Giây phút kia,cả vũ trụ không đổi được một hạttương tư,
Sau này, hành trình của chúng ta, chính làsao trời cùng vĩnh hằng.
______
Đêm Bình An.
Ánh hoàng hôn còn chưa tắt hẳn, trên đỉnh đầu đã điểm ngôi sao.
Chu Tinh Thần đứng dưới cây thông Noel, chiếc đèn hình ngôi sao trong
bụi cỏ bên cạnh lóe sáng, cô cúi đầu vùi nửa khuôn mặt vào khăn quàng
cổ, chụp một bức ảnh, gửi lên WeChat.
"Bị bạn cùng phòng cho leo cây, sắp thành cẩu [1] đông lạnh trước rạp chiếu phim luôn rồi."
[1] Ý chỉ những người lẻ loi, cô đơn một mình
Bốn phía ồn ào tiếng người, phần lớn là có đôi có cặp, chỉ có mình cô
lẻ loi, nhìn không hề hòa hợp. Chu Tinh Thần hồn nhiên làm như không
phát giác, đợi vài phút, rốt cuộc cũng đến lượt mình, thuận lợi mua một
ly trà sữa đậu đỏ.
Cô đâm ống hút vào, uống hai ngụm, cảm giác
cơ thể từ từ ấm lên, lúc này mới lấy điện thoại ra lần nữa, WeChat có
thêm hai tin nhắn mới.
Khê Quang: Tiểu Tinh Tinh đáng thương, nào, đến đây anh xoa đầu.
Khê Quang: Nhưng mà dù là cẩu, nhất định em cũng là con cẩu đẹp nhất!
Chu Tinh Thần tìm emoji "囧", còn chưa gửi đi, anh ấy đã gửi một đoạn ghi âm đến.
Cô click mở ra.
Dài khoảng năm giây, mang theo tiếng cười "không có ý tốt" của Mai Khê Quang.
Cô mới vừa nghe xong, bên kia lại gửi đến một tin nhắn mới: Gọi anh trai nghe nào
Cô bĩu môi, lớn vậy rồi, có ấu trĩ không cơ chứ.
Khê Quang: Không đùa em nữa, rạp chiếu phim ở đâu?
Chu Tinh Thần chụp lại tấm vé xem phim.
Anh ấy nhắn lại rất nhanh: "Anh đang ở Nam Lăng đây, nếu không phải lát nữa có một hội nghị quan trọng, anh sẽ qua tìm em."
"Không sao, anh cứ bận việc đi."
Cất điện thoại di động, Chu Tinh Thần vào rạp chiếu phim trước mười
phút, vừa tiến vào cửa số bảy thì suýt bị dọa nhảy dựng, cô biết bộ phim này rất hot, nhưng không ngờ... đến giờ tỉ lệ vé bán ra vẫn cao như
vậy.
Cô tìm vị trí của mình, ngồi xuống, nhìn thoáng xung quanh
một vòng, quả nhiên, ngoại trừ vị trí bên cạnh, vốn thuộc về bạn cùng
phòng của cô – Hạ Thiên, những vị trí khác đều có người ngồi.
Không phải phim đã chiếu gần nửa tháng rồi sao?
Vừa lúc vài cô gái phía sau giải đáp sự nghi hoặc của cô.
"Cậu đi xem lần thứ mấy?"
"Lần thứ năm, cậu thì sao?"
"Thứ bảy!" Cô gái kia hạ giọng, "Ngoại trừ lần đầu, mấy lần sau mình đến để xem đoạn cuối và Easter egg [1]."
[1] Easter egg: người Trung dùng từ này để chỉ đoạn phim ngắn thường được
chiếu giữa hoặc sau khi kết thúc bộ phim, tương đương với từ
Post-credits scene trong tiếng Anh
Cô bạn kia kịch liệt phụ họa: "Mình cũng thế, mình cũng thế! Xem phim xong lại nghe nam thần hát, quả thực là quá tuyệt!"
Nghe đến đó, Chu Tinh Thần mím môi. Được rồi, cô thừa nhận, thật ra mình cũng đến vì khúc cuối.
Thế nhưng, còn Easter egg?
Có liên quan đến anh sao?
Trái tim cô bỗng nhiên đập thình thịch loạn nhịp.
Bộ phim nhanh chóng mở màn, mọi người dần yên ắng lại, mùi cà phê cùng
bắp rang thơm ngát quẩn quanh chóp mũi, Chu Tinh Thần thở ra một hơi,
vẫn không nhịn được mà lấy điện thoại.
Cô bật màn hình, năm ngón tay chụm lại che đi chùm ánh sáng xanh, cô click mở giao diện WeChat,
kéo thẳng đến dưới cùng, nhìn bức ảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia,
đầu ngón tay dừng lại...
Đã qua lâu vậy rồi, anh còn dùng bức ảnh cô tiện tay vẽ lúc trước, có thể là do quên chưa đổi mới không?
Cô vội vàng bấm vào, bức ảnh vẫn không thay đổi, một cảm giác nói không nên lời dần nảy sinh dưới đáy lòng.
Lúc này, anh còn đang ở bên kia đại dương, khoảng cách xa xôi như vậy...
Có một âm thanh nhảy ra thúc giục cô: Hôm nay là đêm Bình An, gửi cho
anh ấy một tin nhắn, xem như là bạn bè bình thường hỏi thăm nhau.
Chắc là... Không sao đâu nhỉ?
Xóa xóa gõ gõ, cuối cùng cô chỉ chừa lại bốn chữ "Giáng Sinh vui vẻ",
nhưng mà, bốn chữ kia như dính ở đầu ngón tay, chậm chạp không chịu gửi
đi.
Đắn đo một lát, cô rời khỏi giao diện, vài giây sau, ba chữ
"Phó Hành Quang" xuất hiện ở mục ghi chú, thay thế cho cái tên "anh Hành Quang" ban đầu.
Người này, cô mãi mãi không có cách nào xem anh như bạn bè bình thường mà đối đãi.
Bộ phim đã bắt đầu, khung cảnh thứ nhất xuất hiện trên màn hình lớn.
Chu Tinh Thần dần bị thu hút sự chú ý.
Liệt Cẩm Phong Hoa là một bộ phim nổi tiếng, doanh số phòng vé cao ngất ngưỡng, ngoại trừ đoạn cuối và phần Easter egg, cốt truyện cũng không
thua kém, huống gì còn có diễn viên gạo cội tham gia, giá trị nhan sắc
cùng kỹ năng đóng phim của các tuyến nhân vật...
Muốn không nổi tiếng cũng khó.
Chu Tinh Thần hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Đế Hậu đại hôn, khắp nơi tràn ngập màu đỏ.
Đêm động phòng hoa chúc, nến đỏ thắp sáng.
Chiếc giường bằng gỗ đàn hương hơi rung, bóng dáng người đàn ông che đi kiều nữ mềm mại, gắn bó như môi răng, da thịt sát bên nhau, long phượng trình tường.
Nhờ vào công nghệ cao, cả màu sắc và âm thanh đều hòa trộn tuyệt vời, khiến người ta như lạc vào đó.
Chu Tinh Thần cảm thấy không khí nóng lên, nóng đến mức hai tai đỏ
bừng, đôi tình nhân ngồi phía trước cô, đã sớm không kìm lòng được mà ôm lấy nhau, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt.
Cô còn phân tâm suy nghĩ: Bây giờ bên kiểm duyệt phim... đã phóng khoáng đến vậy rồi sao?
May là phân cảnh chỉ kéo dài hơn mười giây, màn ảnh liền chuyển sang
ánh trăng tròn trên ngọn cây bên ngoài cửa sổ, nhưng cảnh tượng vừa rồi
mang đến chấn động như thế, sao có thể tiêu tan ngay được?
Chu
Tinh Thần cảm thấy cổ hơi khô, muốn lấy trà sữa uống theo bản năng,
không ngờ có người đưa nó tới tay cô, cô nghiêng đầu, thấy rõ người ngồi bên cạnh thì vui vẻ nói: "Khê Quang, sao anh lại tới đây?"
Không phải nói còn hội nghị sao?
Xem ra, giao tình gần hai mươi năm đúng là đáng tin cậy.
Chỉ là, hai người cũng đã một tháng không gặp mặt rồi.
Người đàn ông thả lỏng người, từ góc độ này, chỉ nhìn được sườn mặt như điêu khắc của anh, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím thành một đường
thẳng tắp, cô không dám nhìn nhiều, bởi vì luôn dễ thông qua anh nghĩ
đến một khuôn mặt khác.
Hai người họ là anh em sinh đôi, gần như là giống y hệt nhau.
"Anh đến khi nào thế?" Sao cô không phát hiện bên cạnh có thêm một người?
"Vừa đến." Thật ra là đã ngồi được một lúc rồi.
Chu Tinh Thần "ồ" một tiếng.
Là ảo giác à? Sao cô lại cảm giác ánh mắt anh nhìn mình có hơi... Kỳ lạ.
Ở đây không tiện để nói quá nhiều, cô đành phải cắn ống hút, hút lên
mấy hạt đậu đỏ mềm mại, cắn nhẹ một cái, một mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong miệng,
Ly trà sữa gần thấy đáy, bộ phim cũng dần kết thúc.
Trải qua bao khó khăn trắc trở, Đế Hậu gặp lại nhau nơi chiến trường
khói lửa, người đàn ông khôi ngô mặc giáp sắt bước chậm, cô gái lệ tràn
bờ mi, Hoàng Đế vươn tay: "Hoàng Hậu, ta tới đón nàng về nhà."
Tẩy tẫn duyên hoa, trần ai lạc định [2].
[2] Tẩy tẫn duyên hoa: gột rửa bùn đất, ý chỉ sự cải biến thế tục
Hình ảnh năm xưa tái hiện lại, khoảnh khắc lấy đi nước mắt người xem, khúc nhạc cuối bay lên, phiêu du mãi...
Tim đập thình thịch khi vừa gặp nhau, phút giây triền miên trong thời
khắc động phòng, khung cảnh xơ xác tiêu điều của chiến tranh, những giọt nước mắt vui mừng thời điểm gặp lại nhau...
Tất cả vừa nhẹ nhàng vừa dữ dội, trôi chảy tự nhiên.
Bộ phim đã kết thúc, thế nhưng không ai rời khỏi chỗ, cho đến khi trên màn hình xuất hiện một bức ảnh.
Một chàng trai mặc sơ mi trắng ngồi trước cây đàn dương cầm, chỉ lộ ra sườn mặt, ánh mắt chuyên chú.
Tiếp theo, một giọng nói trầm thấp xuất hiện:
"Chào mọi người, tôi là Phó Hành Quang."
Cả rạp chiếu phim sôi trào. Chu Tinh Thần lại nghe được rõ ràng tiếng tim đập nhanh hơn.
Vài cô gái không khống chế được mà hét lên, "A a! Hành Thần!"
"Sườn, mặt, quá, đẹp!"
"Tai tôi quá hạnh phúc!"
Còn có người làm quá, thổ lộ với bức ảnh.
Chu Tinh Thần ngừng thở, nhìn chằm chằm bức ảnh kia, sao lại như vậy
được? Nhà chế tác lấy ở đâu ra? Đây rõ ràng là báu vật của riêng cô.
Bức ảnh này do cô chụp, năm năm trước, lúc ấy cô mới mười bảy tuổi.
Độ tuổi không buồn không lo, thích một người còn giấu trong sổ nhật ký.
"Đi thôi."
Người đàn ông bên cạnh đứng dậy, thuận tiện cầm lấy ly trà sữa đã thấy
đáy của cô, Chu Tinh Thần lấy lại tinh thần, kéo nhẹ tay áo anh, "Choàng khăn lại đi đã."
Dù sao cũng là một gương mặt giống hệt Phó
Hành Quang, xung quanh lại phần lớn là fan của anh, chỉ sợ còn chưa ra
được cửa đã bị người ta bao vây.
Tầm mắt anh dừng trên tay cô: "Ừ."
Khăn quàng cổ lông cừu được cô ôm trong lòng từ đầu buổi đến giờ, còn
mang theo hơi ấm, có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng, anh hiếm khi thất thần, khóe môi nhếch lên ở một góc mà cô không thấy.
Có khăn quàng cổ che, hai người thuận lợi ra bên ngoài.
Đi ngang qua từng tiệm cơm, nhà ăn nào cũng ngồi đầy người, lúc này Chu Tinh Thần mới nhớ ra, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Anh lắc đầu, con ngươi dưới ánh đèn lại có vẻ trong trẻo hơn.
Dường như cô lại thấy bóng dáng của một người khác, Chu Tinh Thần cắn môi,
cúi đầu xem điện thoại, hôm nay là ngày đặc biệt, chỉ sợ không đặt bàn
được.
Đảo mắt, chợt nhìn thấy một vị trí vắng vẻ bên góc đường, cô đột nhiên vui mừng: "Khê Quang, muốn ăn khoai lang nướng không?"
Anh không phải người sẽ bạc đãi chính mình, đến lúc đó trở về khách sạn còn có thể ăn khuya, hơn nữa, cô cũng hơi... thèm.
"Được," Anh gật đầu, "Anh đi mua."
Chu Tinh Thần đứng tại chỗ nhìn theo anh, anh đi không nhanh không chậm, cũng có vài phần khí chất ngọc thụ lâm phong [3].
[3] Ngọc thụ lâm phong: dịch nghĩa là Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con
trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ
phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này là từ bài thơ Bài ca
bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.
Cô chợt phì cười.
Tuy Mai Khê Quang di truyền gen tốt từ bố mẹ, bề ngoài tuấn tú, nhưng hai
người quá thân quen, hiểu rõ rành rành tính cách của nhau, Mai Khê Quang sao lại dính đến thành ngữ này được?
Chủ sạp nhô đầu ra khỏi
bếp lò, không biết anh nói gì đó, đối phương vui vẻ vô cùng, liên tục
gật đầu, nếp nhăn hai bên mắt lại càng sâu hơn.
Chóp mũi hơi lạnh. Cô đưa tay sờ, tuyết rơi rồi.
Tuyết đầu mùa năm nay, rơi vào đêm Bình An, cũng rơi vào lòng bàn tay cô.
Đến muộn hơn năm trước.
Người đi mua khoai lang thì lại về rất nhanh, Chu Tinh Thần nhìn cái
túi trong tay anh, rồi lại nhìn ông cụ đang dọn quán chuẩn bị về nghỉ
ngơi, lập tức hiểu được, anh mua hết số khoai lang nướng còn lại.
Thảo nào...
"Nhiều như vậy, chúng ta ăn hết được à?" Lúc cô nói chuyện, hơi nóng phả ra bị gió nhẹ nhàng thổi qua, nhanh chóng tan biến đi.
"Ăn trước đi đã."
Hai người tìm một cái ghế dài ở quảng trường ngồi xuống.
Đêm đông rét lạnh, cầm khoai lang nóng hổi, cắn một miếng, vừa thơm vừa ngọt.
Chu Tinh Thần đưa cho anh một tờ khăn ướt, hỏi chuyện nhà: "Chuẩn bị ở đây mấy ngày?"
Anh mỉm cười: "Cũng không chắc."
Bị cảm à? Sao nghe giọng anh hơi khàn?
Cô quay đầu, nhìn chiếc lá đang tàn úa trước mặt anh, quan tâm hỏi:
"Gần đây bận lắm à? Trông anh mệt lắm, nên chú ý sức khỏe nhiều hơn."
"Ừ."
Nghiên cứu hạng mục hợp tác suốt đêm, rồi lại ngồi máy bay gần mười
tiếng đồng hồ, phong trần mệt mỏi đến thành phố Nam Lăng, thân thể nào
mà chịu nổi.
"Dạo này ổn không?"
"Khá tốt." Chu Tinh Thần đáp lời, trong lòng lại khó hiểu, giọng điệu này... Không giống Mai Khê Quang!
Cùng lúc đó, điện thoại cô sáng lên, là tin nhắn đến từ Mai Khê Quang.
Từ từ!
Nãy giờ cô đâu có thấy "Mai Khê Quang" trước mặt cầm điện thoại, chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Cô click mở WeChat.
Khê Quang: Phim xong chưa? Anh còn bị mấy ông già kia quấn lấy, không
sang đón em được, em một mình về trường nhớ chú ý an toàn.
Anh ấy còn đang họp?
Như vậy lúc này, người ngồi bên cạnh cô, là thần thánh phương nào...
"Phó Hành Quang!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT