Tống Thanh Thư biết rõ là do Điền Quy Nông giở trò, bất quá nhìn thấy vị đại tẩu nũng nịu này, trong lòng khẽ động, vô thức muốn cùng nàng ấy thêm một thời gian, quyết định không nói cho nàng biết chân tướng.
Ba người tới gần Bạch Mã tự, gặp phải thư sinh gầy ngồi ở ven đường chợp mắt, Hồ phu nhân đi tới hỏi: "Xin chào, xin hỏi một chút Dược Vương trang đi như thế nào?"
Thư sinh ngẩng đầu, nhất thời hai mắt sáng ngời, khen: "Một tiểu nương tử thật xinh đẹp!"
Tiểu Hồ Phỉ hận nhất là nam nhân khác nhìn ngắm mẫu thân của mình bằng cặp mắt háo sắc, nghe vậy cả giận nói: "Tên thư sinh này thật lỗ mảng!"
Thư sinh vừa nhìn Hồ Phỉ, trong miệng tấm tắc: "Cốt cách thanh kỳ, là một kỳ tài luyện võ, đem dùng làm thí nghiệm thử thuốc thì có lẽ hiệu quả khẳng định không tồi." Nói xong liền đưa tay bắt đến, Hồ Phỉ coi như cũng đã có võ công cơ bản, đưa tay sử dụng Xuân Tàm chưởng pháp đón đỡ, bất quá lại không có tác dụng dưới trảo của đối phương, thoáng cái bị khống chế.
"Phỉ nhi!" Hồ phu nhân sợ hãi hô lên, một khúclụa trắng cấp tốc bay qua.
"Ơ?" Thư sinh thấy lụa trắng tới vừa nhanh vừa vội, góc độ lại xảo quyệt, vội vã vươn ngón tay kẹp lấy đầu vải sắp đánh vào chổ hiểm.
Hồ phu nhân thấy thế thần sắc biến đổi, cổ tay run lên, lụa trắng thoáng cái kéo một vòng lớn, đổi hướng đánh về đại huyệt phía sau thư sinh.
Thư sinh nắm đầu vai Hồ Phỉ, điểm huyệt đạo của hắn, bước chân nhoáng lên, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, chỉ thấy thư sinh đã nhảy ra khỏi vòng công kích từ lụa trắng của Hồ phu nhân.
"Các hạ là người phương nào, vì sao rõ ràng chiêu thức võ công của ta." Hồ phu nhân mặt trầm như nước nhìn thư sinh đối diện.
"Ngân Linh Kim Tỏa của phái Cổ Mộ, chuyên đánh huyệt đạo quanh thân kẻ địch, quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là đáng tiếc gặp phải tại hạ." Thư sinh sờ sờ hàm râu của mình, đắc ý cười nói.
"Tẩu tẩu là người của phái Cổ Mộ?" Trong lòng Tống Thanh Thư cả kinh, nhìn thoáng qua Hồ phu nhân xinh đẹp lung linh như băng tuyết, trong lòng suy nghĩ, từ khí chất bên ngoài quả thật phù hợp tiêu chuẩn thu đồ đệ của phái Cổ Mộ, bất quá ngoại trừ Tiểu Long Nữ, Lý Mạc Sầu, không nghe nói qua phái Cổ Mộ còn truyền thụ thêm người đệ tử nào nữa?
Hồ phu nhân thần sắc càng ngưng trọng, "Trong thiên hạ biết phái Cổ Mộ đều rất ít, các hạ lại có thể rõ ràng phương pháp công phá võ công của phái Cổ Mộ."
Tên thư sinh kia lại lắc đầu, "Tại hạ chỉ hiểu một ít da lông mà thôi, võ công cao thâm nhất Ngọc Nữ Tâm Kinh, Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm Pháp của quý phái, há có thể phá giải dễ dàng như vậy."
"Thấy các hạ có phong độ của người đứng đầu một phái, nói vậy cũng là tông sư một phương, cần gì phải khó xử một tiểu hài tử chứ?" Tống Thanh Thư thấy thế tiến lên nói.
Thư sinh quan sát Tống Thanh Thư, khóe miệng lộ ra một nụ cười hèn mọn: "Diệu quá diệu quá, một người quả phụ xinh đẹp thiên tiên, cùng một hậu sinh tuấn tú một đường đồng hành. Cô nam, quả nữ, củi khô, lửa cháy, thật sự là diệu quá diệu quá. . ."
"Khốn nạn!" Hồ phu nhân tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, hét lên một tiếng, liền tấn công đến, "Cẩn thận!" Tống Thanh Thư liếc mắt liền nhìn thấu ý đồ của thư sinh, rõ ràng là vì khiến cho Hồ phu nhân tức giận công tâm, lộ ra kẽ hở.
Quả nhiên, Hồ phu nhân cùng hắn ta đấu hơn mười chiêu, liền hét to một tiếng, trước ngực đã trúng một chưởng, cấp tốc lui về phía sau, khóe miệng đã thấm ra một vệt máu tươi.
Thư sinh cũng không truy kích, chỉ là xoa xoa ngón tay, đưa lên chóp mũi ngửi một hơi thật sâu, vẻ mặt say sưa: "Xúc cảm thật không tồi, còn thơm như vậy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT