Đêm qua Chu Tinh Thần ngủ khá ngon, nghe tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, hiếm khi có được tâm tình nhàn hạ.
Cô ngẩn người hồi lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, là giai điệu
trẻ con, tuy đã phổ lại, nhưng vẫn có thể nghe ra câu hát "Twinkle
twinkle little star, how I wonder what you are..."
Đây là bản
nhạc hồi năm tuổi Phó Hành Quang cầm tay dạy cô đàn, đáng tiếc cô không
có chút gì gọi là thiên phú trong lĩnh vực âm nhạc, anh dạy ba lần rồi
từ bỏ: "Anh bế cún con tới, dạy cho nó một lần, học còn tốt hơn em."
Dĩ nhiên cô không phục: "Nếu anh thực sự có năng lực này, em... em sẽ..."
"Em sẽ thế nào?"
Lúc đó cô còn ngây thơ, nhưng nghe nhiều nữ sinh trong lớp đánh đố với
nam sinh, liền buột miệng thốt ra, "Em sẽ cùng họ với anh!"
"Một lời đã định."
Sau đó, nghe nói anh thật sự bí mật huấn luyện một con chó con...
Rất hiển nhiên, giờ cô còn tên là Chu Tinh Thần, mà không phải Phó Tinh Thần, đủ để nói lên anh huấn luyện chú chó kia thất bại.
Điện thoại vang lên một tiếng "đinh", nhận được tin nhắn biên soạn từ trước, đến từ cậu nhỏ Nguyễn Minh Huy...
"Cậu không ở thành phố Nam Lăng, chữ ký để trợ lý đưa qua."
Lúc này là sáu giờ kém mười phút, nhưng Chu Tinh Thần biết chắc cậu nhỏ đã dậy, anh ấy đã giữ thói quen thức dậy vào rạng sáng bốn giờ mười mấy năm, trong vài tiếng yên ắng, thông thường sẽ dùng để viết nhạc hoặc
luyện đàn.
Cô nhắn lại: Cậu nhỏ, buổi sáng tốt lành.
Bên kia nhanh chóng gửi lại một đoạn chat voice, vừa click mở, giai điệu
linh hoạt róc rách vang lên, cô nhắm mắt nghe ba lần, vô cùng kinh ngạc: "Cậu nhỏ, đây là khúc nhạc cậu vừa viết sao?"
Trước đây chưa từng nghe.
"Dễ nghe à?"
"Vâng, rất độc đáo, rất êm tai."
"Thích thì tốt."
Đúng là khúc nhạc mới, nhưng là do người khác viết ra.
Hai người nói chuyện phiếm khoảng mười phút, rốt cuộc Chu Tinh Thần cũng
nhớ tới chuyện quan trọng: "Cậu nhỏ, ở buổi biểu diễn... Cô gái kia,
chính là chị họ của Phó Hành Quang - Mai Cửu, cậu biết không?"
Nguyễn Minh Huy thông minh như vậy, đương nhiên là đoán được: "Cô ấy đi tìm cháu."
Dù không ở trước mặt, cô cũng có thể tưởng tượng ra lúc cậu nhỏ gửi
những lời này, ánh mắt và vẻ mặt, nhất định là bình tĩnh như nước, đáy
lòng khó tránh khỏi sinh ra sự chột dạ: "Cậu nhỏ, đêm đó ở khách sạn Nam Ngạn, cháu không cố ý để cậu một mình..."
"Không sao." Trong lòng anh ấy hiểu rõ, vừa nhìn đã biết là bút tích của Phó Hành Quang.
Chu Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, đang định uyển chuyển truyền đạt những chuyện Mai Cửu muốn biết, không ngờ cậu nhỏ cách mình vài trăm dặm lại
như có thể nhìn thấu tâm tư cô, gửi tin nhắn đến trước.
"Nếu tiện thì giúp cậu nhắn lại với cô ấy, trong vòng ba năm, cậu sẽ không suy xét đến vấn đề tình cảm."
Được rồi, thế thì khỏi cần hỏi gì nữa.
Nhưng mà, đối với kết quả này, cô không hề kinh ngạc.
. . .
Giữa trưa, hơn mười một giờ, Chu Tinh Thần thuận lợi nhận được một hồ
sơ từ cậu nhỏ, bởi vì bị dán kín, cô không mở ra xem, trực tiếp giao cho Phùng Đình Đình.
Ban đầu Phùng Đình Đình rất khó hiểu, mở ra,
thấy rõ đồ bên trong thì hít sâu một hơi, không thể tin nổi mà rút nó ra khỏi túi, "Không phải mình đang nằm mơ chứ!?"
Cô ấy nhảy tới nhảy lui trong phòng khách, ôm chầm lấy Chu Tinh Thần, "Bạn yêu, cậu lấy cái này đâu ra vậy?"
Chu Tinh Thần thấy rõ đồ trong tay cô ấy, cũng sửng sốt vài giây, vốn
còn cho rằng chỉ là một chữ ký bình thường, không ngờ lại là... Một
album được ký tên.
Đây là album hoà tấu duy nhất của cậu nhỏ,
hiện giờ trên thị trường đã không còn bán, dù ra giá cao cũng không có
người bán, thảo nào cô ấy có phản ứng lớn như vậy.
Phùng Đình Đình hỏi tiếp: "Đây thật sự là anh ấy tự tay ký tên sao?"
Trong truyền thuyết, anh ấy chưa bao giờ ký tên cho người khác.
Nếu là thật, chắc chắn Cao Nguyên sẽ vui mừng phát điên, tưởng tượng
đến mấy tháng kế tiếp anh ta sẽ bị mình tùy ý ức hiếp, nằm mơ cũng mỉm
cười tỉnh lại!
Chu Tinh Thần gật đầu, "Đúng là tự mình ký."
Phùng Đình Đình mẫn cảm nghe ra cái gì đó không tầm thường từ trong
giọng của cô, đưa tay muốn cù lét, Chu Tinh Thần đâu thể chịu nổi sự tấn công thế này, bị đẩy xuống sô pha, còn cười ra nước mắt, vội vàng đưa
tay đầu hàng.
"Nguyễn Minh Huy... Đó là cậu nhỏ của mình."
"Cái gì!?"
Phùng Đình Đình chấn động, hơi thở dồn dập, trước ngực phập phồng kịch liệt,
"Được lắm Chu Tinh Thần, giấu sâu đấy, lần trước lúc đi nghe biểu diễn,
thế mà chút manh mối cũng không lộ..."
"Không đúng" Cô ấy từ từ
bình tĩnh lại, "Mình từng nghe Cao Nguyên nhắc tới, vị nghệ thuật gia
này chỉ có một chị gái, tên là Nguyễn... Nguyễn gì nhỉ?"
Nhớ
không rõ, cô ấy vội vàng mở điện thoại tìm kiếm: "Nguyễn Miên, họa sĩ
chủ nghĩa siêu hiện thực nổi tiếng, chồng là người sáng lập quỹ RM - Tề
Nghiễm."
Rốt cuộc cũng hỏi đến vấn đề mấu chốt nhất: "Cậu nói
mình là cháu ngoại của Nguyễn đại sư, nhưng cậu không mang họ Tề, cũng
không mang họ Nguyễn..."
Chu Tinh Thần bị vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy chọc cười, qua một lúc mới bình ổn lại.
Về vấn đề họ của cô, hồi nhỏ cũng là một câu chuyện cười.
Một nhà ba người, ba họ.
Phó Hành Quang lấy chuyện này để lừa cô, nói cô không phải con ruột của bố mẹ, mà là nhặt được trong thùng rác, cô đau lòng hết sức, nước mắt
rưng rưng tìm bố mẹ chứng thực, kết quả...
Thì ra mình cùng họ với ông nội là Chu Quang Nam.
Mẹ nói cho cô, hồi trẻ bố hiểu lầm ông nội, tự chủ trương sửa lại họ Tề như bà nội, sau đó bố đặt cho cô họ "Chu", là đại biểu cho việc ông nội và bố đã tiêu tan hiềm khích trước đây.
Hơn nữa nghe bố nói, cô sinh ra vào lúc nửa đêm, khi đó ngoài cửa sổ sao giăng đầy trời.
Cho nên, cái tên Chu Tinh Thần này có ý nghĩa rất độc đáo.
Phùng Đình Đình hiểu rõ nguyên do, cũng bật cười theo, nhưng sau đó lại nghĩ đến một chuyện khác càng đáng để vui vẻ hơn, "Mình phải mau đi
tranh công với Cao Nguyên!"
Không rảnh lo đi giày đã chạy ra
cửa, thế nhưng cô ấy lại đột ngột chạy về, nhớ cho Chu Tinh Thần một cái ôm lớn, "Cảm ơn bạn yêu! Yêu cậu muốn chết!"
Không đến nửa tiếng, Phùng Đình Đình mang về tin tức tốt, tối nay Cao
Nguyên muốn mời cả phòng các cô ăn cơm, địa điểm là ở khách sạn cao cấp
Kim Lăng.
Ngồi trên sô pha, miệng cô ấy cứ huyên thuyên: "Tinh
Thần cậu biết không? Cao Nguyên cứ liên tục hỏi mình cái album không còn xuất bản kia có phải thật không, chữ ký có phải thật không, hỏi đến mức tai mình sắp đóng kén! Nếu không phải cậu nói giữ bí mật, mình thật sự
muốn nói quan hệ giữa cậu và Nguyễn đại sư ra, chờ mong phản ứng của anh ấy! Ha ha ha ha..."
Nhưng mà, dẫu sao cũng là người trong nghề. Dù không có cách nào phân biệt chữ ký là thật hay giả, thì vẫn nhận ra
cái album không còn xuất bản kia là hàng thật giá thật, điều này không
thể nghi ngờ.
Trước đây không biết tốn bao nhiêu tâm tư vật lực
tìm kiếm, nhiều lần phải bất lực trở về, vốn là muốn từ bỏ... Món quà
này thật sự chạm đến trái tim, vì thế, anh ta cam tâm tình nguyện mà đãi các cô một bữa thật thịnh soạn.
Một bữa cơm trôi qua, cả khách lẫn chủ đều vui mừng.
Cơm nước xong, Phùng Đình Đình và Cao Nguyên còn muốn tiếp tục ngọt ngấy đi xem phim, Chu Tinh Thần và Hạ Thiên là hai cái bóng đèn, chủ động tắt,
tính về trường trước.
Hai người đứng ở ven đường, vài phút sau, một chiếc xe màu đỏ từ từ dừng lại trước mặt các cô.
Lần này Chu Tinh Thần tương đối có kinh nghiệm, cô đặt ngón trỏ lên màn hình cảm ứng, sau một tiếng "đinh", cửa xe thành công mở ra.
Vẫn là giọng nam nho nhã lễ độ như cũ: "Cô gái xinh đẹp, xin chào. Tôi là Rbdr096, rất hân hạnh được phục vụ."
"Chờ chút!"
Hạ Thiên đột nhiên lên tiếng.
"Sao thế?"
"Trời má." Hạ Thiên hừ nhẹ, "Không thể tin nổi, cái loại robot trí tuệ nhân tạo nho nhỏ này còn kỳ thị người ta!"
Chu Tinh Thần không hiểu ra sao.
Hạ Thiên trực tiếp dùng hành động giải thích cho cô: Hủy bỏ vân tay vừa nãy, dùng vân tay của mình, tiếp theo, liền nghe thấy hệ thống lên
tiếng: "Cô gái, xin chào. Tôi là Rbdr096..."
"Nghe thấy chưa? Cậu là cô gái xinh đẹp, mà mình là cô gái."
Đúng là vậy thật.
Chu Tinh Thần dở khóc dở cười.
"Xin mời nhập địa chỉ muốn đến."
Hạ Thiên cố ý học theo giọng điệu của chiếc xe, thong thả ung dung mà nói: "Xin hỏi có đường đi vào tim chú mày không?"
"Xin lỗi, không tìm thấy đường đi, đường, vào, tim, cô [1]. Mời kiểm tra lại địa chỉ."
[1] Trung Quốc chỉ có hai ngôi wo và ni, Hạ Thiên hỏi chiếc xe, dùng ngôi
"ni", chiếc xe lặp lại lời Hạ Thiên, cũng là ngôi "ni", trong trường hợp này thành nghĩa là đường vào tim cô ấy.
Hạ Thiên tiếp tục đùa giỡn: "Gọi cô gái xinh đẹp nghe xem."
"Xin lỗi, tôi không thể nào thực hiện mệnh lệnh của cô..."
Lúc này, điện thoại Chu Tinh Thần rung lên, trên màn hình hiện ba chữ "Phó Hành Quang".
Cô ấn nghe máy, nghe xong một hồi thì nói, "Hả, thứ gì?"
Sao cô không nhớ mình quên gì ở chỗ anh?
"Mai chúng ta gặp nhau đi," Anh nói, "Anh đưa qua cho em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT