Ở trên đường cái, lại là ban ngày, xung quanh người đến người đi, Chu
Tinh Thần cũng không đến mức hoảng sợ thất thố, nhưng từ nhỏ được bố mẹ
bao bọc chặt chẽ, lần đầu cô gặp chuyện như vậy, nói không căng thẳng là giả.
Cô bước nhanh hơn, sau khi băng qua đường, trong đầu có
chủ ý, bóng dáng thoắt một cái rẽ vào quán cà phê bên cạnh, chọn vị trí
gần cửa sổ sát đất, bình tĩnh theo dõi.
Đợi khoảng mười phút, có cây xanh che lấp, nhưng cô vẫn không thấy một "nhân vật khả nghi" nào,
khiến cô cảm thấy mình nghĩ nhiều, nhưng một cô gái, một mình ra ngoài,
cẩn thận luôn không thừa.
Chu Tinh Thần lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Phó Hành Quang, kêu anh đến đây đón mình.
Có anh ở bên cạnh, cô sẽ an tâm hơn.
Mới vừa tìm được tên anh trong danh bạ, còn chưa kịp bấm gọi, đối diện
có một bóng dáng đang đi đến, Chu Tinh Thần tưởng là phục vụ nên không
để ý lắm, cho đến khi một tiếng kéo ghế nho nhỏ vang lên, lúc này cô mới ngẩng đầu.
Cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Mai Cửu ngồi
đối diện nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cô, rất nỗ lực kìm chế xúc
động muốn véo hai má trắng hồng trước mặt, phất tay, "Hi ~"
Tâm tư của Chu Tinh Thần đã bay xa: Thật sự chủ động tìm tới cửa.
Phó Hành Quang đúng là... tiên đoán như thần?
"... Xin chào."
Thấy cuối cùng cô cũng có phản ứng, Mai Cửu nói liên thanh: "Trời ạ,
đường ở chỗ này quá phức tạp," ngón tay cô ấy chỉ ra, "Ngay đoạn phía
trước đây, chị vòng đi vòng lại ít nhất mười phút mới ra khỏi, vẫn may
em ngồi đây, chị thấy được, nếu không chị đành bất lực trở về rồi!"
Từ từ!
Chu Tinh Thần nhặt ra tin tức mấu chốt trong lời nói của cô ấy: "Vừa nãy người đi theo em... Là chị?"
Mai Cửu hào phóng thừa nhận: "Là chị."
Mọi chuyện là thế này: Cô ấy phí không ít tâm tư mới nghe được mấy chỗ
Chu Tinh Thần thường đến, tính tới viện Nghiên cứu thử vận may, nhưng
không có thẻ nên không vào được, đành phải ở bên ngoài chờ, chờ đến khi
họ nghỉ ăn cơm, Chu Tinh Thần một mình đi trên đường, cô ấy liền đi
theo...
Còn việc không chỉ mất dấu người ta, suýt nữa cả mình cũng lạc, loại chuyện xấu hổ này, không nên đề cập đến.
Nếu không phải tên nhóc Phó Hành Quang kia không chịu làm người trung
gian giật dây, cô ấy cũng không đến mức phí nhiều tâm tư như vậy, hình
như còn làm cô bé kia hoảng sợ.
Chu Tinh Thần nghe thấy cái tên quen thuộc từ miệng cô ấy, kinh ngạc hỏi: "Chị quen Phó Hành Quang?"
Mai Cửu nhún vai: "Quen hơn hai mươi năm."
Chu Tinh Thần thầm nghĩ, bên cạnh anh có một nữ sinh trong thời gian
dài như vậy, không lý gì cô lại không có ấn tượng. Trong chớp nhoáng, cô đột nhiên thốt lên, "Chị là Mai Cửu, chị họ Tuyết Nghênh!"
Con
lai Trung Nga, đôi mắt màu lam, ngũ quan sắc sảo; bố là phiên dịch viên, từ nhỏ đã học tiếng Trung; trời sinh mái tóc vàng xoăn... Từng điều đều đúng.
Mai Cửu vừa cười vừa gật đầu, "Em
là Chu Tinh Thần, twinkle twinkle little star, bạn thân Tiểu Tuyết
Nghênh, cũng là..." Giọng điệu gãi đúng chỗ ngứa mà ngừng lại, nụ cười
nhếch lớn hơn, "Tiểu thanh mai của Phó Hành Quang."
Hai người tựa như đã bắt được ám hiệu của nhau.
Nói đến cũng thật lạ, hai người đều biết đến sự tồn tại của đối phương, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy mặt. Bố Mai Cửu làm việc ở đại sứ quán Nga, một nhà ba người mỗi năm chỉ có Tết Âm Lịch mới về nước, hơn
nữa cô ấy là thân thích bên nhà mẹ Phó Hành Quang, nhà Chu Tinh Thần đi
chúc tết thì chỉ đến nhà họ Phó...
Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng
có con gái nhỏ nhà họ Phó - Phó Tuyết Nghênh ở giữa, ít nhiều vẫn có
chút ấn tượng về nhau, quả thực là vừa gặp đã quen.
Chu Tinh Thần hỏi: "Chị và cậu nhỏ em... Rốt cuộc là sao vậy?"
Mai Cửu hoàn toàn thể hiện rõ sự phóng khoáng và thẳng thắng của phụ nữ Nga: "Chị cảm thấy mình yêu anh ấy, chỉ là liếc mắt một cái, ừm, không
đến một giây đồng hồ, chị đã quyết định phải gả cho anh ấy!"
Chắc hẳn là vừa gặp đã yêu như ngạn ngữ Trung Quốc.
Chu Tinh Thần cảm thấy mình bị lây bệnh bởi Phó Hành Quang, còn có thể
bình tĩnh hỏi: "Trước đây hai người... Không quen biết sao?"
"Giờ quen."
Cũng coi như là trả lời thẳng thắn.
Cô tiếp tục giữ vững sự bình tĩnh: "Vậy tối hôm qua, hai người nói chuyện thế nào?"
Mai Cửu buồn rầu chống cằm: "Anh ấy viết giấy cho chị, nói là tuyệt đối sẽ không kết hôn với một cô gái mới chỉ gặp lần đầu tiên."
"Chị nói không sao, sau này gặp nhiều lần là được."
Người đàn ông kia nghe xong lời này, vẻ mặt cứ như thấy quỷ, nhưng cũng không bỏ chạy như ở thính phòng, cô ấy xem như là anh ấy ngầm đồng ý
cho mình ở lại, còn mặt dày cùng anh ấy ăn lẩu.
Cô ấy thật sự thích Nguyễn Minh Huy, chưa từng thích một người như vậy.
Chỉ chớp mắt khi nhìn thấy người kia, cô ấy biết tình yêu thuộc về mình đã tới rồi.
Cho nên cô ấy nghĩ đến việc tìm cháu gái của người đó hỏi thăm chút tin tức, bố cô ấy thường dạy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nguyễn Minh Huy này, cô ấy nhất định phải có được.
Người phục vụ đưa tới hai ly cà phê.
Chiếc muỗng chạm khắc hoa văn bị Chu Tinh Thần nắm chặt, nghe xong chân tướng, cô hơi thở dài: "Tình trạng cậu nhỏ em tương đối đặc thù, sợ
là..."
Mai Cửu vội vàng chen ngang: "Anh ấy là gay!?"
Hơn mười tầm mắt khác thường đồng thời phóng sang đây.
Cái gì?!
Chu Tinh Thần sợ tới mức run tay, chiếc muỗng bạc nho nhỏ rơi vào tách
cà phê, đập vào đế tách, phát ra một tiếng "keng", cô rút hai tờ giấy
lau cà phê bị bắn ra, "Không phải."
"Vậy ý em là..." Mai Cửu nghĩ đến khả năng nào đó, giơ tay chạm vào cổ họng.
"Vâng."
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì có sao?"
Ai ai cũng có một mặt sáng chói, cũng có một mặt u ám không muốn để
người ta biết đến, người cô ấy thích chính là một Nguyễn Minh Huy hoàn
chỉnh, chân thật.
Nói chuyện với Mai Cửu mà quên mất thời gian,
lúc Chu Tinh Thần quay lại phòng thí nghiệm, muộn hơn bình thường nửa
tiếng, những người khác đều đúng giờ đúng chỗ, đang chuyên chú bận
chuyện trên tay.
Cô về chỗ của mình, trong đầu còn nghĩ tới câu nói vô ý trước khi đi của Mai Cửu.
"Em học chuyên ngành Thiên văn học à, hình như chị nghe nói Phó Hành Quang cũng làm nghiên cứu Thiên văn học ở Mỹ."
Cô cho rằng anh sẽ phát triển theo hướng toán học hoặc vật lý, vì sao
lại là thiên văn học? Tuy vật lý và thiên văn không tách biệt, nhưng
luôn có một suy nghĩ không chịu khống chế mà nhảy ra:
Có phải quá trùng hợp hay không?
Anh đây là xuất phát từ hứng thú đơn thuần, hay... còn nguyên nhân gì khác?
Không thể nghĩ nhiều, chỉ chút suy nghĩ đó đã khiến lòng cô loạn như
cào cào, Chu Tinh Thần vơ ly uống hai ngụm nước lạnh, miễn cưỡng làm
mình bình tĩnh lại.
Cô đặt ngón trỏ lên màn hình quét, ánh sáng
xanh hơi lóe ra, màn hình sáng lên, vẫn dừng lại ở hình ảnh quang phổ
thuộc thiên hà Tiên Nữ [1], hết bức này đến bức khác.
[1] Thiên hà Tiên Nữ thuộc chòm sao Tiên Nữ, có kí hiệu là M31 trong ảnh ở chương trước
Hình ảnh thấy được bằng mắt thường, hình ảnh qua tia tử ngoại, hình ảnh qua tia hồng ngoại, hình ảnh qua tia X...
Không giống khoa chính quy, chương trình học khi đó, lý luận chiếm tỉ
lệ lớn hơn, chương trình học giao thoa với khoa Vật lý cũng nhiều, hai
khoa bốn năm thì có ba năm là cùng nhau đi học, thi thoảng sẽ theo giáo
sư ra ngoài tiến hành quan trắc thực địa, nhưng cơ hội như vậy không
tính là nhiều, chủ yếu là thông qua đài kính viễn vọng của trường học.
Chương trình học của khoa chính quy phần lớn là lý luận tri thức một
trăm năm trước, thuộc về giai đoạn "nền tảng", cũng như tục ngữ nói, chỉ học được bên ngoài, ứng phó với người ngoài nghề là dư dả, nhưng nếu
muốn đi sâu hơn thì không đủ.
Nghiên cứu sinh xem như là đi lên
một bậc thang mới, có thể tiếp xúc với tài liệu lịch sử và được các giáo sư ở tuyến đầu chỉ dẫn, thậm chí nếu may mắn, còn có cơ hội tham gia
giải quyết các vấn đề thực tiễn.
Việc này, đối với những người học Thiên văn học mà nói, là một việc vô cùng hấp dẫn.
Chu Tinh Thần thuộc về bộ phận may mắn.
Giáo sư Từ Nhược Bình của cô, từng là thành viên nòng cốt của hạng mục
tuần tra quy mô quốc tế SDSS, dưới ông có một nhóm trợ thủ, trong đó
không thiếu những người nghiên cứu khoa học trẻ tuổi, họ có biểu hiện
tài giỏi ở SDSS, cũng đạt được thành quả nghiên cứu Thiên văn học mang
tính đột phá. Trước mắt, trình độ của nhóm nghiên cứu đang ở mức hàng
đầu quốc tế.
Phạm vi nghiên cứu chủ yếu của SDSS là hệ Ngân Hà
và các hệ lân cận, mấy chục năm qua, tổng cộng sao quan sát được trong
hệ Ngân Hà đã vượt qua chục triệu, có những thu hoạch khả quan về thiên
hà, cùng các số liệu quang học quang phổ của thiên thể và sao.
Làm học sinh của giáo sư Từ Nhược Bình, họ đều may mắn có quyền sử dụng
những số liệu của SDSS, cái gọi là đứng trên vai người khổng lồ, nhìn xa trông rộng, làm ít công to.
Số liệu về thiên hà Tiên Nữ trong tay Chu Tinh Thần cũng thuộc về SDSS.
Thiên hà Tiên Nữ là thiên hà gần dải Ngân Hà nhất, ở giữa nhóm Địa
phương [2]. Số liệu thăm dò cho thấy, là thiên hà lớn nhất nhóm Địa
phương, thiên hà Tiên Nữ là tâm hấp dẫn, dự tính vào ba mươi đến bốn
mươi tỷ năm sau, hệ Ngân Hà và thiên hà Tiên Nữ sẽ phát sinh va chạm,
cuối cùng xác nhập thành thiên hà Elip [3].
[2] Nhóm Địa
phương: là nhóm các thiên hà bao gồm Ngân Hà. Nhóm này chứa hơn 54 thiên hà, trong đó có các thiên hà lùn. Tâm hấp dẫn của nhóm nằm ở vị trí đâu đó gần giữa Ngân hà và thiên hà Andromeda (Tiên Nữ).
[3] Thiên hà Elip: là một kiểu thiên hà có hình dạng ellipsoid, với đặc
điểm trơn và có độ trắng không nổi bật. Chúng có hình dạng từ gần giống
với hình cầu đến đĩa rất dẹt và chứa từ vài trăm triệu đến một nghìn tỷ
sao
So sánh với con số "mấy chục tỷ năm" khổng lồ xa xôi như vậy, cả đời ngắn ngủi của nhân loại, gần như có thể xem nhẹ đi. Nhưng
cũng vì như thế, những sinh mệnh hữu hạn đi nghiên cứu những vật thể
vĩnh hằng, giá trị sáng tạo ra cũng như chúng nó, tồn tại vĩnh cửu, vĩnh viễn không phai mờ.
Theo như giáo sư Từ nói, năm sau sẽ khởi
động một hoạt động thăm dò lớn hơn nữa, phạm vi đã mở rộng đến những chỗ xa hơn hệ Ngân Hà ngoài vũ trụ.
Lúc đó,
Chu Tinh Thần vô cùng phấn khích, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng
ngực, những đàn anh và nam sinh cùng lớp biết được tin tức này, tâm tình cũng khó nén kích động.
Nếu có cơ hội tham dự trong đó...
Nhưng mà, so sánh với tiền bối, kinh nghiệm của cô vẫn còn quá ít, hy vọng xa vời.
Chu Tinh Thần thở ra một hơi, ép mình thu hồi tâm tư, tiếp tục nghiên cứu số liệu Tiên Nữ.
Trong chớp mắt, trời bên ngoài đã tối đen.
Cô xoa bả vai hơi nhức mỏi, đứng dậy, liên tục ngồi trước màn hình mấy
tiếng đồng hồ, đầu óc choáng váng, tầm mắt cũng mất vài phút mới rõ ràng lại.
Trong góc bỗng có âm thanh xuất hiện: "Tinh Thần, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm?"
Lúc này cô mới ý thức được, trong phòng thí nghiệm còn có người khác.
Là Lâm Phi Phàm.
Anh ta bước tới, "Đi thôi."
"Sao cậu còn chưa đi?"
"Chờ cậu ăn cơm đấy."
Anh ta thẳng thắn, trái lại khiến cô không biết làm sao, đầu óc liên
tục xoay chuyển, nhưng không tìm được lý do từ chối thích hợp, mọi người đều là bạn học, ngày nào ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng thấy,
nếu mà làm ầm lên thì không tốt cho quan hệ bạn học sau này.
Huống gì, đối phương chưa từng nói "mình thích cậu" "làm bạn gái mình
đi" linh tinh, nhiều lắm là tỏ chút thái độ mập mờ, còn có lời đồn anh
ta vì cô mới thi nghiên cứu sinh Thiên văn học, cũng là người khác
truyền ra.
Cho tới bây giờ, đương sự chưa từng có biểu hiện gì thái quá.
Như vậy khiến cô trông có vẻ nghĩ nhiều.
Chu Tình Thần rối rắm ra khỏi viện Nghiên cứu.
Không biết trời mưa từ khi nào, còn có xu thế càng lúc càng to.
Chu Tinh Thần lấy ô trong túi, trong túi Lâm Phi Phàm cũng mang theo ô, nhưng biểu hiện như không có, đứng bên cạnh cô.
Nước mưa rơi xuống cành lá, giọt mưa làm mờ ánh đèn hai bên đường.
Đôi mắt Chu Tinh Thần bị bao quanh bởi hơi nước, phản chiếu một màn mưa rơi dày, trong lúc lơ đãng nhìn quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Cách đó không xa, dưới tàng cây có một bóng dáng cao lớn.
Người đàn ông mặc áo đen quần đen, khẩu trang cùng màu gần như che
khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đoạn mũi cao thẳng, dường như anh
nhận thấy được cái gì, ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt thâm thúy hơi híp
lại, ý cười trào ra.
Chắc hẳn là không muốn thu hút sự chú ý, anh đứng ở chỗ ngược sáng, cả người gần như hòa thành một thể với bóng đêm.
Mưa lớn như vậy, lại không che ô, cũng không sợ sinh bệnh lần nữa.
Nhưng không thể không thừa nhận, trong chớp mắt khi nhìn thấy anh, cảm
giác căng thẳng của cô hoàn toàn biến mất, Chu Tinh Thần nhìn Lâm Phi
Phàm, "Ngại quá, mình vừa nhớ mình có hẹn ăn tối với người khác."
Lâm Phi Phàm sửng sốt, rộng lượng mà nói: "Không sao."
Cô mỉm cười xin lỗi với anh ta, giơ ô vọt vào màn mưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT