Dừng xe lại, Duẫn Hạo đi một mình đến bờ sông, ngồi xuống. Gió đêm thổi bay mái tóc ngắn của hắn, lộ ra cái trán trơn bóng, lông mày hơi nhíu lại.

Xương Mân thở dài, cũng đi qua đó.

Xong rồi… Không biết nên nói gì với tên kia đây.

Nếu không nói gì, nhất định mình sẽ ngủ gục mất.

Mà nếu mình ngủ rồi, chắc chắn tên kia sẽ bỏ lại mình, một mình hắn sẽ lái xe rời đi.

Xương Mân lắc đầu, đánh vỡ cái cảnh tượng khủng bố trong ý nghĩ đó, nói, “Duẫn Hạo, nói chút gì đó đi.”

“Câm miệng.”

“…” Xương Mân có chút bực mình, châm chọc, “Tốt xấu gì tôi cũng là bạn thân của cậu, cậu cho tôi chút mặt mũi được không hả?”

“Tại Trung cũng là bạn thân của cậu, đúng không?…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play