Một căn biệt thự ba tầng thuần một màu trắng tọa lạc trong hoa viên xinh đẹp.

Trên đỉnh hàng rào của biệt thự được chạm trổ màu vàng, mơ hồ có thể nhìn thấy cây cỏ sinh trưởng tươi tốt phía bên trong. Những món đồ trang trí màu vàng được khảm luân phiên trên bức tường thuần trắng, làm nổi bật kiến trúc châu Âu, bởi vậy càng nhìn càng có thấy giống một tòa nhà đã có lịch sử lâu đời. Từ bức tượng được tạc bằng ngà voi trắng bên ngoài cửa lớn có thể nhìn rõ cảnh đẹp bên trong; đương nhiên cảnh đẹp kia không chỉ có có kiến trúc căn nhà.

Mặt cỏ xanh mượt mới được tưới nước lóe ra sắc xanh rực rỡ, phụ trợ cho đủ loại hoa khoe sắc đến kiều diễm ướt át. Tuy các loài cây trong này nhiều đến mức không thể đếm xuể nhưng cũng không làm người ta có cảm giác chật chội bức bách. Dùng những tảng đá đầy màu sắc tách đường nhỏ khỏi con đường lớn trước cổng, thông ra biệt thự phía sau. Thỉnh thoảng có thể thấy một hai người giúp việc nữ trẻ tuổi, váy ngắn trắng đen đan xen vào nhau, vừa nói vừa cười tiến vào hoa viên, cực kì giống với các trang viên Châu Âu từ thế kỉ mười tám.

Vẻ đẹp của nó làm người ta không thể rời mắt.

Một cậu bé trai xinh xắn đưa tay vịn vào cánh cổng lớn màu trắng, tò mò nhìn vào bên trong.

“Báo cáo cảnh sát trưởng, chúng tôi đã tới Trịnh gia… Còn chưa đi vào… Được được… sẽ tiến hành sau khi chúng tôi trở về cảnh cục.”

Người cảnh sát trẻ tắt điện thoại, hít sâu một hơi.

Nơi này cũng thật lớn a…

“Tiểu Trung, chính là nơi này.” Hàn cảnh sát đi đến phía sau nam hài, một bàn tay đặt lên đầu cậu.

“Đừng đụng vào đầu tôi!” Kim Tại Trung khó chịu hất bàn tay to ra, cau mày nói, “Còn gọi tôi là tiểu Trung nữa, ông nhất định sẽ chết!”

Hàn cảnh sát đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười nói, “Ha ha… Chúng ta vào đi thôi.”

“Mẹ tôi… Thật sự ở đây sao?” Khi Hàn cảnh sát  chuẩn bị nhấn chuông cửa, Tại Trung bắt lại tay anh.

“Ân?” Hàn cảnh sát buồn bực nhìn chằm chằm Tại Trung. Từ khi cậu ta theo anh rời khỏi cảnh cục, anh đã thấy cậu ta là lạ, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ ngờ vực, sau khi đến chỗ này, đôi mắt to ngập nước của cậu ta lại thất thần.

“Nơi này lớn như vậy… Mẹ tôi làm việc ở đây thật sao?” Bởi vì không còn vẻ hoạt bát hiếu động lúc trước nữa làm Hàn cảnh sát có chút kinh ngạc. Kinh ngạc suy nghĩ vài giây, anh nở nụ cười, “Đúng vậy, lát nữa là cậu có thể nhìn thấy mẹ cậu rồi, chẳng lẽ cậu không vui sao?”

Tại Trung cắn cắn môi, quật cường ngoảnh đầu sang phía khác. Hàn cảnh sát thấy thế mới đưa tay ấn chuông cửa.

Qua một con đường nhỏ dài, hai mắt Tại Trung trước sau vẫn nhìn chằm chằm mặt đất, bàn tay nhỏ vặn vẹo, không ngừng móc vào nhau. Hàn cảnh sát nhìn ra nội tâm cậu không yên, thở dài một hơi, đi theo nữ giúp việc trẻ tuổi vào căn biệt thự.

“Mời ngồi, phu nhân sẽ lập tức xuống ngay.” Nghênh đón bọn họ là người phụ nữ hơn năm mươi, khi nói chuyện đồng thời cũng nhìn Tại Trung đánh giá, sau đó mới chuẩn bị trà nước.

Nếu nói từ căn biệt thự này nhìn từ bên ngoài thoạt nhìn rất giống viện bảo tàng thì bên trong nó chính là cung điện. Phong cách xa hoa của phòng khách làm nổi bật trật tự. Vô luận là đèn chùm phía trên trần hay là lò sưởi âm tường ốp toàn bằng gạch, đến cả tấm thảm trải màu đỏ rực như lửa, không thứ gì không hiện lên sự giàu có và cao quý của chủ nhân. Cho nên Tại Trung không nói gì, chỉ theo bản năng mà nhìn phía Hàn cảnh sát.

“Tiểu Trung, nơi này rất tuyệt đúng không?”

Ánh mắt Tại Trung hướng đến cây cột bằng đá cẩm thạch trắng, nhìn một hồi rồi lại nhớ đến chén café trên bàn, nhưng vẻ mặt càng trống vắng cô đơn hơn trước.

Hàn cảnh sát thở dài.

Từ cầu thang màu trắng bạc chạm trổ cầu kì truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Hai người nghe tiếng nhìn lại, thấy một phu nhân hơn ba mươi tuổi, ăn vận hoa lệ bước xuống.

Phu nhân này nhìn rất đẹp, mái tóc đen bóng vấn cao trên đỉnh đầu, cao quý mà trang nhã. Mắt phượng dài nhỏ chứa ý cười, rất hợp với khí thế, giống như ngôi sao điện ảnh.

“Xin chào phu nhân!” Hàn cảnh sát khẩn trương đứng lên, âm lượng lớn đến đinh tai nhức óc, “Tôi là Hàn Tái Thạc, là cảnh sát ở cục quản lý dân cư, thuộc sở cảnh sát Seoul!”

Vẻ mặt Tại Trung khinh bỉ nhìn Hàn cảnh sát, từ hàm răng bật ra từ ‘thiết!”, đứng phía sau anh.

“Ha ha, mời ngài ngồi xống uống trà trước đã…  Vú Bảo, châm trà.” Trịnh phu nhân ngồi xuống sofa, cẩn thận đánh giá Tại Trung, hỏi, “Đứa nhỏ này hẳn là tiểu Trung, phải không?”

Vừa dứt lời, trên mặt Tại Trung liền lộ vẻ chán ghét. Hàn cảnh sát vội vàng huých vai Tại Trung một cái, tươi cười nói, “Đúng vậy, cậu ấy chính là Tại Trung.”

Tại Trung không thích người khác gọi cậu là tiểu Trung, nhéo anh một cái đau đến đổ mồ hôi.

“Thật là đáng yêu… còn dễ thương hơn cả trên hình nữa, thật giống bé gái.” Trịnh phu nhân không chút che giấu tình cảm têu thích của bà, cười đến nheo cả mắt. Nhưng từ ‘bé gái’ hiển nhiên đã chạm vào tối kị của Tại Trung, ánh mắt cậu tràn ngập địch ý, bàn tay nhỏ bé đã nắm chặt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play