thúc thúc như vậy?" Không bao lâu, Hồ phu nhân sắc mặt đại biến.
Tống Thanh Thư lưu luyến thu hồi cánh tay, cười khổ nói: "Ta trước đó đã làm một chuyện sai lớn, có tao ngộ như vậy cũng là trừng phạt đúng tội, tẩu tẩu không cần lưu ý."
"Thúc thật ra lại suy nghĩ rất thoáng, " thấy Tống Thanh Thư rộng rãi như vậy, Hồ phu nhân kinh ngạc nhìn hắn một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng ngời: "Đúng rồi, chúng ta đang muốn đi bái phỏng Độc Thủ Dược Vương, nghe nói ông ta không chỉ có dùng độc lợi hại, cứu người cũng là đại danh thủ, nói không chừng có thể trị được thương thế của thúc thúc."
"Trùng hợp, ta tới Động Đình hồ cũng là vì tìm ông ta." Tống Thanh Thư cảm thán thật sự là duyên phận.
"Thúc thúc nếu là không chê, chúng ta cùng nhau lên đường." Hồ phu nhân ôn nhu nói.
"Cầu còn không được!" Tống Thanh Thư đại hỉ, làm sao ghét bỏ, ý thức được bản thân mình có chút thất thố, vội vã nói, "Không biết tẩu tẩu cũng biết chổ ở của Độc Thủ Dược Vương?"
"Mẫu tử chúng ta đã tìm kiếm nhiều năm, mấy tháng trước mới thăm dò được ông ta ở gần Động Đình hồ, vị trí cụ thể lại không biết rõ." Đôi mi thanh tú của Hồ phu nhân hơi nhíu lại, lắc đầu nói.
"Ta thật ra biết ông ấy ở tại Bạch Mã tự gần Động Đình hồ, bất quá Bạch Mã tự cụ thể ở đâu, ta hỏi rất nhiều người cũng không biết." Tống Thanh Thư cũng rất phiền não.
"Nương, một tháng trước chúng ta không phải đi ngang qua một trấn nhỏ, tên gọi là Bạch Mã tự sao?" Tiểu Hồ Phỉ đột nhiên hưng phấn kêu lên.
Nghi hoặc nhiều năm trước tới nay lập tức nhận được đáp án, Hồ phu nhân không khỏi lộ mặt vui mừng, Tống Thanh Thư cũng thở phào nhẹ nhõm, chạy đến bên hồ rửa mặt chải đầu một phen, sau khi đem vết giầy vết máu trên người trên mặt lau xong, Hồ phu nhân thấy trước mắt sáng ngời, trong lòng âm thầm suy nghĩ: thúc thúc nhìn như một nhân vật tuấn tú, không ngờ rằng nội tâm lại có thể cũng hào khí can vân như phu quân của mình.
"Tẩu tẩu, mẫu tử các người tìm Độc Thủ Dược Vương vì chuyện gì vậy?" Tống Thanh Thư xoa xoa nước trên đầu, nhìn Hồ phu nhân hỏi.
"Năm đó Hồ đại ca trúng độc bỏ mình, ta sau đó điều tra nhiều năm, mới biết được hắn trúng độc tên là Hắc Sát Hàn Băng của Độc Thủ Dược Vương, bất quá phu thê chúng ta chưa từng có ân oán với ông ta, cũng không có đạo lý gia hại, nghĩ rằng có lẽ dược của ông ấy bị những người khác lấy cắp, ta muốn tìm ông ta hỏi ngay mặt rõ ràng còn có người nào có loại kịch độc như vậy." Mỗi lần nghĩ đến cái chết của phu quân, dung nhan xinh đẹp của Hồ phu nhân khó nén đau thương.
( Có bạn sẽ thắc mắc là tại sao lại giữ nguyên xưng hô giữa Tống Thanh Thư và Hồ phu nhân, ở đây mình giữ nguyên vì tình tiết sẽ có nhiều thay đổi thú vị giữa cách xưng hô của hai nhân vật này)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT