Mấy người bị hắn điểm danh nhìn nhau, không tình nguyện đứng dậy. 

Một người dung mạo khí chất phong nhã, một người diện mạo tuấn tú, người còn lại thì dương cương uy mãnh, quả nhiên là một người rắn rỏi, hai người còn lại là một đôi song sinh, cả người cũng có một cỗ khí chất nhiếp người. 

Tống Thanh Thư gật gật đầu, nói: "Cuối cùng cũng có mấy hạt giống tốt, các ngươi là người của môn phái nào? Giới thiệu về võ công của mình đi." 

"Tại hạ Trần Khác Bồng Lai phái, Bồng Lai kiếm pháp luyện coi như là khá thành thục." Nam nhân khí chất phong nhã nói. 

"Tại hạ Phi Hạc môn Đồng Dư, am hiểu công phu điểm huyệt bằng phán quan bút." Thiếu niên tuấn tú nói. 

"Tại hạ Thần Quyền môn Mã Lai, một đôi công phu trên bàn tay không có khó khăn gì." Hán tử uy mãnh mở miệng nói, tiếng như chuông đồng. 

"Huynh đệ chúng ta là Thiết Chưởng phái, luyện công phu Thiết Sa chưởng." Đôi song bào thai nói. 

"Những môn phái tam lưu này có thể có dạng hảo thủ gì chứ?" Tống Thanh Thư thầm nghĩ trong lòng, thuận miệng đáp: "Một khi đã như vậy, mấy người các ngươi sẽ phụ trách huấn luyện võ công cho những người còn lại, chờ tất cả mọi người tới đông đủ rồi, ta sẽ thống nhất huấn luyện các ngươi." Tống Thanh Thư lúc này trong lòng vẫn canh cánh chuyện trân chi chiến trăng tròn mấy ngày sau, thấy nhóm người này quá tốt xấu lẫn lộn, hiện tại cũng lười chẳng muốn quản, nói xong liền xoay người rời đi. 

"Đại nhân, chúng ta sau này sẽ ở đây à?" Trần Khác do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi. 

"Đúng, các ngươi trong khoảng thời gian này sẽ luyện võ ở giáo trường này, ăn uống ngủ nghỉ sẽ có thái giám an bài, nhớ rõ không được vượt qua từ Càn Thanh môn về phía bắc, bằng không xông vào nội cung, sẽ là tội lớn giết không cần hỏi đấy." Không biết vì sao, Tống Thanh Thư đột nhiên muốn gặp Đông Phương Bất Bại một lần, sau khi trả lời xong thì đi tới chỗ Đông Phương Bất Bại. 

Nghĩ đến câu nói Đông Phương nha đầu của thái giám Quỳ Hoa, lại liên tưởng tới xúc cảm mềm mại no đủ vào tay hôm đó, Tống Thanh Thư không khỏi nghi hoặc, xem ra hiện giờ Đông Phương Bất Bại đã biến thành nữ nhân rồi, chỉ là biết là vì Quỳ Hoa Bảo Điển quá mức thần kỳ, dẫn tới nam nhân thay đổi giới tính, hay Đông Phương Bất Bại vốn chính là nữ. 

Đi đến gần, Tống Thanh Thư từ xa xa đã cảm nhận được khủng bố khí tức khủng bố trong sân, nhất thời không khỏi trở nên do dự: "Đêm đó sau khi giao thủ với nàng ta, nàng ta khẳng định đã hoài nghi ta, nếu lát nữa bị nàng ta nhìn ra dấu vết, chính cái gọi là lão hổ không thể sờ mông, nghĩ đến việc ta làm đêm đó, nàng ta tấtsẽ giết ta." 

"Tống đại nhân sáng sớm đã tới thăm Đông Phương, không biết là có chuyện gì?" Trong phòng truyền đến một giọng nói thản nhiên. 

Nghe giọng nam trầm thấp đó, Tống Thanh Thư lại nghi hoặc, "Chết thì chết, cứ liều một phen." Hạ quyết tâm, Tống Thanh Thư cắn chặt răng, hỏi: "Tống mỗ muốn thỉnh giáo Đông Phương giáo chủ là nam hay là nữ?" 

"Hả!" Trong thanh âm tràn ngập vẻ tức giận, một bóng đỏ từ trong phòng bay ra, tới trước mặt Tống Thanh Thư, hai mắt nhìn hắn đầy sắc bén, "Ngươi lặp lại lần nữa xem?" 

Cả người Tống Thanh Thư phủ kín kình khí, âm thầm phòng bị, mở miệng nói: "Lúc trước Quỳ Hoa lão tổ nói với Tống mỗ rằng mỗ Đông Phương giáo chủ là nữ, Tống mỗ cảm thấy có chút khiếp sợ, cho nên tới chứng thực." 

"Tống Thanh Thư, ngươi có phải là dám chắc rằng bổn tọa sắp phải quyết chiến với Phong lão đầu cho nên không dám lãng phí công lực trên người ngươi chứ?" Đông Phương Bất Bại cười lạnh nói. 

“Tại hạ không dám," Tống Thanh Thư thầm lau mồ hôi, "Có điều giáo chủ là người thông minh, tất nhiên biết nên như lấy hay bỏ." 

"Tống đại nhân, bổn tọa biết ngươi gần đây công lực tăng trưởng không ít, có điều ngươi không khỏi đánh giá quá cao năng lực của mình rồi, bổn tọa cho dù lấy tính mệnh của ngươi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến luận võ sau này đâu." Đông Phương Bất Bại cười nhạo nói. 

"Tuy Tống mỗ công lực thấp kém, nhưng chưa bao giờ coi khinh bản thân." Tống Thanh Thư hờ hững cười nói, "Nếu giáo chủ đã nắm chắc như vậy thì sớm đã xuất thủ rồi." 

Thấy ruy Tống Thanh Thư đứng trước mặt mình ngoan ngoãn nhẹ nhàng, nhưng thân thể hắn luôn chậm rãi di động theo khí cơ của mình, hóa rất nhiều thế công tiềm tàng của mình thành vô hình, trong lòng Đông Phương Bất Bại cũng kinh ngạc không thôi: Mình muốn thủ thắng, chỉ sợ thật sự phải tốn không ít công phu. 

Hừ lạnh một tiếng, Đông Phương Bất Bại thu hồi kình lực, khoanh tay đứng đó, nhìn ánh mắt trời, thản nhiên nói: "Bổn tọa là nam hay là nữ, đối với Tống đại nhân mà nói thì có liên quan gì à?" 

Tống Thanh Thư lúc trước vẫn cho rằng Đông Phương Bất Bại là gay, loại bất nam bất nữ bất nam bất nữ này chết rồi cũng coi như là tinh lọc hoàn cảnh. Cho nên trên Hoa Sơn mình không chút do dự kể lại một lượt võ công, cùng với một số đặc điểm xuất thủ của Đông Phương Bất Bại với Phong Thanh Dương. 

Nhưng đừng bởi vậy mà xem thường, đối với loại cao thủ cấp bậc như bọn họ mà nói, Phong Thanh Dương có thể từ trong lời nói của Tống Thanh Thư có được đủ tin tức, biết người biết ta, nhưng ngược lại, Đông Phương Bất Bại lại hoàn toàn không biết gì về võ công của Phong Thanh Dương, chỉ dựa vào một số lời đồn trong võ lâm để phỏng đoán, nếu thật sự giao thủ, chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt thòi lớn. 

Sau khi biết được Đông Phương Bất Bại có thể là cô nương, lập trường của Tống Thanh Thư lập tức dao động, không biết vì sao, hắn theo bản năng không hy vọng Đông Phương Bất Bại phiên bản nữ gặp bất trắc gì, có lẽ là chịu ảnh hưởng của phim ảnh kiếp trước, có lẽ là tật xấu thương hương tiếc ngọc từ trong xương tủy lại tái phát, hoặc có lẽ là cảm giác mềm mại đầy tay đêm đó khiến hắn lưu luyến. . . 

Đương nhiên Tống Thanh Thư không dám nói những điều này với và Đông Phương Bất Bại nói, đành phải trả lời: "Nếu giáo chủ là nam nhân, Tống mỗ sẽ xoay người đi ngay, không dám tiếp tục quấy rầy sự thanh của giáo chủ; nếu giáo chủ là nữ nhân, Tống mỗ có một lời muốn bẩm báo, chuyện liên quan tới thành bại trận chiến đêm trăng tròn của giáo chủ." 

Tống Thanh Thư chắc chắn nếu đối phương là nam hoặc là gay, với loại tính cách bễ nghễ thiên hạ của hắn, khẳng định sẽ khinh thường coi mình là đang nói dối. 

"Ngươi hãy nói nghe thử đi." Đông Phương Bất Bại vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, khuôn mặt nam nữ khó phân không lộ chút tỉnh cảm nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play