Tống Thanh Thư là một người kiên nghị không bỏ cuộc, trừ phi đã chết, nếu không hắn sẽ không vứt bỏ bất luận một hy vọng nhỏ bé nào.
Đã làm xong chuẩn bị đi không từ giã, bất quá trước khi đi, phải kiếm lại một chút tiền lời từ một số người, nghĩ tới đây, Tống Thanh Thư híp mắt quan sát bóng lưng của Chu Chỉ Nhược một phen. Chu Chỉ Nhược ngồi ở phía trước đột nhiên cảm thấy cả người nổi lên từng cơn ớn da gà, không khỏi cầm thật chặt quần áo.
Vào đêm, nhóm bốn người tìm một nhà khách sạn bình dân tại một trấn nhỏ, dùng cơm tối xong, hai người nữ đệ tử rất thức thời trở về phòng nghỉ ngơi, Chu Chỉ Nhược hơi nhíu đôi mi thanh tú, theo Tống Thanh Thư tiến vào phòng của mình, thấy bên trong phòng chỉ có một cái giường, sắc mặt có chút khó xử.
Tống Thanh Thư theo ánh mắt của nàng ấy, rất nhanh liền rõ ràng là chuyện gì, vừa cười vừa nói: "Chỉ Nhược, đêm nay ngươi ngủ trên giường."
"Vậy còn ngươi?" Chu Chỉ Nhược không ngờ rằng Tống Thanh Thư thức thời như thế, trong lòng ấm áp, nhớ tới Tống Thanh Thư vẫn nho nhã lễ độ đối với bản thân mình, dù cho thành thân qua đi cũng không có làm chút cử chỉ vượt quá mức nào, lại liên tưởng đến bản thân mình lén hắn ước định với Trương Vô Kỵ, trên mặt nhất thời cảm thấy hổ thẹn.
"Như vậy sao được? Ngươi bị thương gân cốt, trên mặt đất hàn khí quá nặng, dễ mắc bệnh." Chu Chỉ Nhược nói khiến cho Tống Thanh Thư ấm áp, xem ra nàng cũng không phải loại vô lương tâm.
"Không như vậy làm sao bây giờ." Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn cái giường, ý tứ rất rõ ràng, "Nếu không chúng ta nằm cùng nhau?"
"Cái này sao được?" Chu Chỉ Nhược lập tức lắc đầu, nếu như không có vụ ước định ngày sau với Trương Vô Kỵ, có lẽ Chu Chỉ Nhược sẽ niệm tình phu thê và đồng ý chuyện này, dù sao cũng chỉ là nằm chung giường đắp chung một cái chăn, bản thân mình võ công cao hơn đối phương, cũng không sợ đối phương có tâm tư xấu gì.
Tống Thanh Thư cười khổ một tiếng: "Ngươi không cần lo lắng, ta đi tìm chủ quán lấy thêm vài tấm lót giường trải trên mặt đất là tốt rồi."
Nghĩ đến cảnh rồi sẽ có một ngày bản thân mình vứt bỏ hắn, trở thành người hắn hận nhất, Chu Chỉ Nhược lúc đầu liền có chút áy náy, nghe hắn nói như vậy, vội vã đứng dậy: "Ngươi bị thương còn chưa khỏi hẳn, ngồi nghỉ ngơi đi, ta đi lấy." Nói xong liền vội vã đi ra cửa.
Chủ quán thấy là một cô nương như thiên tiên tới mượn lót giường, tâm hoa nộ phóng, vô cùng nhiệt tình đi lấy cho nàng, lúc gần đi còn nhìn bóng lưng của Chu Chỉ Nhược hỏi: "Tiên tử, còn cần thêm gì hay không?"
Chu Chỉ Nhược mãi đến khi trở về trong phòng đều còn có chút vui vẻ, người nữ nhân nào không thích được nam nhân tán thưởng khuôn mặt đẹp, tâm tình vui vẻ giúp Tống Thanh Thư chỉnh sửa chăn lót dưới đất, hai người không có phu thê chi thực không tiện để cho đệ tử biết được, cho nên tất cả chỉ có thể chính nàng ra tay.
Rốt cục trải xong, Chu Chỉ Nhược đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, Tống Thanh Thư rót một ly nước trà đưa qua: "Chỉ Nhược, khổ cực, uống chút nước đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT