Tô Dương Dương gọi người phục vụ đến rồi chọn hai món, sau đó mới nhìn qua Trình Nguyệt Như: “Pháp y Trình, có chuyện gì sao?”
“Thật ra cũng không có chuyện gì cụ thể, chỉ là có chút câu hỏi muốn hỏi cô thôi.”
“Cô nói đi.”
“Mấy ngày hôm nay tôi đã điều tra mối quan hệ xã hội của Vi Thái Giai và Trần Tiêu Tuấn, có hai nghi điểm.
Một, là mối quan hệ của hai người không phải mẹ con; hai, bọn họ vốn chưa từng ở cái tiểu viện mà trước đây chúng ta đi qua.”
Tô Dương Dương có chút kinh ngạc, sau đó nói: “Có một chuyện mà tôi nghĩ là tôi nên nói cho cô biết.”
“Ồ?”
“Trước đây khi lái xe về nhà cùng với chồng tôi, tôi đã nhìn thấy một người rất giống Trần Tiêu Tuấn ở trên đường.
Lúc đó là buổi tối, tôi nhìn thấy không rõ lắm, nhưng tôi và Trần Tiêu Tuấn đã ở cùng nhau bốn tháng, tôi tin là tôi không có hoa mắt.”
“Cô nói rõ thời gian, tên đường và phương hướng biến mất cụ thể cho tôi đi.”
Tô Dương Dương nói ra những tin tức này.
Trình Nguyệt Như trầm mặc một hồi, rồi nhanh chóng ghi chép lại vào trong quyển sổ mà mình luôn mang theo bên người: “Chuyện này thật là càng lúc càng thú vị rồi.
Tôi điều tra vụ án nhiều năm như vậy rồi, án mạng liên quan đến bệnh nhân và bác sĩ tương đối ít.
Nhưng nếu như xảy ra trên người cô thì cũng không có gì lạ.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Trình Nguyệt Như mỉm cười nói: “Cô trông quá chính trực, không thể đặt chuyện xấu vào trong mắt.
Ai ai cũng muốn trở nên giống như cô, nhưng một khi bên cạnh có một người giống như cô thì bọn họ lại nhịn không được mà muốn hất chút nước bẩn lên người cô.
Nếu không thì cô biểu hiện càng sạch sẽ, sẽ càng làm nền cho sự dơ bẩn của bọn họ.
Nếu như tôi là đám người đó, tôi cũng sẽ rảnh rỗi hất nước bẩn lên người cô, dù sao cũng không hại đến đại thể, cô cũng không vì đống nước bẩn đó mà chịu xử phạt hình sự.
Hơn nữa, thỉnh thoảng chuốc phiền phức cho cô, còn có thể điều chỉnh cuộc sống của cô, chuyện tốt quá a.”
Tô Dương Dương bị lời của Trình Nguyệt Như nói mà không biết nên nói gì nữa.
Một lúc sau cô mới nói: “Nhìn bộ dạng điềm tĩnh của cô, chắc cô cũng không ít khi bị người ta tính kế.”
“Cũng không thường xuyên như trong tưởng tượng, nhưng cũng trải qua không ít.
Chức trách xã hội của pháp y và bác sĩ tương tự nhau, nếu như cô đi quá thẳng, sẽ có người muốn uốn cong cột sống của cô.” Trình Nguyệt Như nhún nhún vai: “Nhưng mà, ảnh hưởng đối với tôi không lớn, gia thế của tôi để ở đó, nếu như tôi có ngang ngược trong hệ thống công an, cũng không có ai thật sự làm gì được tôi.
Càng huống hồ, tất cả những việc tôi làm đều phù hợp với quy tắc ứng xử ở cương vị của tôi, không có hành vi vượt ngoài ranh giới, kỹ thuật cũng rất nổi trội.
Bọn họ muốn lật đổ tôi, vốn không dễ gì.”
“Bộ dạng tự tin của cô cũng thật khiến người ta ngưỡng mộ, nếu như tôi là đối thủ của cô, tôi sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi.”
“Trên mạng có một câu nói ‘Tôi thích nhìn bộ dạng bạn không thích tôi, nhưng lại không làm được gì tôi’.
Câu này nói rất đúng, tuy là nói như vậy, nhưng chúng ta cũng nên cố gắng đừng để thóp của mình rơi vào tay người khác, dòng đời xô đẩy, luôn luôn sẽ có lúc bị tiêu diệt.”
“Cô nói rất đúng.
Về vụ án này, bên tôi còn có thể làm được gì không?”
“Trước mắt thì những manh mối mà tôi và bên đội cảnh sát hình sự nhận được tương đối ít.
Mấy vụ này vốn không để tôi với đội cảnh sát hình sự đi, nhưng tôi nghe nói cô là bác sĩ trị liệu chính của Trần Tiêu Tuấn, nên tôi với đội trưởng Trương mới đến.”
Tô Dương Dương có chút thụ sủng nhược kinh: “Pháp y Trình, cô quá nhiệt tình với tôi rồi.”
“Chúng ta ngoại trừ tính cách và nghề nghiệp tương tự ra, cô còn đang giữ bộ mô hình xương người của em trai tôi nữa, tôi cảm thấy những điều này đều là duyên phận.
Cho nên mới đến xem thử cô là người thế nào.”
“Bộ mô hình xương người trong tiệm của ông Mạc là của em trai cô sao?”
“Đúng vậy.
Tôi cảm thấy nó rơi vào tay cô rất là tốt.” Trình Nguyệt Như nói xong thì mỉm cười: “Ăn cơm trước đi, ăn cơm xong tôi sẽ phân tích tỉ mỉ về tiến trình của vụ án này và phương hướng tiến hành trong tương lai cho cô nghe.”
Tô Dương Dương gật gật đầu và bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, cô mới phát hiện rằng mình và Trình Nguyệt Như thật sự rất giống nhau.
Lượng cơm và động tác ăn cơm của hai người không phải là thứ mà những cô gái bình thường có thể so sánh được.
Tô Dương Dương nghĩ, nếu như cô có một người anh chị em, đại khái sẽ xêm xêm với Trình Nguyệt Như.
Đây chỉ là lần thứ ba mà cô gặp người này, nhưng lại có một cảm giác thân cận kỳ lạ.
Hai người quét sạch đồ ăn trên bàn rất nhanh.
Trình Nguyệt Như kêu người phục vụ đến dọn dẹp bàn ăn, rồi lấy máy tính bảng của mình ra, mở một tài liệu, sau đó đưa cho Tô Dương Dương: “Tình hình cụ thể được ghi trong đây, việc tiết lộ quá nhiều thông tin trong quá trình phá án là bất hợp pháp, nhưng có một số điều mà một đương sự như cô cần phải được biết, cho nên bây giờ đưa nó cho cô xem cũng không được tính là vượt quá giới hạn.”
“Cảm ơn cô.” Tô Dương Dương hai tay nhận lấy máy tính bảng, sau đó nghiêm túc nhìn văn bản trên tài liệu.
“Vụ án của Trần Tiêu Tuấn được thành lập vào ngày XX tháng XX năm XXXX, số vụ án là XXXX.
Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân chết vì tim đột ngột ngừng, trong dịch dạ dày có chứa thành phần không xác định, nghi ngờ là loại thuốc độc mới.
Thời gian tử vong là ngày XX tháng XX năm XXXX, vào 3~5 giờ sáng, có những vật lạ trong miệng và mũi, không khớp với thành phần trong dịch dạ dày.
Tư liệu về hiện trường đầu tiên hiện tại không phải là hiện trường đầu tiên của vụ án, điều này đang được xác minh.
Ngoài ra nạn nhân có thể đã bị di chuyển, trạng thái tử vong đầu tiên của nạn nhân đang được xác định.”
Tô Dương Dương đọc những hàng chữ ngắn gọn mà kinh hoảng.
Không hiểu tại sao mà một chuyện mới đầu đơn giản đã diễn biến thành một vụ án giống như mưu sát rồi.
Giả sử như đây thật sự là một vụ mưu sát, vậy thì người được chỉ ra trong vụ án này chính là cô.
Người có liên quan nhiều nhất đến vụ án này cho đến nay là cô.
Chỉ cần vụ án chưa được phá án và bắt giam thì cô vẫn chưa thể rửa sạch hiềm nghi.
Trình Nguyệt Như lặng lẽ theo dõi phản ứng của Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương xem tài liệu đó mấy lần, rồi mới trả máy tính bảng lại cho Trình Nguyệt Như: “Tôi muốn nói suy nghĩ của tôi.”
“Được.”
Tô Dương Dương sắp xếp mạch suy nghĩ một chút: “Theo như tôi biết, y tá của bệnh viện chúng tôi đã đến thăm phòng lúc vào lúc 2.50 tối hôm đó, lúc đó không có bất kỳ tình huống bất thường nào.
Mà lúc các người nhận được điện thoại báo án là lúc 2:42, các người đã phân tích lai lịch của số điện thoại báo án chưa?
“Số điện thoại được gọi đến từ trạm trực ban y tá trên lầu ba của bộ phận nội trú ở bệnh viện các cô, đó đúng lúc là tầng lầu mà phòng bệnh của Trần Tiêu Tuấn đang ở.”
Tô Dương Dương gật gật đầu: “Người báo án và y tá thăm phòng có phải là cùng một người không?”
“Không phải.” Trình Nguyệt Như nhìn sắc mặt của Tô Dương Dương, mỉm cười nói: “Đây mới chính là chỗ thú vị.
Cô nghĩ đi, nếu như vào lúc 2: 42 phút Trần Tiêu Tuấn đã chết, vậy thì có nghĩa là do y tá bác sĩ thăm phòng làm việc sơ sót, không có xử lý tốt công việc của mình, chuyện này dù thế nào cũng sẽ không liên quan đến cô.
Nhưng bây giờ, trọng điểm của vụ án đều tụ tập trên người cô, đây mới chính là chỗ cao minh của bọn người đó.”
“Ý của cô là bọn họ lợi dụng sự khác biệt thời gian này để hướng mọi chuyện về tôi? Chỗ lợi và chỗ hại của sự khác biệt thời gian này nằm ở đâu?”
“Tôi nghĩ sự khác biệt về thời gian không phải là vấn đề.
Vấn đề là người gọi cảnh sát không phải là người y tá thăm phòng, hành vi của Vi Thái Giai vào ngày hôm sau và biểu hiện của cô vào lúc đó, ba điểm này liên hệ lại với nhau, mới khiến cho người khác đổ dồn hết sự chú ý vào người cô.” Trình Nguyệt Như nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Người đứng sau hiển nhiên rất hiểu cô.
Chỉ cần hôm đó phản ứng của cô hơi khác một chút thì xu hướng của chuyện này sẽ không giống như bây giờ nữa.
Không biết người đó đã quan sát cô trong bóng tối bao lâu rồi.”.