Tống Thanh Thư thầm cảm thấy may mắn trong lòng, xem ra Đông Phương Bất Bại cũng không nắm chắc mười phần về trận chiến đêm trăng tròn, bằng không sẽ không dễ dàng để mình lừa nói ra giới tính thật sự.
Chỉnh chu lại tâm thần, Tống Thanh Thư mở miệng nói: "Tuyệt kỹ thành danh của Phong Thanh Dương năm đó là là Độc Cô Cửu Kiếm, nhưng hiện giờ lão ra tay đã không còn là chiêu thức Độc Cô Cửu Kiếm năm đó. Đông Phương cô nương, Tống mỗ đã hết lời rồi, xin được cáo từ."
Nhìn Tống Thanh Thư rời đi, vẻ mặt Đông Phương Bất Bại mặt âm tình bất định, nhìn lên trời cao, có chút đăm chiêu: "Vô chiêu thắng hữu chiêu?"
Tống Thanh Thư không biết là tất cả những hành động của mình có hiềm nghi làm hại Phong Thanh Dương, loại cao thủ cấp bậc này vốn nên quyết đấu công bằng, hắn chỉ là kéo hai người về lại cùng một khởi điểm mà thôi.
Sống mấy ngày trong cảnh màn trời chiếu đất trên cây, Tống Thanh Thư cuối cùng cũng chờ tới đêm trăng tròn, nhìn hai nàng đã hóa trang thành ngự tiền thị vệ, không khỏi dặn dò: "Bộ dạng của các ngươi quá tuấn tú, quá bắt mắt. Trốn ở sau lưng ta, tận lực đừng có nói gì, bằng không để người ta nghe thấy giọng nói của các ngươi thì rất khó mà không nổi hoài nghi."
Hạ Thanh Thanh đang đầy một bụng tâm sự, tùy ý gật đầu. Lý Nguyên Chỉ thì cố nén hưng phấn trong lòng, ra sức gật đầu.
Chú ý thấy vẻ tung tăng trong mắt Lý Nguyên Chỉ, đối lập với bộ dạng tâm sự trùng trùng của Hạ Thanh Thanh, trong lòng Tống Thanh Thư không khỏi cảm thán nói: thiếu nữ đúng là luôn vô ưu vô lự.
Mấy ngày nay Đa Long và Tống Thanh Thư thì bận tới sứt đầu mẻ trán, hôm nay là ngày quyết chiến, hai người phân biệt gia tăng binh linh canh gác ở các cửa cung và gia tăng mấy lần thị vệ tuần tra so với thường ngày.
"Tống huynh đệ!" Đa Long ở xa xa nhìn thấy Tống Thanh Thư thì mắt sáng lên, vội vàng kéo hắn sang một bên, lén lút nhìn bốn phía rồi hạ giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy trận chiến tối nay ai sẽ có phần thắng lớn hơn?"
Tống Thanh Thư nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên: "Hai người đều là cao thủ tuyệt thế, chưa giao thủ thì chẳng thể nào đoán được đâu."
Đa Long cười nói: "Tống huynh đệ, mọi người đều là người một nhà, ta chỉ nhắc ngươi con đường phát tài mà thôi."
Tống Thanh Thư vội vàng hỏi: "Mong Đa đại ca chỉ điểm thêm."
Đa Long lại nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe lén, mới nói: "Tuy Đông Phương giáo chủ được công nhận là đệ nhất cao thủ của Đại Thanh, nhưng dù sao võ học cảnh nội Đại Thanh quốc chúng ta khá là điêu linh, người trong võ lâm của quốc gia khác sẽ cảm thấy Đông Phương giáo chủ là hữu danh vô thực."
"Phong Thanh Dương thì lại khác, lão thành danh từ sớm, đã là thần thoại ở địa khu Trung Nguyên võ học hưng thịnh từ mấy chục năm trước, bởi vậy trong chốn võ lâm có không ít người đều xem trọng phần thắng của Phong Thanh Dương."
"Nhà cái trong kinh thành đã sớm nhắm chuẩn thương cơ, mở cửa đặt cho hai người, Phong Thanh Dương là một ăn hai, Đông Phương giáo chủ là một ăn ba, nếu hai người trước lúc hừng đông chưa phân thắng bại thì coi như là ngang cơ, người đặt cửa hòa cũng là một ăn ba."
"Ồ!" Tống Thanh Thư nhướn mày, không ngờ ngành cá cược cổ đại cũng phát đạt như vậy, vội vàng hỏi, "Vậy Đai đại ca đặt cửa nào?"
"Hắc hắc, " Đa Long cười quỷ dị, "Tống huynh đệ, đây là cơ hội phát tài mà ta nói đấy."
"Thế là sao?" Tống Thanh Thư nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT