"Người của nước khác tất nhiên xem trọng Phong Thanh Dương hơn, rất nhiều người cho dù trong lòng còn hoài nghi, cũng chỉ đề phòng hai người đánh ngang cơ, Đông Phương giáo chủ là phổ biến không được xem trọng, nếu chúng ta bỏ ra số tiền lớn mua mua Đông Phương giáo chủ thắng, chẳng phải là có thể kiếm một khoản lớn à?" Đa Long càng nói càng hưng phấn, hô hấp cũng trở nên dồn dập. 

Tống Thanh Thư nghe vậy thì nhướng mày: "Ngươi xác định là Đông Phương giáo chủ có thể thắng à?" 

"Đây là chỗ mấu chốt!" Đa Long hưng phấn mà nói, "Hôm nay hoàng thượng cố ý phái ta tới thông tri cho ngươi, bảo ngươi âm thầm giúp Đông Phương giáo chủ một tay." 

Tống Thanh Thư sửng sốt, lập tức có phản ứng, Đông Phương Bất Bại hiện tại là cao thủ số một dưới trướng Khang Hi, Khang Hi tất nhiên không muốn hắn bị tổn thương, bởi vậy không từ thủ đoạn giúp Đông Phương Bất Bại thủ thắng cũng là bình thường. . . 

Nhưng Tống Thanh Thư đâu muốn nhúng tay vào vũng nước đục này, nhìn Hạ Thanh Thanh, Tống Thanh Thư ở xa xa rồi cười khổ nói với Đa Long: "Đa đại ca, với võ công của Phong Thanh Dương và Đông Phương giáo chủ, ta làm sao mà nhúng tay vào được chứ? Hơn nữa, cho dù ta xuất thủ, nhưng ngoài cung có nhiều nhân sĩ võ lâm đều ở chỗ cao quan sát, vậy thì đổ cục liệu còn có ý nghĩa gì?" 

Đa Long do dự một chút, nhìn Tống Thanh Thư nói: "Tống huynh đệ, ta coi ngươi là là người một nhà nên mới nói, hoàng thượng đã hạ khẩu dụ rồi, nếu ngươi kháng chỉ, hơn nữa kết quả luận võ cuối cùng không phải là kết quả mà hoàng thượng muốn nhìn thấy, đến lúc đó mặt rồng giận dữ, cho dù Vi tước gia cũng không cứu được ngươi đâu." 

Thấy Tống Thanh Thư sắc mặt khó coi, Đa Long tiếp tục nói: "Hơn nữa, hiện giờ không ít vương công đại thần đều biết được tin tức này, đều đặt cược rất lớn, nếu cuối cùng Đông Phương giáo chủ bị đánh bại, hại bọn họ mất hết vốn liếng. Cho dù hoàng thượng khoan dung độ lượng, không trách tội Tống huynh đệ, ngươi cũng không thể tiếp tục đứng chân trong triều đình được nữa. Về phần vấn đề giấu diếm tai mắt của người ta, Tống huynh đệ có võ công cao như vậy, chắc hẳn không làm khó được ngươi đâu." 

"Được rồi, Tống mỗ sẽ gắng hết sức." Tống Thanh Thư sắc mặt ngưng trọng, xoay người rời đi. 

"Tống huynh đệ cứ yên tâm đi, chỉ cần Đông Phương giáo chủ thắng, mọi người đều sẽ để lại cho ngươi một phần lễ tạ." Nghe thấy thanh âm từ phía sau truyền đến, Tống Thanh Thư cười khổ một tiếng, tùy ý phất phất tay tỏ vẻ hiểu rồi. 

"Đa Long nói gì với ngươi thế?" Thấy hắn quay lại, Hạ Thanh Thanh nghi hoặc hỏi. 

"Không có gì, một số vấn đề về an toàn của Tử Cấm thành tối nay thôi." Tống Thanh Thư nào dám nói thật với nàng ta, cố nhếch miệng, nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc, "Chúng ta trước tiên đi tuần tra một lượt những nơi còn lại đi đã." 

"Không ngờ hôm nay quan khán hai cao thủ đỉnh cấp quyết đấu ở cự ly gần, trở về kể lại với sư phụ, hắn chắc là ghen tị lắm." Trong nhóm ba người này, chỉ có Lý Nguyên Chỉ là ôm thái độ người xem đối với quyết đấu đêm nay. 

Tống đại ca, ngươi đã giao thủ với hai người bọn họ rồi, ngươi nói xem Phong thái sư thúc đêm nay có thể thắng được không?" Hạ Thanh Thanh vẻ mặt âu lo, kéo Tống Thanh Thư lặng lẽ hỏi. 

"Cảnh giới võ học của Phong tiền bối cao hơn, động tác của Đông Phương Bất Bại lại nhanh hơn, hai người đều có ưu khuyết riêng, thực lực tổng hợp rất gần nhau, nếu quyết đấu công bằng, thắng bại của hai người chắc là năm năm. Có điều lúc trước ở Hoa Sơn, Phong lão tiền bối đã từ trong miệng ta biết được một số đặc điểm của Đông Phương Bất Bại, kể ra thì phần thắng của lão chắc lớn hơn..." 

Tống Thanh Thư đành phải lừa nàng ta, trong lòng lại thầm nghĩ, mình lúc trước cũng lén lút báo tin cho Đông Phương Bất Bại, đêm nay bất kể là như thế nào cũng không thể động thủ giúp Đông Phương Bất Bại nữa, bằng không Thanh Thanh sao có thể tha thứ cho mình? 

Nhưng lại không thể trực tiếp kháng chỉ, thật là đau đầu, Tống Thanh Thư bực bội lắc lắc đầu. 

Một nhóm ba người bất tri bất giác đi tới chỗ huấn luyện của Niêm Can Xử, các đệ tử con tin của các môn phái nhìn thấy Tống Thanh Thư tới thì đều dừng luyện võ, tiến lên bái kiến. 

Tống Thanh Thư phất tay ra hiệu, nói: "Chắc các ngươi cũng biết về trận quyết đấu đêm nay rồi, để bảo đảm an toàn cho hoàng cung, tối nay hoàng cung thủ vệ sẽ đặc biệt sâm nghiêm. Các ngươi vẫn chưa phải là thị vệ chính thức, cho nên các ngươi tối nay không thể ra khỏi sân… Không thể xem quyết đấu thôi mà, nhìn vẻ mặt của ngươi sao giống như vừa ăn phải thạch tín thế?" 

Thấy bộ dạng của một người trong sân, Lý Nguyên Chỉ đứng sau lưng Tống Thanh Thư sắc mặt không khỏi trở nên trắng bệch. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play