Nghe được hắn kính nể phụ thân mình như vậy, Hồ Phỉ cũng vô cùng vui vẻ, bất quá thấy nụ cười của mẫu thân, ánh mắt chuyển động, "Ai biết ngươi có phải là nhìn thấy mẫu tử chúng ta, mới tận lực tâng bốc phụ thân ta hay không."
"Không phải vậy!" Tống Thanh Thư thần tình nghiêm nghị, ngữ khí tự nhiên: "Thiên hạ hiện nay, xưng hô đại hiệp tựa như rau cải trên đường. Bất quá chân chính được xưng là đại hiệp, tại hạ chỉ nhận thức hai người và một nửa?"
"À, anh hùng thiên hạ nhiều như vậy, không biết là hai người và một nửa nào có được quang vinh như vậy?" Hồ phu nhân cũng bị hắn gợi lên hứng thú, thay đổi thần sắc lạnh như băng trước đó.
"Quách Tĩnh Quách đại hiệp trấn thủ Tương Dương của, vì nước vì dân, đại hiệp hoàn toàn xứng đáng." Trong lòng Tống Thanh Thư lại đang nghĩ, đáng tiếc tinh lực của hắn toàn bộ dùng cho quốc gia đại sự, đối với gia đình lại khó tránh được có chút thất trách.
"Quách đại hiệp đích thật là đại hiệp một đời." Mẫu tử hai người đều gật đầu.
"Một nửa còn lại, " Tống Thanh Thư cố ý gợi tò mò, nói, "Chính là trung thần Ngô Lục Kỳ, chân chính làm được chuyện nhận ân của một bữa cơm, mà trọn đời không quên, thật là nam tử đặc biệt." Về phần vì sao là một nửa, là bởi vì Tống Thanh Thư chần chừ không xác định Ngô Lục Kỳ của thời đại này là Ngô Lục Kỳ dưới ngòi bút của Kim Dung, hay là Ngô Lục Kỳ trên lịch sử.
"Ta tuy rằng không nghe nói qua người này, bất quá như ngươi nói, hắn quả thật cũng xứng đáng với hai chữ đại hiệp." Hồ phu nhân xưa nay rất tán thưởng loại anh hùng hào kiệt này, không khỏi lộ vẻ vui thích.
"Còn một người đâu?" Tiểu hài tử thiếu kiên nhẫn, thấy Tống Thanh Thư vẫn không tiếp tục nói, Hồ Phỉ vội vã hỏi.
Tống Thanh Thư cũng không nói thẳng, ngược lại đọc một bài thơ: "Liêu Đông có hảo hán, đại hiệp Hồ Nhất Đao. Võ công bình thiên hạ, hào khí tận trời xanh. Nghĩa khí đầy càn khôn, nhu tình trong lòng nhiễu. Lại khiến thư sinh tiện, hận không thể kết giao."
Một lời nói xong khiến đôi mắt đẹp của Hồ phu nhân chớp nháy liên tục, nhìn hắn thật sâu, "Xin thay tiên phu cảm ơn công tử tặng thơ." Lúc này nàng rốt cuộc thật sự yên lòng, đối phương nếu không phải quen thuộc và kính nể thật sự đối với cuộc đời Hồ Nhất Đao, sẽ không có khả năng làm ra thơ chuẩn xác như vậy, và còn làm rất hay, Hồ phu nhân dường như lại nghe được tiếng cười dũng cảm của trượng phu, trong lòng không khỏi đau xót.
Lúc này Hồ Phỉ càng nhìn Tống Thanh Thư càng thuận mắt, nghe trong thơ tràn ngập vẻ tiếc nuối vì không thể gặp mặt kết giao, trong lòng nhất thời sinh hào khí, nắm ống tay áo của Tống Thanh Thư mà trang trọng nói: "Vừa rồi trong tửu lâu đã bội phục hào khí của các hạ, tuy rằng tay trói gà không chặt, bất quá vẫn có một thân thiết cốt. Nếu như phụ thân nhìn thấy ngươi nhất định hận vì gặp mặt muộn, nghe trong lời nói của ngươi tràn ngập ý tiếc nuối, ta nguyện ý thay mặt phụ thân kết bái huynh đệ với ngươi, không biết các hạ có bằng lòng hay không?"
Hồ phu nhân sợ hãi, vội vã muốn che miệng của con trai: "Phỉ nhi, đừng hồ đồ!"
Quả nhiên không hổ là Tuyết Sơn Phi Hồ, từ nhỏ đều hào khí can vân như thế, Tống Thanh Thư cười sang sảng: "Quả nhiên không hổ là con trai của Hồ đại hiệp! Tại hạ cầu còn không được." Nói xong kéo Hồ Phỉ quỳ xuống hướng đông bắc, nắm lên một chút đất vàng làm hương nến: "Tại hạ Tống Thanh Thư, quý phong thái của Liêu Đông Hồ Nhất Đao, nguyện kết làm huynh đệ, thiên địa làm chứng, sơn hà là minh, Hoàng Thiên Hậu Thổ, chứng giám tâm này."
Hồ Phỉ cũng quỳ xuống, nghiêm trang: "Tại hạ Hồ Phỉ, thay mặt phụ thân Hồ Nhất Đao kết làm huynh đệ với Tống Thanh Thư, ừm, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu có thể chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. . . . ." Hồ Phỉ dù sao tuổi tác còn nhỏ, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lời thề nào hay ho, nhớ tới lời thoại mà giang hồ hay dùng, nên mở miệng nói luôn.
"Hồ đồ, phụ thân của ngươi đều đã. . ." Hồ phu nhân vừa rồi không kéo lại được, hiện tại thấy lời thề của con trai thật sự là chẳng ra cái gì, không khỏi xấu hổ vạn phần.
"Tẩu tẩu, không sao, tiểu đệ lúc đầu đã sớm chết, bây giờ vạn hạnh giữ lại một cái mạng kéo dài hơi tàn mà thôi." Tống Thanh Thư cũng chưa nói dối, “Tống Thanh Thư” chân chính quả thật đã chết.
Thấy hắn gọi mình là tẩu tẩu, Hồ phu nhân không khỏi giật mình trong lòng, có chút mất tự nhiên nói: "Phỉ nhi quá hồ đồ."
"Ta thật ra rất tán thưởng hắn từ nhỏ đã có một vẻ hiệp khí như vậy trong lòng, nếu không phải đã kết bái với lệnh huynh, ta còn dự định kết bái với hắn đây." Tống Thanh Thư cười nói, "Phỉ nhi, chúng ta coi như luận giao ngang hàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT