Trong sâu có mấy người vừa rồi đã nhìn thấy Lý Nguyên Chỉ phía sau Tống Thanh Thư, cho nên mới lộ ra vẻ mặt rất mất tự nhiên. Chỉ có điều tâm tư của Tống Thanh Thư lúc này hơn nửa đều đặt trên đối sách tối nay, không chú ý thấy điều dị thường trong sân.
"Trước tiên cứ vậy đã, ta cố ý tới đây nhắc nhở các ngươi để tránh hồ đồ mà mất cả tính mạng. Ta còn phải tới nơi khác, cáo từ." Tống Thanh Thư tùy ý phất tay, xoay người đi ra ngoài.
"Cung tiễn đại nhân!" Một đám người đều hành lễ.
Lý Nguyên Chỉ đi theo sau Tống Thanh Thư, có mấy lần không nhịn được quay đầu lại quan sát một nam tử trẻ tuổi trong sân, trong ánh mắt đầy vẻ cầu xin, thấy đối phương kiên định lắc đầu, đành phải bất đắc dĩ rời đi, nhưng đã từ thần thái bay bổng vừa rồi biến thành mất hồn mất vía.
"Lý nha đầu, ngươi sao đột nhiên lại không ríu rít nữa thế?" Đột nhiên cảm thấy bên tai thanh tĩnh mấy phần, Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên Chỉ, thuận miệng hỏi.
"Hả, có à?" Thần sắc Lý Nguyên Chỉ có chút bối rối, sắc mặt mất tự nhiên nói, "Người ta đâu có ríu rít."
Tống Thanh Thư nhìn nàng ta với vẻ nghi hoặc, có điều hắn biết tâm tư của thiếu nữ trước nay luôn nổi danh là biến ảo khó đoán, cũng lười chẳng muốn đoán trong lòng Lý Nguyên Chỉ đang nghĩ gì. Cứ cúi đầu đi, Tống Thanh Thư lại bắt đầu trầm tư vào đối sách đêm nay.
Đáng tiếc cho tới buổi tối Tống Thanh Thư vẫn không nghĩ ra một kế sách vạn toàn. Nhìn Đông Phương Bất Bại một thân hồng bào rộng thùng thình, đứng trên ngói lưu ly màu vàng ở đỉnh điện Thái Hòa, Tống Thanh Thư cười khổ nói: "Đi một bước xem một bước, hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy."
Bất tri bất giác, mặt trăng đã nhô cao, ánh trăng nhu hòa chiếu lên người Đông Phương Bất Bại, khiến rất nhiều người lần đầu tiên thấy rõ vị giáo chủ Ma giáo khiến nhân sĩ chính phái trong thiên hạ vừa nghe tên đã sợ vỡ mật này. Thấy rõ Đông Phương Bất Bại không ngờ là một mỹ nam tử trẻ tuổi dung mạo như phụ nữ, nhân sĩ võ lâm ngoài cung đều trố mắt.
Đông Phương Bất Bại mặt trầm như nước, khoanh tay đón gió đứng đó, nhìn chằm chằm vị trí chính giữa ánh trăng.
Tống Thanh Thư cũng theo tầm mắt của Đông Phương Bất Bại nhìn lại, chỉ thấy một điểm đen nhỏ xuất hiện giữa vầng trăng, dần dần càng lúc càng lớn, đợi thấy rõ rồi, Tống Thanh Thư không khỏi giật nảy mình.
Thì ra là Phong Thanh Dương một thân áo xanh, hai chân đứng thẳng trên một thanh bảo kiếm, thuận gió đạp trăng mà đến. Tóc bạc lấp lánh dưới ánh trăng, càng làm tăng thêm vẻ tiên phong đạo cốt của lão.
"Ngự kiếm phi hành? Sao có thể!" Đầu óc Tống Thanh Thư giống như máy tính, suy nghĩ rất nhanh: Đây là thế giới võ hiệp cơ à, thế giới võ hiệp sao lại có ngự kiếm phi hành, thế này không khoa học, ta nhất định là vào nhầm vùng rồi.
Quả nhiên, ngoài cung cũng truyền đến những tiếng hít lạnh, giống như chảo dầu sôi.
Trên mặt Đông Phương Bất Bại hiện lên một tia kinh ngạc, phản ứng lại không khoa trương như đám người Tống Thanh Thư, thấy Phong Thanh Dương hạ xuống cách ngoài mấy trượng, thản nhiên cười nói: "Phong tiên sinh kiếm pháp thông thần, năm đó dùng sức của bản thân lực kháng Nhậm giáo chủ và mười trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần giáo ta, Đông Phương ngưỡng mộ đã lâu."
Bị đối phương gợi lên một số cố sự trong lòng, trên mặt Phong Thanh Dương hiện lên vẻ ưu thương, thở dài một hơi: "Nhoáng cái đã qua mấy chục năm rồi, không ngờ trận chiến đầu tiên sau khi rời núi của Phong mỗ lại là giao thủ với giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo, không thể không cảm thán tạo hóa trêu người."
"Trong cõi minh minh luôn có ý trời," " Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói, "Uy danh một đời của Phong tiên sinh đều thành lập trên sự thống khổ của Nhật Nguyệt Thần giáo. Đông Phương thân là giáo chủ thần giáo, hôm nay cả gan muốn đòi lại cả vốn lẫn lời."
Tống Thanh Thư ở bên dưới há to miệng, trong lòng thầm khinh bỉ không thôi: Nói lắm thế, không phải là ra ngoài lăn lộn, sớm hay muộn gì cũng phải đòi lại à, sao vẫn chưa đánh đi?
Phong Thanh Dương ngây ra, sau một trận cười dài liền nói: "Phong mỗ trước nay rất bội phục tạo nghệ trên chưởng pháp và kiếm pháp của giáo chủ tiền nhiệm quý giáo Nhậm Ngã Hành, từ lâu đã nghe nói một thân võ công của Đông Phương giáo chủ đã vượt xa Nhậm giáo chủ năm đó, Phong mỗ đích xác cũng muốn kiến thức một chút Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương giáo chủ, rốt cuộc có phải có uy lực khiến quỷ thần cũng phải biến sắc như trong lời đời hay không."
"Vậy ngươi phải nhìn cho kỹ nhé." Đông Phương Bất Bại cười thản nhiên, nháy mắt đã biến mất.
Đông Phương Bất Bại trước giờ uy thế rất nặng, mặt mày nghiêm túc bất cẩu ngôn tiếu, hiện tại đột nhiên nhoẻn miệng cười, giống như bách hoa đua nở, hết sức quyến rũ xinh đẹp, Tống Thanh Thư nhìn mà ngẩn ngơ, thậm chí quên cả tìm kiếm phương vị công kích của nàng ta.
Tống Thanh Thư quên nhưng Phong Thanh Dương thì không quên, lão hơi lui về phía sau một bước, thân thể nghiêng sang bên, đầu ngón tay bấm kiếm quyết, một thanh kiếm khí mắt thường có thể nhìn thấy nghênh đón phía trước bên phải.
Một tiếng lanh lảnh vang lên, Đông Phương Bất Bại quay về chỗ cũ, nhìn tú hoa châm đã bị đứt một đoạn, hơi biến sắc: "Liệu trước tiên cơ, lấy công làm thủ, quả nhiên danh bất hư truyền."
"Các hạ thân pháp cực nhanh, có thể thể được xưng là số một hiện tại." Sắc mặt Phong Thanh Dương cũng ngưng trọng, vừa rồi lão nhìn thấu chiêu thức của đối phương, tiên phát chế nhân, chiêu thứ nhất của đối phương giống như bị kiếm khí của mình đánh trúng, nào ngờ lúc chỉ mành treo chuông, Đông Phương Bất Bại tự dưng đổi hướng, lông tóc không tổn hao né được.
Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng: "Vậy để bổn tọa xem thử ngươi mỗi một chiêu đều đoán trước được tiên cơ hay không nhé." Hai tay hơi xòe ra, cả người chấn động, vô số tú hoa châm lập tức bắn về phía Phong Thanh Dương.
Phong Thanh Dương vội lui, tay niết kiếm quyết, thuận theo chiều kim đồng hồ vẽ ra một vòng tròn lớn ở trước người, mấy chục đạo kiếm khí xuất hiện, giống như pháp luân của Phật Đà xoay tròn không ngừng. Tú hoa châm của Đông Phương Bất Bại đánh vào đều bị bắn ra bốn phía.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT