Ban đêm Tống Thanh Thư tỉnh lại, thấy Chu Chỉ Nhược nằm ngủ nghiêng trên giường đối diện, nhất thời toát ra một vẻ chán ghét, bộ não bắt đầu vận động, suy tư làm sao báo thù, thay cho “Tống Thanh Thư” vốn dĩ, cũng thay bản thân mình cọ rửa nỗi nhục nhã vô cùng này, bất quá khi hắn nghĩ đến Trương Vô Kỵ võ công cái thế, lại là giáo chủ Minh Giáo, Minh giáo có thể củng cố địa vị ở Tây Vực ngang với Mông Cổ, có thể thấy được thanh thế khổng lồ, bản thân mình bây giờ chỉ là một phế nhân, lại không có võ công, vừa không có quyền thế, làm sao báo thù? Trong lúc nhất thời cảm giác vô lực rải toàn thân.
Trong lúc vô tình lại nhìn tới khuôn mặt tuyệt mỹ của Chu Chỉ Nhược, chiến ý của Tống Thanh Thư theo hận ý từng chút thiêu đốt lên.
Kinh mạch đứt đoạn, nghĩ biện pháp chữa lành là xong, lúc trước Cửu Âm Chân Kinh và Hàng Long Thập Bát Chưởng bên trong Ỷ Thiên kiếm Đồ Long đao, bản thân mình đại khái đều còn nhớ rõ, hơn nữa quen thuộc đối với võ tàng trong thế giới này, nói vậy luyện thành võ công tuyệt thế cũng không khó, sau đó tìm đến mấy cái bảo tàng, hiện nay thiên hạ đại loạn, rất dễ dàng có thể kéo một thế lực, cuối cùng sẽ quyết một trận thư hùng với Trương Vô Kỵ. . .
Khi ý nghĩ này càng ngày càng rõ ràng, tâm tình của Tống Thanh Thư ngược lại chậm rãi bình thản xuống. Hắn cũng nghĩ qua âm thầm thông báo Triệu Mẫn đến đây bắt gian, bất quá Triệu Mẫn là một nữ nhân thông minh đến đáng sợ, khó bảo toàn nàng ấy sẽ không vì nguyên nhân nào đó đem bản thân mình bán đứng cho Trương Vô Kỵ, đến lúc đó bản thân mình ngược lại bị bại lộ ra, ba người bọn họ nhất định không tha cho mình. . . Ngẫm thôi đã thấy sợ.
Ngày hôm sau, trước mặt của mọi người, Trương Vô Kỵ tiếc nuối tuyên bố bản thân mình bất lực đối với kinh mạch đứt đoạn, Chu Chỉ Nhược còn có chút lo lắng Tống Thanh Thư sẽ thất thố, thế nhưng không ngờ rằng Tống Thanh Thư ngược lại rất trấn định uống một ngụm nước trà, bình thản nói: "Thiên ý như vậy, Tống mỗ cũng không trách người khác, trong khoảng thời gian này phiền phức Trương giáo chủ."
Lúc này ngay cả Triệu Mẫn đều có chút kinh ngạc quan sát hắn một phen, Tống Thanh Thư cười nhạt một tiếng đáp lại, trong lòng suy nghĩ không ngừng, liên tục hoàn thiện kế hoạch trả thù ngày sau của bản thân mình.
Đây là một thân bản lĩnh kiếp trước tại xã hội luyện ra, trừ phi là thắng bại đã định, nếu không hắn tuyệt đối không sẽ bại lộ sớm oán hận chi tâm của mình, khiến cho đối thủ nổi lên phòng bị chi tâm.
Nói chuyện phiếm một lúc, bởi vì chiến sự Tây Vực căng thẳng, Trương Vô Kỵ phải suất lĩnh thủ hạ rời đi sớm, Chu Chỉ Nhược phân phó đệ tử thu dọn hành lý, cũng bước trở về núi Nga Mi.
"Chưởng môn gần đây tựa như trở nên ngày càng xinh đẹp." Hai người nữ đệ tử trẻ tuổi dọc theo đường đi bắt đầu nịnh hót Chu Chỉ Nhược.
Trước đó Chu Chỉ Nhược đẹp thì có đẹp thật, thế nhưng trên mặt luôn luôn một vẻ tối tăm, khiến người nhìn có chút sợ, bây giờ khóe miệng tùy thời lộ vẻ một nụ cười nhợt nhạt, so sánh ra, quả thật so với trước đó càng xinh tươi hơn vài phần.
"Chỉ Nhược thiên sinh lệ chất, đương nhiên sẽ càng ngày càng đẹp." Tống Thanh Thư nhẹ nhàng lôi kéo tay nhỏ của Chu Chỉ Nhược, thâm tình nhìn nàng. Cảm thụ được da thịt mềm mại của nàng, trong lòng lại cười nhạt, các đệ tử không biết nguyên nhân, thế nhưng hắn rõ ràng, đã nhiều ngày qua Chu Chỉ Nhược mỗi ngày được Cửu Dương Chân Khí của Trương Vô Kỵ tẩm bổ tinh hoa, đương nhiên càng thêm quyến rũ động nhân.
Bởi vì có đệ tử nhìn chăm chú, Chu Chỉ Nhược cũng ngại trực tiếp đưa tay rút về, dù sao người ta là trượng phu của mình, chỉ là trong lòng có chút không kiên nhẫn, ánh mắt dần dần bắt đầu trở nên băng lãnh, nàng ấy mặc dù tại trước mặt Trương Vô Kỵ tự cho mình là Tống phu nhân, nhưng cũng không ý nghĩa nàng ấy thật sự cho phép Tống Thanh Thư làm một ít chuyện phu thê gian thân mật đối với nàng.
Tống Thanh Thư cảm thấy không khác biệt lắm, cũng thả hai tay của nàng ta ra, ưu nhã ngồi trên xe ngựa dưỡng thần.
Trải qua vô số tính toán và suy tưởng, hai ngày nay trong lòng hắn đã có tính toán, tuy rằng hy vọng nối liền kinh mạch không lớn, nhưng cũng phải đi thử một phen mới cam tâm. Thiên hạ tứ đại thần y, Bình Nhất Chỉ và Tiết Thần Y có lẽ cũng chỉ được trình độ ngang ngửa với Hồ Thanh Ngưu, Trương Vô Kỵ nếu không có biện pháp, bọn họ hẳn là cũng không biện pháp gì, còn lại chỉ có Độc Thủ Dược Vương thần bí nhất, huống chi chỗ đó của ông ta còn có một Hạnh Lâm Thánh Thủ Trình Linh Tố của tương lai, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có chỗ đó có hy vọng lớn nhất.
Nếu như tất cả thuận lợi, trị khỏi kinh mạch, bản thân mình muốn khổ luyện võ công phải đi lấy bí tịch thần công, còn có lấy ra bảo tàng, tất cả hành sự theo kế hoạch, nếu như bất hạnh thật sự không cách nào trị liệu, cùng lắm thì không học võ cũng được, Vi Tiểu Bảo người ta cũng không phải là võ công gì cũng không biết đấy sau, nhưng mà sinh hoạt vẫn tốt đấy thôi, bản thân mình kiếp trước cũng đi từng bước mà bò lên cao, đời này không có lý do không làm được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT