Duẫn Hạo nhìn Xương Mân, hỏi, “Nếu tôi với cuậ ta có đánh nhau, cậu đứng về bên nào?”
Xương Mân suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc trả lời, “Đứng bên cạnh.”
Duẫn Hạo không nói chuyện, cũng không cười. Đối với mấy câu hài hước của Xương Mân, hắn luôn luôn không thèm đáp lại.
“Duẫn Hạo, cậu vẫn còn rối rắm với vấn đề Tại Trung a?” Xương Mân do dự nói, “Tôi cảm thấy, đã qua lâu như vậy, hai người các cậu cũng đã dần ổn định rồi… Cần gì phải chấp nhất với cậu ta như vậy?”
Bờ sông rất ít người, ngọn đèn xa xa không thể chiếu đến gương mặt Duẫn Hạo.
Hồi lâu, Duẫn Hạo mới nói, “Kỳ thật tôi cũng thấy lạ, vì sao tôi không thể bỏ xuống được.”
“Cậu còn yêu cậu ta!” Xương Mân nhỏ giọng than thở, “Cậu chờ cậu ta trở về đi. Năm năm sẽ qua nhanh thôi, bây giờ không phải đã qua một năm rồi đó sao?”
“Thời gian căn bản không phải vấn đề, cậu không hiểu à?!”
Xương Mân kinh ngạc nhìn hắn.
Duẫn Hạo ảo não xoay qua, “Tại Trung y luôn muốn thoát khỏi hiện tại, y sẽ không muốn ở cùng với tôi! Y sợ, y không muốn chính mình biến thành đồng tính luyến ái!”
Xương Mân hỏi, “Vậy còn cậu? Chẳng lẽ cậu không lo à?”
Duẫn Hạo ngẩn người.
“Cậu có nghĩ tới chuyện, vì sao cậu ta lại rời đi chưa?”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT