Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Chu Tinh Thần bung ô vọt vào màn mưa dày đặc.

Đôi boots ngắn màu nâu nhạt dưới chân bắn ra bọt nước nhỏ, làm cho vũng nước bên cạnh cũng dao động, vừa nhìn thấy anh cô liền vui mừng, không giấu được, lừa được chính mình thì cũng không thể lừa được cơn gió và vũng nước mưa dưới chân.

"Chạy nhanh vậy làm gì?" Chờ cô chạy đến gần, Phó Hành Quang chủ động chui vào dưới ô, đưa tay cầm lấy, tay kia khoác vai cô, "Anh cũng đâu có đi."

"Anh chờ ở đây bao lâu rồi?"

Mái tóc ngắn màu đen của anh hơi ướt, rối tung dán vào trán, con ngươi vô cùng trong trẻo. Chu Tinh Thần sờ tay áo anh, cũng ướt đẫm, còn mang theo hơi lạnh.

"Không lâu lắm."

Tiếng mưa rơi tí tách khiến câu trả lời của anh mơ hồ, nhưng ý đại khái thì Chu Tinh Thần ngầm hiểu, anh nói không lâu lắm, vậy chắc chắn là đợi rất lâu. Cô qua quýt gật đầu, "Chúng ta tìm chỗ nào trú mưa đã."

Chiếc ô màu xanh biển, bình thường dùng một mình khá ổn, nhưng che cho hai người thì không đủ, Phó Hành Quang nghiêng dù sang phía cô, nửa kia cánh tay mau chóng bị mưa làm ướt nhẹp.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn về nơi ánh đèn còn tỏ, nam sinh đứng nói chuyện với cô vừa nãy vẫn chưa đi, cũng đang yên lặng nhìn về phía này, tầm mắt hai người giao nhau...

Chỉ là một ánh mắt, nhưng lại thể hiện rất nhiều điều.

Phức tạp đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả, nhưng cũng đơn giản đến mức chỉ liên quan đến một cô gái.

Phó Hành Quang quay lại trước, bên môi nhếch lên một độ cong như có như không.

Chu Tinh Thần không hề phát giác có cái gì khác thường, ngẩng đầu nhìn thấy gần như cả cái ô đều che ở phía mình, nhẹ nhàng chọt anh hai cái, anh không phản ứng, đành phải đẩy ô sang bên anh, có điều không đẩy được.

Anh cười: "Muốn làm gì?"

"Ướt kìa."

"Không sao." Anh là đàn ông, đâu phải con gái mong manh yếu ớt.

Chu Tinh Thần lẩm bẩm: "Anh đang cảm."

Giọng rất nhẹ, nhưng Phó Hành Quang vẫn nghe được, anh mỉm cười dưới lớp khẩu trang, "Vậy đi nhanh chút."

Anh mang theo cô chạy chầm chậm.

Cơn gió thổi qua vạt áo hai người họ.

Con đường kéo dài, dường như hai hàng đèn điện không có điểm cuối, phảng phất như một con sông dẫn lên thẳng bầu trời.

Chu Tinh Thần được anh dắt tay chạy, lướt qua người đi đường, xuyên qua những nhánh cây đại thụ, trong tiếng tim đập không hề có quy luật, thế nhưng lại sinh ra một cảm giác như thời gian đã quay trở lại mười mấy năm trước.

Khi đó, anh và cô cùng nhau tham gia trại hè.

Cô giáo sắp xếp hoạt động leo núi. Mười mấy người leo đến giữa sườn núi, trời đột nhiên đổ mưa, mọi người đành phải chen chúc trong một cái đình nghỉ mát. Cùng trú mưa với họ có vài người miền núi, thiện ý báo cho: Mưa trong núi tới nhanh đi cũng nhanh.

Không ngờ, trận mưa kia lại kéo dài đến lúc hoàng hôn mới có xu thế ngừng lại, đúng là hiếm hoi.

Một giáo viên khác xuống chân núi mua áo mưa, mỗi người được phát một cái, Chu Tinh Thần nhận được một cái áo mưa nhỏ màu hồng, cô lén nhìn một cái, áo mưa trong tay Phó Hành Quang là màu lam nhạt.

Đều là những màu cô rất thích.

Thời gian không còn sớm, trên núi lại không có nơi qua đêm, hai giáo viên thương lượng, cuối cùng quyết định mang học sinh xuống núi, cũng may khi đó chỉ còn mưa nhỏ, đi đường xem như là thuận lợi.

Dù sao thì Chu Tinh Thần cũng là con gái, thể lực không đủ, bị tụt lại phía sau.

Cô cắn răng tiếp tục bước về phía trước, cứ đi cứ đi, bất giác phát hiện bên cạnh có thêm một người.

"Em là ốc sên sao? Đi chậm thế."

Phó Hành Quang ngoài miệng thì trêu cô, nhưng bàn tay cởi cặp sách màu hồng của cô rất lưu loát, tùy ý khoác lên vai mình, lại tìm tay cô, cầm lấy, không biết nghĩ đến cái gì, anh quay đầu lại, nở nụ cười để lộ hàm răng thẳng tắp: "Anh là ai?"

Cô sửng sốt: "Phó...Phó Hành Quang."

"Vậy còn được, không uổng công anh tốt với em."

Từng giây từng phút, anh không quên giám sát chứng bệnh "mù mặt" của cô. Thật ra ngoại trừ vài lần trước, chỉ cần Mai Khê Quang không cố ý chơi xấu thì cô có thể phân biệt được hai anh em họ.

Dĩ nhiên cô biết anh tốt với mình, đung đưa hai bàn tay đang nắm chặt, "Phó Hành Quang, anh còn có thể tốt với em hơn nữa được không?"

Không đợi anh trả lời, cô tròng bình nước nho nhỏ trong tay lên cổ anh...

Dưới bầu trời mưa lất phất, tiếng thiếu niên giả vờ tức giận cùng với giọng cười như chuông bạc của bé gái, đan cài vào nhau.

Cảnh núi mờ ảo, hai mảnh màu hồng và màu lam, trở thành màu sắc tươi đẹp nhất trong ký ức của cô.

"Cẩn thận chút."

Chu Tinh Thần cảm giác mình bị kéo ra sau, lưng đụng phải thứ gì đó cưng cứng, ý thức mình vào chạm vào cái gì, bên tai cô nóng lên, sau đó nghe thấy anh nói: "Vừa rồi ngây ra làm gì đấy? Vũng nước lớn vậy, suýt nữa em dẫm vào rồi."

"Em...em đang nghĩ lát nữa nên ăn gì." Cô mím môi, thấy tiệm cơm nhỏ mình thường tới ở bên kia đường, "Chúng ta qua đó ăn đi."

Mẹ chồng bà chủ tiệm là thầy thuốc trung y, vừa về hưu không lâu, thời gian trước tiệm cơm ra mắt dược thiện [1], rất được hoan nghênh.

[1] Dược thiện: những món ăn kết hợp với thuốc Đông y, có giá trị dinh dưỡng khá cao, có khả năng trị bệnh, bảo vệ sức khỏe, kéo dài tuổi thọ...

Vài phút sau, hai người đứng dưới mái hiên tiệm cơm.

Phó Hành Quang khép ô, móc vào lan can gỗ, vẩy nước dính trên tay, mới vừa xoay người liền thấy cô đang nghiên cứu tờ giấy "Thực đơn hôm nay" trên cánh cửa đỏ, mái tóc buộc đuôi ngựa bằng dây đỏ bị lỏng ra một nửa, nhẹ nhàng bay phất phơ, anh không kìm lòng được, đưa tay sang, im hơi lặng tiếng thả cả mái tóc.

Cô xem quá nghiêm túc, hồn nhiên không phát giác, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, phủ kín eo.

Anh để dây cột tóc của cô vào túi áo, dường như nơi đầu ngón tay còn vương hương thơm thanh nhã, anh cười xoa ấn đường, theo sau cô đi vào.

Chu Tinh Thần không biết anh ăn cơm Tây, hiện giờ khẩu vị có thay đổi không, dứt khoát đưa thực đơn cho anh tự chọn.

Phó Hành Quang cũng không từ chối, nhanh chóng gọi bốn món mặn một món canh, tất cả đều là món cô thích ăn.

Cô kêu người phục vụ lại, gọi thêm hai món dược thiện phòng cảm mạo.

Chắc hẳn đây là bữa cơm nghiêm chỉnh nhất giữa hai người từ khi anh về đến nay.

Chu Tinh Thần thật sự đói bụng, ăn hai chén canh, rồi lại gắp đồ ăn, ăn cùng nửa chén cơm, dần dần có chút cảm giác no, thấy người đối diện đang nhìn mình chăm chú, cô nhẹ giọng hỏi: "Có phải em ăn nhiều quá không?"

Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi kia, "Học thiên văn rất vất vả."

Đặc biệt là đối với một cô gái.

"Cũng tạm."

Sau khi thành niên, cân nặng của cô luôn giữ ở khoảng bốn mươi bảy kg, vì ba người trong ký túc xá đều phải thường xuyên làm những việc tiêu hao trí nhớ, cho nên lúc rảnh rỗi đi ra ngoài dạo phố, ngoại trừ mua nhu yếu phẩm, thời gian khác đều là ra đường tìm đồ ăn.

Ăn nhiều, tiêu hao cũng nhiều, huống gì còn có quản gia sức khỏe giám sát bên người, căn bản không cần phải lo lắng sẽ béo phì.

Nếu anh đã nhắc tới Thiên văn học trước, cô cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu sự nghi hoặc trong lòng, từ từ nói vài câu mở đầu: "Trưa hôm nay em gặp chị họ anh, chị Mai Cửu ấy."

Phó Hành Quang không bất ngờ, "Chị ấy tìm tới để hỏi thăm chuyện cậu nhỏ em?"

"Vâng."

Anh thấy cô muốn nói lại thôi, hỏi, "Em thấy thế nào?"

Có thể thấy thế nào chứ?

Cô không có kinh nghiệm ở phương diện này, ngay cả tình cảm của mình cũng mơ màng hồ đồ, nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà đảo mắt, "Anh thì sao, thấy thế nào?"

Phó Hành Quang gõ nhẹ mặt bàn, thong dong: "Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi."

Chu Tinh Thần: "..."

Thảo nào chị họ nhắc đến anh liền ngứa răng.

"Em nghe chị Mai Cửu nói, anh cũng làm nghiên cứu Thiên văn học ở Mỹ?"

Rốt cuộc cũng hỏi ra, dường như cũng không khó như trong tưởng tượng.

"Sao, lo anh giành mất bát cơm tương lai của em à?" Chắc là anh vẫn không thích hương vị của dược thiện, ấn đường nhíu lại, như đang nuốt thuốc độc, thói quen này không khác gì hồi nhỏ, giống như lúc mẹ anh nấu canh sâm, hoặc là anh uống một nửa đổ một nửa, nếu không thì là mình uống một nửa, dỗ cô uống một nửa...

Nói xong, chính anh cũng mỉm cười, "Không cần lo lắng, anh học rất bình thường."

Có quỷ mới tin anh!

"Bình thường" của Phó Hành Quang, tuyệt đối không thể cân đo theo cách lý giải của một người thường.

Thời đại nào học sinh cũng rất không thích một loại người, rõ ràng là cần cù thức đêm ôn tập, thi xong mọi người tụ lại thảo luận bài thi khó thế nào, cái người kia cũng xen miệng: Không ôn bài, chắc điểm bình thường thôi.

Kết quả thành tích ra, không phải thứ nhất lớp thì chính là thứ nhất toàn khối.

Phó Hành Quang chính là đại diện tiêu biểu cho kiểu người đó, chẳng qua điểm bất đồng là, tuy lần nào anh cũng có thành tích "lật trời", nhưng trước khi thi anh thật sự không ôn tập.

Điều này, Chu Tinh Thần hoàn toàn có thể làm chứng.

. . .

Hơn chín giờ, Chu Tinh Thần quay về ký túc xá, hai người kia chưa về, cô bật đèn bàn trong phòng khách, đẩy cửa vào phòng mình.

Đêm nay thu hoạch khá dồi dào, nghe Phó Hành Quang nói rất nhiều chuyện khi đang ở Mỹ, đa phần là liên quan đến Thiên văn học, phảng phất thông qua những lời này có thể lần theo những dấu vết quá khứ của anh.

Nhưng vẫn có chút tiếc nuối, không hỏi được vì sao anh lại chọn chuyên ngành giống mình.

Tắm rửa xong, sấy khô tóc, điện thoại trên bàn không ngừng sáng lên, cô mở màn hình, thì ra biên tập truyện tranh Từ Tâm nhắn vài tin...

Từ Tâm Tâm: Sao nhỏ à, nếu còn không giao bản thảo thì biên tập đáng yêu của em sẽ nghèo đói không có gì ăn đấy.

Đính kèm cùng một tấm hình: Nhóc con mặt mũi đen nhẻm đang vác bao chuẩn bị lên phố ăn xin.

Từ Tâm Tâm: Giao bản thảo giao bản thảo giao bản thảo...

Chu Tinh Thần nhắn lại: "Một năm chị còn chờ được, không ngại chờ thêm một tháng đâu nhỉ."

Từ Tâm Tâm: "[hộc máu][há miệng hộc máu][hộc ra cột máu ba mét]"

Sau một tràng emoji khoa trương, rốt cuộc cô ấy cũng đi vào chủ đề: "Sao nhỏ, Weibo của em nên tiến hành chứng nhận cá nhân."

Nếu không có cô ấy nhắc nhở, suýt nữa Chu Tinh Thần đã quên mình còn có một nick Weibo mọc đầy cỏ.

"Sau khi chứng nhận, không chỉ tiện cho việc tuyên truyền, còn..." Từ Tâm liệt kê một đống chỗ tốt.

Nghe Chu Tinh Thần nói gần đây không rảnh, cô ấy lập tức ôm đồm, "Loại việc nhỏ này cứ để chị, em nhớ gửi một ít tư liệu cá nhân cần thiết cho chị là được."

Việc này, cứ vậy được định ra.

Chu Tinh Thần đặt điện thoại lên bàn, đi ra ban công, hít sâu một hơi, trong xoang mũi ngập tràn mùi hương dễ ngửi của thực vật, thấm vào ruột gan.

Cô dạo qua một vòng trên ban công, làn váy tung bay theo gió.

Cùng lúc đó.

Phó Hành Quang đứng trước cửa sổ sát đất, đang nói chuyện điện thoại, bên kia là một giọng nói hơi già nua: "Aaron, thầy tôn trọng sự lựa chọn của em, nhưng thầy thật sự rất tiếc. Chính em cũng hiểu, thiết bị và đài thiên văn ở phòng thí nghiệm chúng ta là tiên tiến nhất thế giới, thầy tin em có thể gặt hái ở đây nhiều hơn so với Trung Quốc... Thứ cho thầy đường đột, vô tình buộc em phải đối nghịch với tổ quốc, nhưng đây là sự thật..."

Anh cũng dùng tiếng Anh lưu loát trả lời: "Cảm ơn thầy đã luôn giúp đỡ em, nhưng em sẽ không thay đổi quyết định."

Sau khi giáo sư Jason lại nhấn mạnh sự tiếc nuối của mình lần nữa thì hỏi: "Có tiện nói nguyên nhân nhất định phải về nước không?"

Cái này không khó để trả lời.

Phó Hành Quang ngẩng đầu nhìn không trung không có ánh trăng, chỉ mơ hồ thấy được vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, giọng điệu mang theo sự dịu dàng mà chính mình cũng không phát giác: "Bởi vì em muốn hái một ngôi sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play