"Thật sự có thể trị sao?" Tống Thanh Thư có chút nửa ngờ nửa tin, dù sao vô danh đều không biện pháp gì.
"Tống sư huynh chớ ôm hy vọng quá lớn, tại hạ chỉ có thể tận lực thử một lần, khả năng thành công chỉ có một hai phần mà thôi, không biết Tống sư huynh còn muốn thử không?" Trương Vô Kỵ cẩn thận suy tư một phen, cau mày nói.
"Một hai phần là đủ rồi, ngươi tận lực là được." Với một người đã lâm vào tuyệt vọng như Tống Thanh Thư mà nói, một hai phần quả thật rất cao, nếu như Trương Vô Kỵ miệng nói có hơn phân nửa của hy vọng có thể trị được, Tống Thanh Thư ngược lại không dám tin, dù sao Vô Danh đều bó tay không có biện pháp, hiện tại hắn nói như vậy, Tống Thanh Thư trong lòng nhất thời mọc lên một tia hy vọng.
"Vô Kỵ ca ca, ta thấy huynh vẫn là không nên thử, tránh cho lúc đó trị không hết đến lại bị nói là tiểu nhân." Triệu Mẫn cảm thấy cách làm của người trong lòng lần này có chút đường đột, trị khỏi cũng không được cảm ơn, nếu như trị không hết, sợ rằng đến lúc đó các loại tin đồn sẽ truyền lưu ra.
"Yên tâm, trong lòng ta có nắm chắc." Trương Vô Kỵ trầm giọng nói, Triệu Mẫn còn tưởng rằng hắn muốn tận lực chữa lành thương thế của Tống Thanh Thư coi như bù đắp sai sót đối với Chu Chỉ Nhược, nên cũng không nói thêm gì nữa.
"Triệu cô nương xin yên tâm, nếu như trị không hết đó là Tống mỗ đời này đã định trước khó thoát kiếp nạn này, Tống mỗ sẽ không trách bất luận kẻ nào." Tống Thanh Thư nói xong khiến trong lòng Triệu Mẫn lấy làm kỳ quái, lòng dạ của Tống Thanh Thư rộng rãi như vậy từ lúc nào?
Chu Chỉ Nhược cũng có chút kỳ quái, bất quá nàng ta đang thẹn trong lòng, cũng không ngẫm nghĩ, tùy thân phụ họa nói: "Trương giáo chủ tận lực là được, phu. . . Phu thê chúng ta hai người chắc chắn khắc sâu trong lòng."
Tống Thanh Thư ngay từ đầu có chút lo lắng Trương Vô Kỵ muốn nhân cơ hội hại tính mệnh bản thân mình, bất quá nghĩ đi nghĩ lại, ngày hôm nay hắn ở trước mặt của nhiều người như vậy đáp ứng trị bệnh cho mình, trị không khỏi cũng không sao, nhưng nếu như làm cho mình đột tử, nghĩ đến chuyện của hắn cùng Chu Chỉ Nhược năm đó mọi người đều biết, sợ rằng đến lúc đó người trong võ lâm đều sẽ cho rằng Trương Vô Kỵ giết phu đoạt thê, là một tiểu nhân vô sỉ.
Thời gian kế tiếp, Trương Vô Kỵ bình thường chạy tới châm cứu cho Tống Thanh Thư, uống thuốc, vận công chữa thương, bận đi bận đến, vài ngày trôi qua, nội lực tiêu hao rất nhiều.
Tống Thanh Thư ngược lại có chút băn khoăn, nghĩ thầm hắn đối với tình địch cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ.
"Uống thuốc đi, Thanh Thư." Chu Chỉ Nhược bưng một chén thuốc Đông y đen đen đi đến đây, nâng đầu của hắn đút một ngụm một ngụm.
Nằm dựa trên người Chu Chỉ Nhược, cảm thụ được thân thể của nàng ta co dãn, còn có mùi thơm nhàn nhạt, Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời có chút tâm viên ý mã. Trong khoảng thời gian này hắn chưa từng thả lỏng cảnh giác một chút, mỗi đêm phòng bị Trương Vô Kỵ lại giống như lần trước đến đây thâu hương thiết ngọc, vài ngày trôi qua, không hề có dị trạng, cũng không có người tới điểm huyệt đạo của hắn, lại nghĩ đến Triệu Mẫn quận chúa cũng không phải một nhân vật tầm thường, một cái đầu khôn khéo, lần này biết rõ nói Trương Vô Kỵ bình thường tiếp xúc đến Chu Chỉ Nhược, nếu có thể gạt nàng ấy mỗi đêm đến đây, Triệu Mẫn cũng không đảm đương nổi danh xưng Cơ Trí Vô Song này.
Vài ngày không gặp, chỗ đó của Chu Chỉ Nhược hình như lại lớn hơn, lúc uống thuốc Tống Thanh Thư dùng dư quang ánh mắt ngắm nhìn bộ ngực của giai nhân bên cạnh, nở nụ cười tà ác. Đột nhiên Tống Thanh Thư nghĩ đến một chuyện đáng sợ, nụ cười tắt hẳn.
"Chỉ Nhược, bụng ta không quá thoải mái, cần phải đi ra ngoài một chút." Tống Thanh Thư làm bộ rất nhăn nhó nói.
Chu Chỉ Nhược hé miệng cười, đứng lên, chỉnh lý quần áo một chút, tránh đường. Tống Thanh Thư một đường chạy đến nhà xí, nhìn kỹ thấy xung quanh không có người, vội vã vươn ngón tay vào trong cổ họng mình móc mócc, nhất thời đem thuốc vừa rồi uống nôn ra toàn bộ.
Thì ra Tống Thanh Thư mới vừa rồi chú ý tới bộ ngực của Chu Chỉ Nhược ngày càng no đủ, đột nhiên nhớ tới thiếu nữ chỗ đó chỉ có bình thường được mây mưa tưới tiêu mới có thể trở nên đầy ắp, hắn vẫn phòng bị hai người yêu đương vụng trộm vào ban đêm, đột nhiên ý thức được ban ngày không phải đồng dạng có thể yêu đương vụng trộm sao?
Trước đây bởi vì là ban ngày, cho nên Tống Thanh Thư thả lỏng cảnh giác, hiện tại hồi tưởng lại, mỗi lần uống thuốc qua, đều có một thời gian mơ mơ màng màng, lúc đó còn tưởng rằng giống như kiếp trước uống có chút thuốc tây sẽ có tác dụng phụ buồn ngủ, hơn nữa giữa thanh thiên bạch nhật, cũng sẽ không để ở trong lòng.
Trở về bên trong phòng không bao lâu, Tống Thanh Thư làm bộ mệt nhọc, mí mắt tự tĩnh tự bế, rất nhanh liền lâm vào mộng đẹp.
"Thanh Thư Thanh Thư?" Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng đẩy hắn vài cái, trong lòng nghi hoặc: "Sao mỗi lần uống thuốc liền ngủ nhanh như vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT