"Không cần gọi, trúng phải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, trong vòng một canh giờ hắn sẽ không tỉnh lạ được." Lúc này âm thanh của Trương Vô Kỵ truyền tới, Tống Thanh Thư sợ hãi cả kinh, huyệt ngủ trên người lập tức bị điểm.
Nghe được nội dung nói chuyện của hai người, Tống Thanh Thư trước khi hôn mê rốt cục rõ ràng hai người quả nhiên thông đồng cùng nhau, trong lòng phẫn nộ như núi lửa phun trào, ha ha, bản thân mình thật đúng là ngây thơ, cho rằng bọn họ là vì muốn cứu bản thân mình, vậy mà chỉ coi đây là ngụy trang, tiện cho bọn họ yêu đương vụng trộm.
"Trương Vô Kỵ, ngươi có ý gì?" Thấy Tống Thanh Thư nghiêng đầu, Chu Chỉ Nhược vội vã vươn ngón tay lên chóp mũi hắn, cảm thụ được hơi thở của hắn vẫn ổn định, quay đầu nhìn Trương Vô Kỵ, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
"Không như vậy chúng ta đâu có cơ hội nói chút chuyện riêng, hắn nếu như tỉnh, luôn luôn không tiện." Trương Vô Kỵ nhìn Tống Thanh Thư một chút, nói.
"Trương giáo chủ, mong rằng tự trọng!" Chu Chỉ Nhược đứng lên, trong giọng nói manh theo một tia hàn ý, "Trước đó ta xác thực đáp ứng hòa hảo với ngươi, thế nhưng đối với Tống Thanh Thư, ta thiếu nợ hắn, ngươi phải đem hắn chữa cho tốt. Bằng không, trong lòng ta tóm lại vẫn có khúc mắc, không có khả năng sẽ tốt với ngươi."
Trương Vô Kỵ im lặng một hồi, đáp: "Đây là tự nhiên."
"Ngươi thật sự. . . Thật sự có thể trị được cho Thanh Thư sao?" Chu Chỉ Nhược chú ý tới một chút không xác định trong giọng nói của hắn, nhất thời nghi hoặc hỏi thăm.
Trương Vô Kỵ chần chờ một chút, vẫn là nói: "Tống sư huynh kinh mạch đứt đoạn, đã không phải thuốc và kim châm cứu có thể cứu. Ta nói có một phần nắm chắc, thật ra đã khuyếch đại rất nhiều."
"Thì ra ngươi thay Thanh Thư chữa thương chỉ là muốn nhân cơ hội tiếp cận ta!" Chu Chỉ Nhược tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Hèn chi ta cứ nghi hoặc vì sao trong khoảng thời gian này Thanh Thư vừa uống thuốc liền ngủ, thì ra tất cả đều là ngươi giở trò quỷ."
"Nếu không thì sao? Ngày thường tìm muội khó tránh khỏi có tin đồn truyền đến, đối với muội với ta đều không tốt lắm." Trương Vô Kỵ cười khổ nói.
"Chuyện trước đó ta có thể không truy cứu, nhưng ngươi phải đem Thanh Thư chữa cho tốt." Chu Chỉ Nhược nói như đinh đóng cột.
"Mở miệng là Thanh Thư Thanh Thư, sao, muội quan tâm hắn như vậy sao?" Trương Vô Kỵ có chút ghen tuông dâng lên.
"Có thể cái này chỉ là một lý do thuyết phục để ta bỏ trượng phu mà theo ngươi, " Chu Chỉ Nhược trong giọng nói tràn ngập ai oán, "Vô Kỵ ca ca, ngươi rõ ràng biết tâm ý của người ta đối với ngươi, nhưng ta là một người đã có trượng phu, luôn luôn có lo lắng của mình."
"Ta sai còn không được sao, Chỉ Nhược muội muội." Trương Vô Kỵ vội vã bồi tội.
"Ngươi rõ ràng y thuật thông thần, sao có thể không trị hết thương thế của Thanh Thư?" Trong đầu Chu Chỉ Nhược đột nhiên thoáng hiện qua một cái ý niệm, nhìn hắn hỏi, "Không phải là bởi vì Thanh Thư là trượng phu của ta, ngươi xuất phát từ tâm lý ghen ghét của nam nhân, cố ý không trị cho hắn đúng không."
Chu Chỉ Nhược vẫn nhìn chằm chằm hắn, mãi đến khi thần sắc của hắn có chút mất tự nhiên, mới nhẹ nhàng nói: "Được rồi, tạm thời tin tưởng ngươi. Bất quá loại trị liệu này không thể tiếp tục, ta sẽ mang Thanh Thư quay về Nga Mi dưỡng thương. Lúc nào ngươi nghĩ ra biện pháp chữa cho Thanh Thư của, lúc đó ngươi tới tìm ta."
Trương Vô Kỵ mấp máy miệng, còn muốn nói cái gì, Chu Chỉ Nhược cũng không cho hắn cơ hội, lạnh giọng nói: "Người đâu, đưa Trương giáo chủ đi ra ngoài."
Nhìn Trương Vô Kỵ bất đắc dĩ rời đi, Chu Chỉ Nhược thì thào tự nói: "Vô Kỵ ca ca, ta biết ngươi có biện pháp cứu hắn, chỉ nhìn ngươi có nguyện ý vì ta mà trả cái giá lớn như vậy hay không."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT