"Đại mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, có nhớ ta không?" Trở lại nhà mình, thấy trong phòng tối om, Tống Thanh Thư tiến lên vươn tay ra định đẩy cửa.
"Vù!" Tống Thanh Thư vội vàng lắc mình, nhìn Kim Xà trùy kẹp giữa hai ngón tay, không khỏi cười khổ nói: "Thôi thôi, các ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài tìm chỗ ngủ."
Dựa vào một cành cây đại thụ, Tống Thanh Thư buồn bực không thôi: Một hòa thượng nấu nước uống, hai hòa thượng cầm nước uống, ba hòa thượng thì không có nước uống. Hiện tại ngay cả phúc tề nhân cũng chẳng làm được, ngày sau sao mà mở hậu cung.
"Là ai?" Một đội thị vệ tuần tra ngang qua ngẫu nhiên phát hiện bóng người trên cây, giật mình rút đao hỏi.
Tống Thanh Thư thò đầu ra ngoài: "Đừng lo, là ta đây, gần đây hoàng cung không yên ổn, ta sau này buổi tối đều sẽ ở trên cao giám thị xem trong hoàng cung có gì dị thường hay không. Các ngươi cứ tuần tra như bình thường, không cần chào hỏi ta, để tránh khiến ta bại lộ."
"Tống đại nhân đúng là tấm gương của chúng ta." Mấy thị vệ giơ ngón cái lên, cười nịnh nhọt.
Khi mọi người đi rồi, Tống Thanh Thư lập tức nằm lại trên cây, với tay kéo cành cây ở gần tới che trước người, nhắm mắt lại ngủ: "Đúng là gặp quỷ mà, ai đời buổi tối lại rảnh rỗi đi giữ nhà trông sân cho Khang Hi, ta đâu phải là Cáp Sĩ Kỳ."
Sáng sớm ngày hôm sau, nghe thấy phía dưới có tiếng mở cửa, Tống Thanh Thư cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy hai nàng bắt đầu rửa mặt chải đầu trong sân, vội vàng từ trên cây nhảy xuống.
"Ừ." Hạ Thanh Thanh trả lời một cách thản nhiên, đột nhiên thần sắc trở nên tựa cười mà như không phải cười, "Công tử tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?"
"Ngon, ngon, trăng sáng sao thưa, cũng có phong vị khác lạ." Tống Thanh Thư cười ha ha.
Lý Nguyên Chỉ cuối cùng không nhịn được, bật cười: "Nửa đêm hôm qua chúng ta nghe thấy một tiếng rầm, không biết là thứ gì từ trên cây rơi xuống?"
"Có à? Sao ta không nghe thấy nhỉ?" Tống Thanh Thư thần sắc lúng túng nói, "Đúng rồi, ta hôm nay phải tới chỗ thống lĩnh hộ quân xem con tin của các môn phái có tới không, đi trước nhé, không tán gẫu được với các ngươi rồi." Nói xong liền vội vàng bỏ chạy.
Vừa chạy ra khỏi cửa lớn không bao lâu, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười khanh khách, Tống Thanh Thư không khỏi dừng lại xoa xoa đứt, hít một hơi lạnh: "Ngày hôm qua ngã đau quá, không biết Tiểu Long Nữ làm sao mà ngủ được trên một chiếc dây thừng nhỉ."
Đi tới Anh Vũ môn, cầm một chén trà lạnh súc miệng, Tống Thanh Thư nói ra ý đồ đến của mình với thị vệ, thị vệ vội vàng mời thống lĩnh Hộ quân tới.
"Thì ra là Tống đại nhân." Thống lĩnh Hộ quân nhiệt tình chào đón, tuy chức quyền của hắn cao hơn Tống Thanh Thư, nhưng hắn biết rõ Tống Thanh Thư hiện giờ chính là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng, càng từ con đường khác biết được Tống Thanh Thư sắp thành lập "Niêm Can Xử", cho nên không dám lơ là.
"Bái kiến thống lĩnh đại nhân, " Tống Thanh Thư hành lễ, hỏi, "Không biết hiện tại có bao nhiêu đệ tử của các môn phái tới báo cáo rồi."
"Dựa theo danh sách thì chắc có khoảng trăm linh ba người, " Thống lĩnh Hộ quân mở một danh sách, "Có điều vẫn chưa tới ngày hết hạn báo danh, bởi vậy chỉ có ba mươi mấy người tới."
"Mới ba mươi mấy người thôi à?" Tống Thanh Thư có chút thất vọng, nhưng vừa nghĩ tới cũng miễn cưỡng đủ dùng rồi, tâm tình mới tốt hơn một chút, "Ta giờ dẫn họ đi, thống lĩnh đại nhân không có ý kiến gì chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, hoàng thượng truyền chỉ, bọn chúng ta phải hết sức phối hợp công tác với Tống đại nhân, nếu Tống đại nhân có cần gì thì cứ nói." Thống lĩnh Hộ quân vỗ ngực, nói.
"Tạm thời thì không có gì, nếu cần thì sẽ tới làm phiền thống lĩnh đại nhân." Cáo từ hộ quân, Tống Thanh Thư trong lòng cảm thán quyền lực quả nhiên là thứ tốt.
Có điều khi hắn nhìn thấy ba mươi mấy người dưới tay mình, Tống Thanh Thư rốt cuộc cười không nổi nữa.
"Đây là như thế nào một đám bí thối táo nứt." Tống Thanh Thư thầm than một tiếng trong lòng, chỉ vào nhóm người trước mắt này, cả người run rẩy.
"Trong môn phái của các ngươi không còn người khác à? Trông béo như lợn thì cũng thôi đi, người này... không ngờ còn lưng còng, còn cả ngươi nữa, không ngờ là cụt một tay, ngươi cho rằng ngươi là Dương Quá à."
Mấy người bị hắn điểm danh vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Đại nhân bớt giận, những người còn lại trong môn phái chúng ta cũng muốn vào cung làm việc lắm, nhưng trên sắc lệnh của triều đình đã nói rõ, mộ binh con của chưởng môn các môn phái nhập kinh, không có con nối dòng thì phái cháu ruột vào kinh, nếu không có cháu thì phái đệ tử thủ tịch đời thứ hai tới...Các môn phái chúng ta đều rất nghiêm khắc nghiêm khắc mệnh lệnh của triều đình, mong địa nhân hiểu cho."
Nhìn đám người dung mạo kỳ dị này, trong đầu Tống Thanh Thư không khỏi hiện lên hình ảnh của mấy thị nữ của Lý Hư Không công tử trong Tây Du Hàng Ma.
Bực bội nhổ một bãi nước bọt, Tống Thanh Thư dạo qua một vòng, "Ngươi, ngươi, ngươi, còn cả ngươi nữa... Bước ra khỏi hàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT