Không biết vì sao, từ lần đầu tiên Xương Mân  gặp Duẫn Hạo đã thấy hắn rất đáng thương. Nhưng bởi vì có Tại Trung quấy rầy dây dưa cả ngày lẫn đêm, Xương Mân cũng không có cảm giác rõ ràng mấy. Nhưng bây giờ đã hơn một năm rồi…

“Đến sông Hàn.”

Xương Mân bị một câu bất ngờ của Duẫn Hạo dọa sợ, chi chi ngô ngô hỏi, “Cái gì?”

“Tôi nói, đến sông Hàn.”

“Bây giờ á?”

“Ừ.”

Quên đi, cậu thất tình, cậu lớn nhất. Năm năm này coi như tôi làm người hầu của cậu vậy!

Xương Mân tuy khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn quay xe đến bờ sông Hàn. Chỉ hy vọng Duẫn Hạo đừng có nhất thời kích động mà nhảy xuống là tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play